Hôm nay,  

Làm Trái Luật Mà Không Vi Phạm Luật!

03/06/201000:00:00(Xem: 5738)

Làm Trái Luật Mà Không Vi Phạm Luật!

Trần Bình Nam
Đó là câu chuyện “don’t ask, don’t tell” (đừng hỏi và đừng tự khai) bắt đầu từ năm 1993 thời tổng thống Clinton, và nay quốc hội Hoa Kỳ đang trong tiến trình thảo luận sửa đổi.
Hôm Thứ Năm 27/5/2010 Ủy ban Quân vụ Thượng nghị viện  với 16 phiếu chống 12 và toàn thể Hạ nghị viện với 234 phiếu chống 194 thông qua tu chính bãi bỏ luật P.L.103-160 (Điều10, Khoản 654). Luật P.L.103-160 minh thị “người đồng tính luyến ái không đủ điều kiện phục vụ trong quân đội.”
Tu chính quy định rằng nếu thành luật sẽ có hiệu lực sau khi 3 giới chức cao cấp nhất của quân đội là Tổng thống (Tổng tư lệnh), Bộ trưởng Quốc  phòng và Tham mưu trưởng liên quân ký văn bản xác nhận (trước ngày 1/12 năm 2010) rằng người đồng tính luyến ái phục vụ trong quân ngũ không làm giảm khả năng sẵn sàng chiến đấu của quân đội.
Ngọn ngành câu chuyện khá ly kỳ này cho thấy một nền dân chủ hoàn hảo đôi khi cũng đẻ ra những quái thai vì tương nhượng lẫn nhau mà quên thực tế “trái phè phè trước mắt” .
Luật P.L.103-160 ban hành năm 1993 nói về điều kiện để phục vụ trong quân đội (Military Personnel Eligibility Act of 1993) được báo chí đặt tên một cách hài hước “Don’t ask, don’t tell” (Đừng hỏi, đừng tự khai) là một trong những quái thai đó. Lẽ dĩ nhiên dưới một chế độ độc tài thì có quá nhiều quái thai nên không ai buồn nói tới.
Trở về  nguồn gốc của câu chuyện. Trước hết thái độ đối với vấn đề đồng tính luyến ái của mỗi người ảnh hưởng bởi quan niệm bảo thủ hay phóng khoáng và bởi tôn giáo. Người ngoan đạo và người bảo thủ cho rằng người đồng tính luyến ái là một mẫu người không bình thường, và nên tạo điều kiện sống và sinh hoạt thích hợp cho họ. Đối với những người bảo thủ và người ngoan đạo này đời sống trong quân ngũ không phải là một đời sống thích hợp cho người đồng tính luyến ái và sự hiện diện của họ trong quân ngũ vừa bất tiện cho họ vừa làm giảm khả năng sẵn sàng chiến đấu của quân đội. Lối suy nghĩ này thường bị phê bình là kỳ thị, nhưng cũng có thể được diễn dịch như tính nhân đạo. Trong quân đội nước nào cũng vậy, các tướng lãnh thường không muốn thành phần đồng tính luyến ái ở trong quân ngũ.
Tuy nhiên trước thập niên 1980 tại Hoa Kỳ dư luận chưa đặt nặng vấn đề này. Vào năm 1981, sau khi ông Ronald Regan đắc cử tổng thống, không khí bảo thủ lên cao, Bộ quốc phòng Hoa Kỳ ban hành quy chế ghi rõ: “người đồng tính luyến ái không thích hợp phục vụ trong quân đội” (nguyên văn: homosexuality is incompatiple with military service).
Thành phần đồng tính luyến ái và những người phóng khóang trong xã hội lai rai chống quy chế của Bộ quốc phòng. Năm 1992 khi ra tranh cử tổng thống, ông Bill Clinton hứa rằng nếu đắc cử (và trở thành Tổng tư  lệnh quân đội) ông sẽ hủy bỏ quy chế 1981.


Đầu năm 1993, một tuần lễ sau khi nhậm chức tổng thống, ông Clinton sửa soạn ban hành quyết định hành chánh để cho phép người đồng tính luyến ái phục vụ trong quân đội ông gặp sự chống đối mạnh mẽ của giới tướng lãnh nên khựng lại. Cho mãi đến ngày 19/7/1993 ông mới tìm được một công thức dung hòa xác định rằng, người đồng tính luyến ái có thể phục vụ trong quân đội với điều kiện không khai báo với cơ quan tuyển mộ mình là người đồng tính luyến ái và giới chức quân đội sẽ không hỏi khuynh hướng giới tính (sexual orientation) của một quân nhân. Thế là trên ngôn từ người đồng tính luyến ái không được phục vụ trong quân ngũ, nhưng trên thực tế người đồng tính luyến ái cứ được đăng lính như thường. Quái thai là ở chỗ đó!
Thượng nghị sĩ Sam Nunn (Dân Chủ, bang Georgia) Chủ tịch Ủy ban Quân vụ Thượng nghị viện thấy cái mẹo vặt của tổng thống Clinton nên ông vận động quốc hội ban hành luật P.L. 103-160 xác định “Người đồng tính luyến ái không đủ điều kiện phục vụ trong quân đội” trở lại quy chế 1981 trên giấy trắng mực đen. Nhưng nể tổng thống  Clinton, quốc hội đồng ý để Bộ quốc phòng bỏ câu hỏi về giới tính trong “phom” (form) nhập ngũ. Người đồng tính luyến ái khỏi khai và cứ được nhập ngũ phục vụ quân đội.
Sự dung hòa của tổng thống Clinton bằng quyết định hành chánh là một quái thai đã đành. Nhưng luật P.L. 103-160 cũng không khá gì hơn - nếu không muốn nói là tệ hơn - vì vẫn duy trì tình trạng giả dối đó với một mức độ cao hơn là biến thành luật. Đó là lý do báo chí vẫn gọi luật P.L. 103-160 là luật “Đừng hỏi, đừng tự khai” một nhóm chữ đẻ ra từ công thức dung hòa của tổng thống Clinton.
Thế là để dung hòa giữa bảo thủ và phóng khoáng, giữa Cộng hòa với Dân Chủ, giữa ngoan đạo và không ngoan đạo quân đội duy trì một tình trạng “luật một đàng, làm một nẻo”.
Trong 17 năm qua xã hội có nhiều thay đổi. Khối người đồng tính luyến ái càng ngày càng đòi hỏi quyền bình đẳng và trở thành một thế lực chính trị. Quân đội bắt đầu thu nhận nhiều phụ nữ (trước kia rất giới hạn), phụ nữ được tham dự các công tác tác chiến như đàn ông và phụ nữ sắp có thể phục vụ trên tàu ngầm, nơi chỗ ăn chỗ ở rất bất tiện cho phụ nữ. Quan trọng hơn nữa chiến tranh tại Iraq và Afghanistan làm tăng nhu cầu tuyển mộ. Và đầu năm 2009 một vị tổng thống Dân chủ da đen lên cầm quyền. Tất cả điều kiện đều hướng về khuynh hướng bãi bỏ luật cấm người đồng tính luyến ái phục vụ trong quân ngũ.
Do thỏa thuận giữa tổng thống Obama và quốc hội hôm Thứ Năm 27/5/2010 quốc hội đã đi nửa đoạn đường. Mùa hè năm nay khi Thượng nghị viện  thông qua tu chính, tu chính biến thành luật, tổng thống Obama, bộ trưởng quốc phòng Robert Gates và Tham mưu trưởng Liên quân Đô đốc Michael Mullen sẽ bày tỏ sự  đồng ý một cách nhanh chóng và chấm dứt tình trạng ỡm ờ đối với việc người đồng tính luyến ái phục vụ trong quân đội trước ngày bầu cử tháng 11/2010 .
Năm 2010  sẽ là năm chấm dứt tình trạng “Làm trái luật mà không vi phạm luật” trong quân đội, và cũng là một năm đánh dấu sự thắng lợi của cuộc đấu tranh đòi quyền bình đẳng của giới đồng tính luyến ái.
Trần Bình Nam
June 1, 2010
binhnam@sbcglobal.net
www.tranbinhnam.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.