Truyện ngắn Tác giả: Cam
Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh Bài số 294-16208763- vb480509
Hai người bạn gặp nhau lần đầu tại phi trường Hongkong. Xuân
đi từ Sài Gòn. Thu đến từ Hà Nội. Việc nhận diện nhau cũng thật dễ dàng vì họ
đã làm quen và dặn dò nhiều lần qua điện thoại về lộ trình và giờ giấc của các
chuyến bay. Xuân lớn hơn Thu một vài tuổi. Hai người cùng ngạc nhiên khi thấy
người kia có nét hao hao giống mình. Những e ngại hầu như đã biến đâu gần hết.
Từ đó cho đến khi vượt đoạn đường bay mười mấy giờ đồng hồ đến San Francisco, họ đã trở nên đôi bạn. Thêm
một đêm bay nữa, họ đến Atlanta,
Georgia.
Hai người không có thời gian nghỉ. Sáng hôm mới đến, lo xong chỗ ở là họ phải
đến CDC (Centers for Disease Control and Prevention) trình diện ngay. Rồi thì
bắt tay vào việc: học hành và làm việc trong phòng thí nghiệm. Tuy vậy, không
phải mới đến trung tâm là đã thành “cư dân” của trung tâm ngay đâu! Mỗi người
được phát một thẻ “visitor” (khách) để tạm thời được ra vào trung tâm. Họ được
hẹn ngày hôm sau đi làm “fingerprint” (lấy dấu tay) ở một địa điểm khác, rồi
sau đó sẽ được chụp ảnh để làm một cái badge (phù hiệu) đeo trên áo, từ đó mới
được coi như “nhân viên tạm” trong thời gian đi tu nghiệp, và thế có nghĩa là
được quyền mang một thẻ “khóa magnetic” (khóa từ tính) để ra vào các cửa, đến
phòng thí nghiệm; và rồi cũng như những nhân viên thực thụ của trung tâm, họ
được ăn uống ở cafeteria, được tham dự các buổi báo cáo khoa học…
Đối với Xuân, tuy chưa sống ở Hoa Kỳ nhưng Xuân đã tìm hiểu nhiều về xứ sở này
qua người chị ruột đã sống ở California từ hơn hai mươi năm nay. Còn với Thu,
tất cả đều mới lạ và đáng ngạc nhiên. Tiếng Anh của Thu không mấy lưu loát. Thu
bảo Thu phải nhờ Xuân giúp nhiều. Không sao đâu! Xuân đã quen làm việc với các
chuyên gia ngoại quốc. Xuân đã từng làm thông dịch viên cho các chương trình y
tế. Xuân sẵn sàng giúp cô bạn mới từ nay sẽ sống với mình. Và như thế, mặc
nhiên, họ đã coi nhau như hai người bạn, hai chị em.
Ngày đi làm fingerprint, hai chị em được đưa đến một tòa nhà nằm trên một ngọn
đồi. Nhiều người đã có mặt ở đó. Chờ đợi rồi cũng đến lượt mình. Xuân và Thu đã
làm xong. Nhưng người tài xế lo việc đưa đón hai người bị một tai nạn nhỏ,
không đến đón được. Thế nên Xuân và Thu phải đi lang thang trong sân, hết nhìn
người đến kẻ đi rồi lại ngắm hoa cỏ. Ồ phải chi mình rành đường một chút thì
chắc sẽ đi đón xe bus mà về. Hai chị em lại an ủi nhau “Không sao đâu!”, rồi
lại đi dạo chơi, chờ đợi.
Tòa nhà nằm trong một khuôn viên thơ mộng. Một nơi có thật nhiều hoa. Từ lúc
đặt chân đến Hoa Kỳ tới nay, qua ngày thứ nhì, hai bạn mới có dịp ngắm một
quang cảnh mới mẻ. Không khí trong lành và những bông hoa thắm tươi gợi Xuân
nhớ nhiều đến Đà Lạt. Trên đỉnh đồi này nhìn xuống, thấy những con đường xinh
xắn uốn lượn. Atlanta
thật đẹp!!! Nhưng đó chỉ mới là vùng đồi núi vắng vẻ mà thôi, hai bạn vẫn chưa
biết phố xá là như thế nào, chỉ nhớ lúc ở phi trường về có đi ngang qua khu
downtown, hai bạn được nhìn lướt qua những ngôi nhà cao trang trọng còn im ngủ
trong sương sớm…
Đến một lúc cảm thấy đói, không còn muốn đi dạo nữa, hai bạn bắt đầu nghĩ tới
việc tìm nơi mua thức ăn. Nhưng thật lạ, nhìn quanh không có một tiệm ăn nào,
cũng không có một cái máy bán bánh kẹo tự động nào. Hai bạn bảo nhau: - Giá mà có được một tiếng rao hàng nhỉ! - Đúng rồi! Phải chi có một gánh hàng rong… Nói như thế rồi cùng nhìn nhau cười thú vị.
Và rồi đến một lúc không thể cười được nữa, hai bạn cùng ngồi xuống ghế. Xuân
nhìn Thu, thấy nét mặt bạn không còn vẻ hồng hào như sáng nay. Và chợt Xuân
nghe tay chân mình bủn rủn. Ôi, đói quá! Mỗi đứa một ly sữa lúc sáng sớm, giờ
đây nghe bụng trống rỗng. Mình lại vô ý không mang theo chút bánh kẹo gì để dằn
bụng, cứ tưởng đi một chút rồi về ăn trưa, hoặc ít ra có đói cũng tìm được một
nơi mua thức ăn. Ở đây là cơ sở thuộc cảnh sát, mình đâu có thể vào sâu bên
trong tòa nhà. Xung quanh cũng không có một ngôi nhà nào khác nữa. Không chợ
búa, không tiệm tùng. Hai bạn thất vọng, cùng cầu mong có ai thay cho người tài
xế để đến đón họ về. Nhưng hoàn toàn im lặng. Không có chiếc xe nào mang dấu
hiệu của CDC xuất hiện như họ mong.
Xuân đề nghị:
- Thôi mình nói chuyện vậy. Đi không nổi vì sẽ hao năng lượng. Nhưng ngồi mong
ngóng thì mệt mỏi lắm! Thu cười nhẹ: - Phải chị ạ! Nói chuyện cho quên đói. - Hồi còn bé, mỗi khi đói mà chưa được ăn… thì chị hát. - Ô, vậy à" Em thì ít khi chịu nhịn đói. Nhưng em nghe bố em kể về nạn đói năm
1945. - Chị cũng nghe ba má chị kể lại. Đó là trận đói khủng khiếp nhất của nước
mình. Lúc ấy chị và em đều chưa ra đời. Thu đưa tay vuốt nhẹ một bông hoa, giọng lâng lâng: - Nghĩ cũng lạ chị nhỉ! Hai chị em mình có duyên với nhau thật, học khác ngành
mà rồi làm cùng một lãnh vực, được đi tu nghiệp cùng một nơi. Ở hai miền xa lắc
mà bỗng thấy gần như hai chị em một nhà. - Vâng, thì bây giờ mình đã ở cùng một phòng, ăn cùng một mâm nữa. Thu hãy nói
cho chị biết vì sao em được chọn qua đây học. - Em ấy à" Em được cho đi tu nghiệp ở đây là vì bố em làm chức lớn trong ngành,
việc đề nghị cho em đi rất dễ dàng. Còn chị" - Chị ư" …Chị không có “thân thế” gì cả. Chị được cho đi là vì… chị qua được
những vòng tuyển chọn, có chấm điểm, có bằng chứng hẳn hòi. - Vậy là chị may đấy! Có nhiều người làm giấy tờ xong vẫn hụt đi. - …Thì chị đã từng….
Xuân ngưng lại, không muốn nói tiếp. Xuân đã toan nói “Chị là con của sãi ở
chùa…” nhưng thấy không nên, vì Xuân nhận thấy nét mặt của Thu thật dễ mến. Thu
chắc cũng đã biết nhiều những mẩu chuyện như vậy, mình kể thêm một chuyện nữa
mà làm gì! Kinh nghiệm về những lần bị dìm hồ sơ, bị cướp học bổng đi tu
nghiệp, đi học, vẫn còn rõ ràng với Xuân lắm. Đơn giản chỉ vì Xuân là người
sống trong miền nam, không có “thân thế”. Xuân tự hỏi không biết rồi với cái bề
ngoài dễ mến của Thu và tính nhẫn nhịn của Xuân, hai người bạn này có thể sống
hòa đồng được với nhau trong một thời gian khá dài hay không" Hai hoàn cảnh
thật khác biệt, cả về nguồn gốc gia đình lẫn bối cảnh xã hội. Xuân chợt thở
dài. Xuân cũng không ngờ mình đang ngồi ở đây, và rồi sẽ được học hành, làm
việc ở xứ Mỹ trong một thời gian. Xứ Mỹ, quê hương thứ hai của gia đình người chị
ruột, những người đã đến bến bờ này bằng mồ hôi và nước mắt, trên con thuyền tả
tơi dập vùi trong sóng gió. Hai mươi năm sau, em của chị đi sang xứ Mỹ bằng máy
bay. Tất cả đã thật khác. Chỉ có một điều không khác: đó là hoàn cảnh của đất
nước vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Không biết lặng yên bao lâu, rồi cả Xuân và Thu cùng ôm bụng. Cái đói lại đến!
Xuân chợt nhớ thật rõ một bài văn được học hồi trung học, bài “Đói” của Thạch
Lam. Thuở nhỏ Xuân không mường tượng ra cái đói là ghê gớm thế nào mà nhà văn
Thạch Lam mô tả hay đến thế. Một bài văn ngắn đã đi vào chương trình giáo khoa.
Có đoạn Xuân đọc gần như thuộc nằm lòng: “Sinh rùng mình khi nghĩ đến trước cái
mãnh liệt của sự đói, chàng cảm thấy sự cần dùng của thân thể trấn áp đuợc hết
cả những lệ luật của tinh thần… Mùi xào nấu đồ ăn ở dưới sân nhà đưa lên làm
cho chàng khó chịu vô cùng. Sinh cúi đầu trên bao lơn nhìn xuống xem họ làm bữa
cơm chiều. Các thức ăn tuy tầm thường, nhưng Sinh lấy làm lạ rằng chàng chưa
bao giờ thèm muốn những cái đó như chàng thèm muốn bây giờ”. Bây giờ thì có thể
tưởng tượng được rồi đây! Không biết là do đói hay do ánh nắng chiều sắp tắt
chiếu thẳng vào mặt làm cho mắt hai bạn như mờ đi. Ôi! Qua Mỹ, đi tu nghiệp, có
xe đưa đón, mà lại nhịn đói như thế này! Chuyện này mà kể ra chắc không ai tin.
Không hẹn mà cả hai lại cùng đứng lên. Nhưng Xuân cảm thấy không còn sức. Còn
Thu kêu lên nho nhỏ: - Ôi giời ơi! Xuân đang ỉu xìu nhưng cũng bật cười khi nghe tiếng than đó. Vừa lúc ấy chiếc
xe mang dấu hiệu CDC hiện ra. Xuân vỗ tay như trẻ con. Còn Thu reo lên thất
thanh: - Sống rồi!!!
**
Từ hôm sau đôi bạn luôn nhắc nhau đừng coi thường chuyện ăn uống. Mỗi sáng khi
ăn điểm tâm Xuân đều bảo Thu: - Ăn nhiều nhiều một chút, trưa nếu ráng làm việc mà không có thì giờ nghỉ để
xuống cafeteria ăn, thì cũng không bị đói.
Còn Thu thì cẩn thận hơn, mỗi ngày đều tự tay gói ghém một ít bánh cookies,
chips hay chocolate đem theo cho cả hai chị em. Nhìn những thức ăn đó, hai bạn
nhớ đến buổi chiều khi đi làm fingerprint về đến nhà, người lả đi, hai bạn kịp
thấy hai túi quà của người thư ký nhà trọ đưa cho hôm qua, chưa kịp mở. A, thì
ra là “túi thức ăn cứu đói”! Nhà trọ đã dành cho mỗi người khách mới đến một
túi như thế, bên trong có một phong bánh đậu phọng, một phong kẹo, một gói mì
ăn liền, một gói trà, một gói cà phê và một gói đường. Hai bạn nhìn nhau rưng
rưng nước mắt. Người ta thật chu đáo. Thế mà mình đã không biết đến điều này.
Gọi là nhà trọ cho gọn, thật ra nơi Xuân và Thu cư ngụ trong suốt nửa năm ở
Atlanta là một tòa nhà gần giống như khách sạn, nhưng trả tiền ở từng tháng,
mỗi người có phòng ngủ riêng, còn thì sử dụng nhà bếp và phòng ăn chung nên có
được bầu không khí như ở gia đình.
Villa International, tên của nhà trọ là thế. Xuân và Thu hay gọi tắt tên nhà là
“Villa”. Dần dần Xuân và Thu có dịp tìm hiểu thêm về Villa, mới biết đây là nhà
trọ được lập ra do Hội Thánh Tin Lành để giúp đỡ những người đi học và tu
nghiệp - không phân biệt chủng tộc, tôn giáo - có nơi ăn ở rẻ và thân mật…
Villa International là một khu nhà hai tầng nằm ngay dưới chân đường đồi, hơi
khuất sau một ngõ quanh. Có một khu đậu xe rộng rãi, rồi đến một khoảng sân
xinh xắn với những bàn ghế nho nhỏ để mọi người có thể ngồi nghỉ chân. “Đi về
Villa”! Sống nửa năm ở đó, nghe cũng thân ái khi gọi như vậy, giống như “đi về
nhà”. Sáng dậy sớm, chuẩn bị ăn nhẹ rồi đi bộ qua CDC chỉ mất 5 phút. Trưa ăn
tại cafeteria của trung tâm. Chiều về Villa nấu nướng với nhau và ăn tối. Đêm
thì xem TV chung dưới phòng sinh hoạt, hoặc chơi bi-da, hoặc đọc sách trong thư
viện. Và cũng có một nhà nguyện nho nhỏ dành cho những ai muốn vào cầu nguyện.
Những cư dân của Villa đến từ khắp năm châu. Họ dễ hòa nhập với nhau trong bầu
không khí thân thiện – một “home-away-from-home”. Ngày ngày họ tỏa ra hai nơi
để học và làm việc: CDC và trường đại học Emory. Cả hai nơi này đều gần Villa
nên tất cả cư dân đều không phải sắm xe hơi hay bận tâm về các lộ trình xe bus.
Rồi thì băng qua một con đường nhỏ, lên dốc một ngọn đồi khác là họ có thể đến
một siêu thị để mua sắm thức ăn về dự trữ và nấu ăn hàng ngày. Cuối tuần lại có
những tình nguyện viên làm việc trong Hội Thánh đến để lái xe đưa họ đi phố mua
sắm hoặc du ngoạn các danh lam thắng cảnh. Muốn đi đâu khác nữa thì mọi người
đã có xe lửa, xe bus. Và những chuyến xe bus của vùng này, đến và đi rất đúng
giờ, mà cũng thật đặc biệt: rất vắng khách, ngoại trừ lúc giờ tan sở thì có hơi
đông một chút, còn thường thì chỉ có một hay hai người khách là cùng, nếu không
muốn nói là nhiều lúc chỉ có người tài xế trên xe.
Những tháng ngày học hành và làm việc cũng khá bận rộn. Tuy vậy, Xuân và Thu
cũng dành thời gian những dịp lễ để đi thăm bà con. Xuân có khá nhiều thân nhân
ở rải rác khắp Hoa Kỳ, còn Thu chỉ có một người cô trước kia đi học ở Đông Đức
rồi sau khi nước Đức thống nhất đã xin qua Mỹ ở lại. Xuân ít khi bàn đến chuyện
thời sự với Thu. Xuân không muốn những điều tế nhị ấy làm ảnh hưởng đến hòa khí
tốt đẹp giữa hai bạn. Những người có duyên với nhau mới gặp được nhau. Cùng làm
việc trong khoa học, thế là đủ rồi! Xuân tự dặn mình như thế và cảm thấy tâm
yên ổn. Hằng đêm, hai chị em cùng ôn bài, bàn luận về công việc làm trong ngày,
và rảnh rang thì cùng chia xẻ những câu chuyện về gia đình, chồng con. Xuân có
hai cô cậu nhóc đang học trung học, còn Thu mới có một con trai hai tuổi. Nói
chuyện về con cái bao giờ cũng là những đề tài vui và chẳng có gì để né tránh
cả.
Một buổi trưa, khi Xuân và Thu đang đứng trong hành lang trước thư viện, một
người đến trước mặt hai bạn, nhìn đăm đăm một chút rồi bỏ đi. Xuân kịp nhận ra
chị là một phụ nữ đứng tuổi người Việt Nam. Chị đẩy một chiếc xe trên có
một cái thùng to và các dụng cụ quét dọn cùng các chai hóa chất tẩy rửa. Bóng
chị khuất sau khúc quanh dẫn đến khu nhà vệ sinh. Xuân và Thu hơi băn khoăn
nhìn theo. Thu thắc mắc hỏi: - Nơi đây có nhân viên người Việt sao chị" Em tưởng chỉ có người đi học như chị
và em…. Thu bỏ lửng câu nói. Xuân im lặng. Chính Xuân cũng tự hỏi không biết người công
nhân vệ sinh ấy là ai, gia cảnh thế nào. Trong đầu của Xuân vẽ ra nhiều giả
thuyết.
Bẵng đi vài tuần lễ, có một em trai nét mặt sáng sủa đến tìm hai bạn trong
phòng thí nghiệm, ngỏ lời thay cha mẹ em mời hai bạn cuối tuần đến nhà em dùng
cơm. Em cũng là người Việt, đang thực tập trong CDC, chuẩn bị tốt nghiệp đại
học y khoa. Tuy có hơi ngần ngại nhưng Xuân nhận lời, Thu thấy thế cũng đồng ý
theo.
Ngày gặp gỡ tại nhà của em sinh viên cũng là ngày hai bạn được biết mẹ của em
chính là người phụ nữ trong hành lang hôm nọ. Những lạ lùng bỡ ngỡ nhanh chóng
qua đi. Xuân và Thu được tiếp đãi với một bữa cơm Việt Nam thật ngon
lành và… khá thịnh soạn. Trong ngôi nhà gọn gàng và đầm ấm, cha mẹ của em sinh
viên không e ngại khi tâm tình cùng hai bạn. - Chúng tôi là gia đình cựu quân nhân. Hai cô thấy đó, chúng tôi rất khó khăn
trong hoàn cảnh mới. Nhưng chúng tôi không ngại. Ông xã tôi bao năm tháng ở
trong “tù cải tạo”, tự học nghề mộc, nay xin làm công nhân trong một xưởng đóng
bàn ghế. Tôi không có vốn liếng Anh văn, nên chấp nhận làm “nghề janitor”. Làm
gì cũng được phải không các cô"- miễn được sống lương thiện và có tiền. Chúng
tôi vất vả kiếm tiền nuôi các cháu học lên tới đại học và dành dụm mua nhà, mua
xe. Đâu có gì phải xấu hổ, phải không các cô" Xuân không nói gì, chỉ gật đầu cảm động. Nhưng Thu đang thấm nước mắt và nói
hơi nghẹn ngào: - Em cảm phục anh chị lắm. Đồng tiền anh chị làm ra, thật quý báu. Bởi vì… nó
thật sạch sẽ.
**
Thu theo Xuân đi đến thăm nhà những người thân của Xuân thường hơn. Hai bạn
siêng ra phố, vào ăn tiệm Việt Nam
và đem những tờ báo về đọc. Thu càng ngày càng tỏ ra đăm chiêu, trầm mặc.
Nhiều khi hai bạn nhắc lại cái ngày bị nhịn đói và cười ngặt nghẽo. Có hôm đứng
lại trước một shelter (nhà tế bần), Xuân chỉ vào những người đang sắp hàng nhận
thức ăn và bảo bạn: - Thật ra bảo là qua Mỹ nhịn đói cho nó lâm ly ai oán, chứ ở Mỹ không lo đói,
phải không Thu" Tụi mình đói có một bữa, đâu thấm gì so với cái đói của dân
mình, cái đói của những người trong “tù cải tạo”, cái đói của những em bé thất
học lang thang ở đầu đường xó chợ, trên những bãi rác; cái đói triền miên của
những người dân, đói không chỉ miếng ăn, mà còn đói nhiều thứ khác, đói công
bằng, đói tự do, đói sự thật…. Xuân nghẹn lời. Xuân không muốn nói thêm nữa…
Thời gian thấm thoát qua nhanh. Hai bạn trở về Việt Nam. Những quyến luyến với các
thành viên của Villa – từ nhân viên cho đến người trọ học – thật sâu sắc làm
Xuân và Thu thấy rất bùi ngùi. Xuân cũng bịn rịn chia tay với gia đình người
chị ruột qua cuộc thăm ngắn tại California.
Rồi từ đó, Xuân và Thu, hai người bạn, hai chị em khác họ, cũng nói lời tạm
biệt để sau đó kẻ nam, người bắc.
Xuân đã có một quyết định. Nhìn tận mắt đất nước và con người tự do ở Hoa Kỳ,
Xuân đã nhờ chị xúc tiến giấy tờ bảo lãnh đang chờ đợi. Xuân hiểu rằng ra đi
đồng nghĩa với việc bỏ tất cả để làm lại từ số không. Cũng như những người bất
chấp nguy hiểm đi trên sóng gió ngày trước vậy. Cũng như cha mẹ của em sinh
viên kia vậy. Vợ chồng Xuân cũng sẽ như thế. Nhưng các con của Xuân sẽ có cả
một chân trời của cơ hội.
Hơn năm năm sau, vào cái ngày gia đình Xuân sắp rời Việt Nam, Xuân gọi
điện thoại ra Hà Nội thăm Thu và vắn tắt báo tin. Đầu giây bên kia, giọng của
Thu ướt sũng như chìm trong nước mắt: - Em chúc mừng chị, chúc mừng gia đình chị. Chị biết không, từ ngày đi tu
nghiệp về, em đã có một cái nhìn khác đối với cuộc đời mà em vẫn sống. Ở đây,
em sống trong một tầng lớp đầy danh vọng, có chức có quyền, no đủ đến thừa mứa.
Nhưng em ao ước mình cũng được ra đi như chị, để cho con của em được sống trong
một xã hội tốt đẹp hơn cái xã hội gian dối này. Chị ơi! Nếu được ban cho một
điều ước, em xin ước rằng: “Em ước được là một “người làm nghề janitor” như
người phụ nữ mình gặp trong CDC, chỉ để cho con em được giống như con của chị
ấy, chỉ thế mà thôi!..”
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước
Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ
Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng
Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa…
.
4.2021
(Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.
Chuc chi may man binh an noi que huong moi