Cẩm Nang Gia Đình:Còn Phải Biết Ru Chồng...
Tôi nhớ thầy tôi hay nói với chúng tôi: “Phụ nữ phải dịu dàng, nữ tính. Không những phải biết ru con mà còn ru chồng, để cả cuộc
đời êm đềm như một lời ru”. Nghe thầy nói mà đám tụi tôi... chảy nước dãi, mơ màng ước chi nàng của mình cũng y chang vậy.
Rồi cô gái của đời tôi cũng xuất hiện. Nàng tóc dài tha thướt hiền dịu. Tôi tốn nhiều thời gian mới rước được nàng về dinh. Khỏi
nói tôi hạnh phúc thế nào. Chiều chiều tan sở, tôi đi ta bà tứ đế nàng cũng chỉ khóc thút thít là cùng.
Đời ai học được chữ ngờ. Từ lúc mang bầu cu Bi, bà xã tôi hay cằn nhằn, rên rỉ. Tôi ráng chịu trận vì nghe nói tâm lý của mấy bà
bầu rất phức tạp. Đâu ngờ sau khi sinh con, cái sự nóng nảy của nàng đã mất thắng, càng lúc càng trầm trọng. Dù chỉ là chuyện
thằng con ăn cơm rơi vãi, chồng làm hư điện thoại…nàng cũng sẵn sàng nổi cơn tam bành. Không khí trong nhà lúc nào cũng
căng thẳng như thí sinh trước giờ mở đề thi. Hai cha con đi nhẹ nói khẽ, rón rén như ăn trộm để khỏi chọc giận nàng. Vậy mà
cũng không sống yên. Nàng kêu số nàng đen đủi, lấy nhầm cái hũ hèm, ngay cả con cũng hùa theo cha để đày mẹ… Cả tuần chay
tịnh, chiều chủ nhật tôi ngóng cú nhá máy của đám bạn, canh me hoài chẳng thấy tăm hơi. Thì ra tụi nó cho mình ra rìa hồi nào
không hay. Hỏi ra mới biết: “Lần nào gọi tới cũng nghe giọng nữ cao của bà xã cậu, tụi này ớn quá, mất lửa, hết muốn nhậu luôn!”.
Mất mặt quá trời!
Khi con đã lớn, việc nhà rảnh rang, cũng chẳng thấy nàng thôi than thở. Vừa đi làm về đã nghe nàng than thằng con chỉ lo xem
phim, không lo học. Vào mâm cơm, nàng than vật giá leo thang, thứ nào cũng hao, cũng tốn. Hết than trong nước, nàng than
ra...quốc tế. Tôi thiu thiu đi vào giấc ngủ thì nàng đã than tới chỗ kinh tế Mỹ đang khủng hoảng trầm trọng…
Tôi nhớ thầy dạy tâm lý hay nói vui: “Sau khi cưới vợ hai năm, tôi đố ai còn hôn vợ nồng nàn như trước”. Bây giờ tôi mới thấm thía
câu nói của thầy. Tôi thử hôn nàng, nhưng nụ hôn chưa tới đã nhớ tới cái mặt hầm hầm như mặt trời của nàng lúc giận chồng con
nên bị dội, hôn làm sao vô!
Ông bà xưa chắc có thâm ý khi gọi vợ là nội tướng, nghề của vợ là nội trợ… Thời nay phụ nữ được giải phóng khỏi xó bếp nên
các nàng như cá gặp nước, vùng lên quá mạng. Nhưng mà vùng gì thì vùng, xin các bà “bảo tồn văn hóa” cho tốt, không thì mai
một hết mấy nét dịu dàng nết na thùy mị, thiệt thòi cho anh em tụi tui quá!
ST