Hôm nay,  

Phải Có Thời Gian Mới Chín Mùi

09/05/200900:00:00(Xem: 5177)

Phải có thời gian mới chín mùi

Đòan Thanh Liêm

Từ ít lâu nay, thấy tôi viết được nhiều bài báo thì con tôi tò mò hỏi : Sao mà bố viết ào ào mau lẹ như thế nhỉ" Tôi bật cười, trả lời con là : Bố xưa nay có phải là người chuyên viết văn viết báo gì đâu. Chỉ mới ít lâu nay về hưu rảnh rỗi, thì cũng rị mọ viết lách góp phần trao đổi với bà con cho vui vậy thôi. Con tằm ăn dâu, thì phải nhả tơ. Đó là cái nghiã vụ mà ta phải trả nợ lại cho cuộc đời, như cha ông ta từ thuở xa xưa xưa vẫn thường nói: “Nợ áo cơm, nợ đèn sách”. Vậy thôi, chứ đâu có gì quan trọng mà con phải thắc mắc. Đã ngòai cái tuổi “thất thập cổ lai hi” rồi, bố chỉ mong đền đáp lại cái ân nghĩa mà đất nước, xã hội dân tộc đã ưu ái dành cho mình từ bao nhiêu năm nay.

Tuy nói với con đại khái như vậy, tôi vẫn thấy cần phải ghi lại một số kinh nghiệm thâu thập được suốt trong quá trình họat động xã hội lâu năm của mình, nhằm trao lại cho lớp hậu sinh một vài bài học hữu ích, đặc biệt là giúp cho các cháu tránh được cái lỗi lầm, khiếm khuyết của thế hệ cha bác của chúng. Như đã ghi trên nhan đề của bài viết này, tôi muốn trình bày cái suy nghĩ rút từ những việc học hỏi tìm kiếm từ sách vở báo chí, cũng như từ các cuộc tiếp xúc trao đổi với nhiều người, nhiều giới mà tôi có duyên gặp gỡ dịp này dịp khác. Điển hình như trong bài viết mới đây nhất vào đầu tháng 5/2009 về các Bà Mẹ, thì tôi đã sẵn ấp ủ trong đầu từ gần như suốt cuộc đời trên 70 năm của mình, về những kỷ niệm và tình cảm của bà mẹ ruột cũng như bao nhiêu các bà mẹ tinh thần khác nữa. Và đến nay, nhân dịp ngày Lễ Hiền Mẫu, thì tôi chỉ việc moi tim óc ra và sắp xếp lại cho có trình tự lớp lang, để mà tường thuật lại những cảm nghĩ của mình về các bà mẹ rất yêu quý, rất đáng trọng này.

Cũng vậy, đầu năm 2008 vừa qua, khi viết về Giáo sư Raymond Aron là một bậc đại sư của nước Pháp trong ngành xã hội học chính trị, thì tôi ghi lại cái kinh nghiệm theo dõi các sách báo, các bài giảng của giáo sư tại Đại học Sorbonne từ những năm 1964-65 cho đến nay, tức là đã trên 40 năm tôi đã học hỏi theo chân vị thầy lỗi lạc này, mặc dầu tôi chưa bao giờ hân hạnh được giáp mặt trực tiếp với ngài. Tôi xưa nay vốn thiên về hành động(Action) hơn là về lý thuyết viển vông. Nhất là trong thời chiến tranh ở Việt nam, thì mình phải tìm mọi cách chăm sóc cho các nạn nhân chiến cuộc(war victims) bằng những chương trình cứu trợ, tái thiết v.v…Việc này lớn lao, đòi hỏi phải có nhiều người cùng hợp tác với nhau (team work), thì mới có thể thực hiện được. Dĩ nhiên là tôi cũng phải suy tư (Reflexion), nghiền ngẫm về các việc mình làm và đem đối chiếu với lý thuyết đã được trình bày qua sách báo, cũng như đã học được hồi còn theo học nơi trường này, trường nọ.

Cụ thể như mình vừa làm công tác xã hội, thì đồng thời cũng tìm hiểu thêm về môn xã hội học, về môn phát triển cộng đồng. Nhờ vậy mà tôi hiểu biết thấu đáo hơn về các khía cạnh sinh động của các chuyển biến trong xã hội vốn rất đa dạng phong phú, muôn màu muôn vẻ. Như vậy tôi bớt được sự chủ quan, bớt được thái độ ngoan cố tự cao tự đại thường ngày đi, để mà tiếp nhận được những điều mới mẻ, tiến bộ của thế giới bên ngòai hầu bổ túc và hòan thiện cho lề lối hành động và suy nghĩ của bản thân mình, cũng như của cả tập thể các anh chị em cùng đồng hành với mình. Đó là cái quá trình tích lũy (cumulative process) như người bây giờ thường nói. Cũng như nhân gian ở Âu Mỹ hay nói đến hiện tượng “cục tuyết càng lăn thì càng mỗi lúc một thêm lớn ra” (boule de neige) hay là như “vết dầu loang” với thời gian thì càng tỏa lan rộng thêm mãi (tache d’huile). Tức là yếu tố thời gian là cần thiết, như cha ông ta vẫn thường nói là “Dục tốc bất đạt”, muốn đi cho nhanh cho vội vàng thì không thể thành công được.

Nhân đây, tôi cũng muốn góp phần suy nghĩ về vấn đề hội nhập của người Việt trong xã hội Mỹ. So sánh với người Trung hoa đã bắt đầu tới Mỹ từ giữa thế kỷ XIX, tức là đã trên 150 năm, thì công đồng Việt nam còn quá mới mẻ, mới được chừng trên 30 năm thôi. Mà cũng đến Mỹ qua nhiều đợt, chứ không phải qua đây tất cả vào năm 1975. Chúng ta đều là người tỵ nạn chính trị, chứ không phải vì lý do kinh tế mà đến đây, như phần đông các sắc dân khác. Do vậy mà phần đông chúng ta còn “nặng nợ với quê hương bản quán của mình”. Từ đó mà có sự quan tâm sâu sắc đối với tình hình đất nước và hòan cảnh khó khăn của bà con ruột thịt tại quê nhà. Điều đó thật là chính đáng, là chính nghĩa, không một ai có thể phủ nhận được. Nhưng nó cũng làm cho ta sao nhãng, chưa để ý nhiều đến khía cạnh hội nhập với xã hội Mỹ mà đã mở rộng vòng tay tiếp đón người tỵ nạn chúng ta. Một phần vì trở ngại ngôn ngữ, một phần do thiếu sự quan tâm cố gắng, nên thế hệ những người lớn từ 50 tuổi trở lên, tuy đã nhập quốc tịch Mỹ, mà vẫn còn xa lạ với cách sống, lối suy nghĩ và cả với văn hóa của người Mỹ. Do đó mà ít có sự hòa đồng êm thắm với các sắc dân sở tại và với dòng chính của đất nước Hoa Kỳ (mainstream). Chỉ có thế hệ thứ hai của nhũng người trẻ từ 50 tuổi trở xuống là có khả năng hội nhập hòa đồng hơn đối với xã hội Mỹ. Tình trạng này cũng lại gây ra sự xa cách giữa cha mẹ và con cái, ngay trong nội bộ từng gia đình một, nói gì đến tòan thể cộng đồng. Thực trạng này là sự thách đố đối với thế hệ các bậc cha chú, khiến họ cần lưu tâm và cố gắng tìm ra được lối giải thóat khả dĩ cho bản thân, cũng như cho tập thể cộng đồng. Điển hình trong mấy tháng gần đây, tại Nam California vừa mới xuất hiện một nhóm sinh họat gọi là “Ủy Ban Xây Dựng Sức Mạnh Cộng Đồng”, nhằm tìm cách kết hợp những cố gắng xây dựng tích cực, cụ thể mà thiết thực của các cá nhân và tổ chức tại địa phương. Đó là một thiện chí rất đáng ca ngợi và cần được sự tiếp tay của nhiều người, nhiều giới trong cộng đồng nữa.

Nói chung, thì đây cũng là vấn đề phải có đủ thời gian cho công chuyện được điều chỉnhêm thấm tốt đẹp. Như vậy, ta cũng không nên quá sốt ruột, nóng nảy mà đâm ra thất vọng nản chí trước thử thách gian nan của lớp người tỵ nạn bị bứng ra khỏi quê hương gốc rễ từ bao nhiêu đời của cha ông mình. Phải trải qua một quá trình nhiều gian khổ, cũng như phải dày công tu luyện, thì mới đạt tới trình trạng chín mùi được (maturing process). Như người Pháp vẫn nói : “Người ta không thể đốt giai đọan được” (On ne peut pas bruler les etapes).

Với suy nghĩ miên man như thế, tôi vẫn giữ được sự lạc quan, bình tĩnh để mà tiếp tục con đường dấn thân phục vụ của mình đối với dân tộc đất nước đã cưu mang chăm sóc cho mình từ bao nhiêu năm qua. Và hiện tại dù sinh sống ở nước ngòai, tôi lại thấy mình có điều kiện thuận lợi để tiếp thu được cái hay, cái đẹp của người hầu góp phần bồi bổ cho gia tài sụ nghiệp quý báu của cha ông mình thêm khởi sắc viên mãn hơn mãi. Cụ thể như việc nghiên cứu về Xã hội Dân sự mà tôi đã bắt đầu theo đuổi từ hơn 10 năm nay trên đất Mỹ, thì nay đã gặt hái được một số kết quả đáng khích lệ, như đã và còn tiếp tục được trình bày với quý bạn đọc trong những ngày sắp tới. Xin bà con đón đọc tiếp theo vậy nhé./

<"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />California, Tháng Năm 2009

Đòan Thanh Liêm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.