Hôm nay,  

Cũng Chuyện Mấy Đứa Bạn

01/02/200700:00:00(Xem: 3063)

Cũng Chuyện Mấy Đứa Bạn

Có ai mà không qua một thời mơ mộng "

Chuông reo hiệp nhì rồi mới thấy hai con nhỏ ham ăn là Phụng với Cảnh lót tót lên vén áo dài chen vô bàn ngồi, còn hỏi giọng móc họng:
- Ê! Hai nhà thi sĩ. Lo ở đây nhìn trời hiu quạnh thơ với thẩn. Tưởng tụi bây bay theo đám mây lang thang trong bầu trời vô định rồi, sao còn ngồi đây" Bữa nay bà năm Xira có rổ củ sắn mới hái ngoài vườn ngọt hết xẩy.
Loan trả đũa liền:
- Ngọt sao hông chừa tụi tao" Hai nhà “thực sĩ" dộng hết vô miệng rồi còn khoe. Mầy là dân chợ bởi vậy ngu! Ngu quá ngu! Củ sắn là loại củ. Là củ moi từ dưới đất lên chớ bộ treo trên cây đâu mà hái" Mới từ vườn lên hay là từ xe hàng đổ xuống hồi sớm" Ngay chợ cầu Ông Lãnh"
Tui ngạc nhiên hỏi:
- Bà năm Xi Ra nào vậy"
Phụng cười ngất:
- Xời. Năm Xi Ra mà hổng biết à" Xira đánh giày đó mậy. Bà Năm Đen!
- Đồ hỗn hào! Sao hổng kêu bà năm trơn, bày đặt xi ra xi vô, đen với trắng!
- Phải đặt vậy mới phân biệt bà nào bán củ sắn bà nào bán cơm tấm chớ mậy.
- Đã hỗn lại ăn hàng nổi tiếng. Con gái gì mà giờ nghỉ nào cũng lon ton xuống dưới, miệng lúc nào cũng nhai tóp tép hổng sợ tụi con trai bên building C chọc, cười. Ăn hàng riết chen vô bàn hổng muốn lọt. Ngồi còn lấn lấn...
Phụng đớp liền:
- Muốn ăn thì xuống dưới. Ở trên nầy mơ màng bắt người ta đem lên dưng tới họng à" Bạn chớ có phải bà nội đâu. Tao tưởng hai đứa bây là thi sĩ chỉ hớp không khí, ăn tưởng tượng cũng đủ no rồi có phải thường dân như tụi tao đâu mà phải nhai phải nuốt" Chọc cho chọc. Cười cho cười. Nhằm gì"
- Xời. Tụi bây lo đi ăn hàng hụt mất một chiện động trời.
Phụng xảnh xẹ hỏi:
- Chuyện gì mà kêu trời kêu đất dữ vậy Tám"
Tui bụm miệng nhỏ Loan hổng kịp. Nó nói:
- Thì... thì... thì có hai anh chàng Petrus Ký tới kiếm ... hơ... ha... (liếc tui) kiếm mầy đó Cảnh.
Cảnh mở lớn hai con mắt:
- Hả" Kiếm tao" Xạo. Mầy xạo mầy. Thôi bỏ đi Tám. Tao đâu có quen ai bên Petrus đâu mậy. Xây qua tui nó hỏi:
- Thiệt hông, thiệt hông, phải hông, phải hông" Phải kiếm tao hông"
Tui trả lời xụi lơ:
- Người ta đâu có nói là kiếm ai. Người ta chỉ đứng ngay cửa lớp rồi người ta đi. Mầy nhiều chuyện quá. LON!
Thở cái khì. Miệng lanh chanh, Cảnh lên giọng:
- LON sữa bò hiệu con chim. Vậy còn dám nói là đi kiếm tao. Tụi bây là dân ...ti ti oai! (TTY) Dân thiếu tình yêu, thèm tình yêu... Bởi thiếu, bởi thèm mới tưởng tượng toàn là chuyện tình! Biết đâu người ta đi kiếm chị kiếm em gái người ta" Bộ ai tới lớp kiếm người cũng phải là đi kiếm bồ sao"

Nhỏ Cảnh nầy có lý. Nhỏ nầy coi bộ tịch đam mê bồ bịch tùm lum vậy mà thực tế dễ sợ.
Cảnh học giỏi. Giỏi đều, nghĩa là vừa giỏi văn vừa giỏi toán.
Đã giỏi còn đẹp nữa mới ức chớ. Cảnh là một người con gái đẹp. Rất đẹp.
Nhiều khi ông Trời hổng công bằng chút nào. Tại sao có người đẹp thì đẹp đủ thứ, còn hễ xấu thì xấu hoắc xấu ình..
Cảnh vừa đẹp người vừa đẹp nết vừa có duyên.
Người tròn trịa, nở nang. Mặt tròn nhưng hàm hơi hơi vuông, đôi mắt hai mí sáng long lanh, lông mi dầy rũ xuống có nét mơ màng, lạ lạ. Hổng biết có lai gì hông mà sao da nó hơi hơi ngâm ngâm, nhưng hổng phải da bánh mật như nhỏ Phụng. Phụng thì dòm vô là biết liền, môi trớt tóc quăn chánh cống đầu gà đít vịt rồi.
Ba Cảnh làm gì lớn lắm ở bên Cam Bốt lâu năm, nên nó sanh tại Nam Vang. Mỗi lần có gì xích mích hay chọc ghẹo là y như rằng, tụi tui kêu nó con nhỏ “chăn cà mum”
Cái sóng mũi dọc dừa, cái miệng nhỏ, cái càm hơi hơi lẹm. Điểm đặc biệt là hàm răng. Hai cái răng cửa bự bản hơn mấy cái kia thành ra khi cười có duyên ghê nơiii. Đã vậy còn điểm thêm một mụt ruồi dưới khoé môi nữa chớ.
Mụt ruồi của nó thiệt là nhỏ loại mụt chìm, hơi hơi chịch phía dưới miệng giống như vành trăng khuyết, mà có ngôi sao hôm tí xíu kế bên, thành ra có duyên vô cùng, hổng phải như tui cũng có mụt ruồi dưới khóe miệng, mà là loại mục nổi và bự có vài sợi lông, nên bị kêu là mục ruồi ăn hàng.
Nó ăn. Tui có ăn đâu. Mới tức!
Nó hay cười. Giọng cười ngây thơ Ha Ha Ha .... Hà Hà Hà...
Cười rồi vẫn để cái miệng vậy luôn.
Hà Hà Hà...

Các bạn cỡ cỡ tuổi tui, còn nhớ mấy cuốn phim từ Mỹ gởi qua Việt Nam hay chiếu ở các rạp chiếu bóng Vĩnh Lợi, Lê Lợi, Đa Kao, rạp gì ở đường Cao Thắng… có cô minh tinh nổi tiếng đóng lúc đó là cô Sandra Dee hôn" Bạn tui, nhỏ Cảnh có nét đẹp rất thơ ngây chết người như cô Sandra Dee.
Nhắc tới cô Sandra Dee là nhớ tới phim Tammy Tell Me True năm 1961. Nhân vật tên Tammy do cô đóng.
Chuyện phim kể về tình cảm của một cô gái Mỹ nhà quê x. Cô yêu một anh chàng sinh viên ở tỉnh xuống nghỉ hè hay gì đó quên rồi.
Nhớ anh, cô lên tỉnh vô trường học và tìm anh ta.
Nào dè anh ta trốn tránh cô, lấy làm xấu hổ với bạn bè vì cô quê mùa quá, tự nhiên quá, thiệt thà quá, cô hổng giống ai.
Đoá hoa đồng nội chỉ đẹp ở đồng nội mà thôi.
Buồn quá cô nhìn trời thở than. Không ngờ ông thầy tên Freeman đã nhìn xuyên qua cái vỏ quê mùa của cô, nhận chân thấy cái đẹp tinh thần sâu sắc của cô.
Rồi hai người yêu nhau. Thắm thiết!
Tui còn bài thơ nói về chuyện tình của cô Tammy và chàng Freeman ấy.

Cảnh bạn tui đẹp như vậy đó.
Nhưng nét đẹp của Cảnh là nét đẹp tỉnh thành. Nó như hoa nở rộ quyến rũ bướm ong chập chờn rần rần.
Nó biết yêu sớm. Đâu hồi đệ thất có bồ rồi. Từ đệ thất tới đệ tứ bao nhiêu bồ ruột" Bao lần đổ vỡ"""
Hiện tại thì nó đang có bồ ở quân trường Thủ Đức. Cũng bồ ruột!
Nhưng ngộ một điều là, tuy là gái mới, biết nhảy nhót, dạn dĩ, cởi mở mà đi đâu cũng vậy, đi chợ đi chơi đi nhảy đi tiệc đi học và sau nầy đi làm, gì gì đi nữa, nó luôn luôn bận áo dài cổ cao thuần túy Việt Nam. Khi tui có cái quần tây trắng vía diện vô hồi Tết bị nó mắng liền:
- Tao ghét mầy bận đồ tây quá đi. Sao hổng xỏ cái áo dài vô mậy"
Cảnh có tánh bao đồng. Tánh binh vực. Tánh thương bạn. Tánh hiểu biết. Không hay giận hay hờn như nhỏ Phụng.
Cảnh là vậy đó.

Khi Cảnh dòm tui lom lom hỏi thêm:
- Vụ gì nói đại nghe coi!
Loan dở hơi, dấu hông được, bật mí:
- Tụi bây ơi, hai chàng hồi nãy tới kiếm bà nội nầy nè. Hẹn hò gì với người ta hổng biết, mà người ta tới nó chết ngồi tại trận hổng dám ra, nó bắt tao phải ra nói xạo với người ta. Tụi bây nghĩ coi bạn bè gì chơi kỳ hông.

Rồi nó kể lể đầu đuôi có thêm có bớt tùm lum.
Cảnh nghe xong tự sự, xây qua tui sừng sộ:
- Chết nhát. Đồ chết nhát. Gặp tao tao ra mời vô lớp ngồi cùng bàn coi ai sợ ai. Hắn tới đây hắn phải sợ mình chớ sao mình lại đi sợ hắn" Hổng coi tuồng cải lương "Tướng cướp Bạch Hải Đường" hả mậy" Giang sơn nào anh hùng nấy mầy quên rồi à. Hừưm. Mời nữa đi. Nếu chàng dám tới nữa để tao. Để tao ra đối phó. Họ đi có hai người trong khi ở đây mình.... mình... mình... mình cho nửa lớp con gái bọc hai chàng đi lạc lại coi ai sợ ai cho biết hè! Hừmmm...
- Thôi, thôi cho tui xin.
Ai có bồ mà dám đưa trước mặt con nhỏ nầy. Nó dám nuốt sống người ta lắm à.
Gần giờ ra về nó ghé tai rù rì:
- Cần gì kiếm đâu cho xa vậy mậy"
Vẫn còn tá hỏa vì chuyện H. tới kiếm, cái hậu quả làm cho mình tai thì lùng bùng mắt thì đờ ra, thiệt tình tui đâu có để ý gì về câu nói đó đâu.

Liền bữa sau. Đợi hai nhỏ Loan, Phụng đi đâu đó, nó nhét vô tay tui một... mở ra coi, một lá thơ màu xanh. Miệng nói:
- Thơ anh B. Về nhà hãy đọc.

Thơ anh B""" Tui hỏi cho kỹ:
- B. nào" Ủa. Phải anh B. mầy hông, Cảnh"
- Chớ còn ai.
Rồi nó lặp lại:
- Về nhà hả đọc mầy.
Làm sao mà đợi được cho tới “về nhà hả đọc”
Lén lén thầy, lén lén bạn tui nhét dưới tập đặng mở hé hé ra chữ mất chữ còn, đọc lẹ lẹ coi thơ gì đó"
Ý dạ!
Thơ mở đầu bằng “Xuân yêu”!
Giựt mình.
Tay run run lòng xao xuyến.
Sao mà ngày xưa, chữ YÊU nó mạnh như vậy, hở bạn"
Chữ YÊU kèm theo tên của mình thì làm cho tim ta nhảy hụt một hai nhịp, làm ta nóng bừng mặt lên, làm ta tự nhiên run, tự nhiên thở mạnh, làm như xung quanh ta không còn ai hết, làm ta tự nhiên cười cười, làm mắt ta mơ màng, làm ta nhìn mà như chẳng thấy gì hết nhưng ta vẫn cảm thấy trời như xanh hơn, gió như mát hơn, nắng như dịu đi, hoa như thơm hơn, buồn như tan đi... và sau cùng thì…
làm ta thẫn thờ ...
... hồn đi mất phân nửa.
...
B. là anh của nhỏ Cảnh.
Tới nhà nó bao nhiêu lần"
Gặp ảnh bao nhiêu lần"
Lần nào tui cũng gật đầu chào “anh” một tiếng gọn rồi xây qua tía lia với nhỏ Cảnh, có nghe ảnh trả lời trả vốn, nói chuyện hay ngó ngàng gì mình đâu"
Mà mình cũng chớ có để ý gì tới ảnh. Anh của bạn khác gì anh của mình"
Rồi từ đâu" Lúc nào" Yêu"
Yêu tui hồi nào vậy B." Thần ái tình có dương cung tên bắn trúng anh như đã bắn xuyên tim tui hồi mới gặp thầy LLTH hôn"
Tình yêu của anh là tình gì" Anh có tôn tui lên làm thần tượng và tôn thờ tui như tui đã và đang tôn thờ thầy tui hôn"
Thiệt tình mà nói tuần lễ đó bao nhiêu chuyện làm bấn loạn tâm thần, đầu óc quay mòng mòng. Tới bây giờ nhớ lại vẫn còn làm lòng tôi ngất ngư.
Bạn ơi, tiếc gì đâu.!!! Ước gì trở lại ngày đó giờ đó, phút đó, giây đó...
Nhìn lại nhớ lại tình cảm ngày xa xưa, mới thấy lòng mình đã từ từ, lần lần chai đi hồi nào vậy cà"
Hồi xưa mình cũng biết mắc cở ,cũng biết lựa lời mà nói, cũng xã giao, cũng mềm mỏng, cũng thùy mị đoan trang, cũng cũng cũng và cũng...
Có đâu như bây giờ...


Anh của nàng Cảnh, anh B. viết thơ tỏ tình với tui. Anh nói đã để ý đến tui lâu rồi, từ hồi nào đó hai ba năm trước lận (từ cái hồi đi học tui còn xăn tay áo lên sẵn sàng uính lộn! xời xời, mắc cở muốn độn thổ!!! Bởi vậy, nguy hiểm nhứt là làm bồ của anh bạn mình. Nó kể ráo trọi rồi. Nó khai tùm lum rồi. Tất cả bí mật của mình nó bật mí hết cho anh nó nghe rồi. Con quỉ sống!
Đại khái trong thơ, anh nói tui là mối tình đầu của ảnh, vậy vậy vậy...
( Rồi nữa, chắc nhỏ Cảnh về kể cho ảnh nghe vụ hôm qua" Nó sợ mất bạn" Sợ hồn tui đi vắng" Xúi ảnh tỏ tình liền để nó làm mai chớ gì")
Thiệt tình mà nói cho tới giây phút đó đối với ảnh tui coi như anh mình. Anh của bạn cũng như anh của mình. Chuyện tự nhiên mờ. Bây giờ, kỳ cục hông" Tự nhiên đâm ra ... mắc cở. Lại mắc cở với con nhỏ Cảnh mới chết ta ơi.
Lén lén đọc cũng xong lá thơ.
Cả buổi học bữa đó tui thiệt hổng dám ngó ngay mặt nó.
Chiều trước khi ra về Cảnh nhắc nhỏ:
- Mai nhớ viết thơ trả lời nghe mậy.
Nhỏ nầy thiệt tình!
Tui cũng nói nhỏ với nó:
- Đừng nói cho hai con quỉ Phụng với Loan biết nghe.
Tại sao dấu" Cũng hổng rõ. Chỉ biết là, chuyện gì cũng dấu dấu trước rồi hạ hồi phân giải.
Làm sao mà trả lời liền được.
Tui nhớ in là... thích thì thích lắm. Ai mà không thích khi có người viết thơ tỏ tình"
nhưng thương thì thương chưa tới.
mà yêu thì… còn quá xa.
Một lá thơ khó viết làm sao ấy.
Đâu dễ dàng như bài thơ:
Cho giấy vào đi em
Những tờ pơ lure xanh
Anh đọc cho em đánh
Chỉ hai chữ yêu anh

Anh đọc em đánh tiếp
Ba chữ em yêu anh...
...
(nhớ mài mại, in là bài thơ của thi sĩ Hoàng Anh Tuấn """ hay Nhất Tuấn""")
Bữa sau khi hổng thấy tui nhét cái gì vô tay nó, Cảnh kề tai thì thào:
- Chút nữa giờ chơi ra ngoải tao chỉ cho mầy coi.
- Coi cái gì"
- Chút biết.
Cái lá thơ của anh B. làm cho tui bần thần gì đâu. Đọc đi đọc lại bao nhiêu lần thuộc lòng từ chữ. B. viết chữ rất đẹp, gần như chữ khắc, như chữ La Mã, nét nào rõ nét đó. Chữ nào cần thẳng như chữ n, m, t... thì thiệt thẳng đứng. Chữ o thì kéo dài ngang rộng ra. Chữ o bụng bự. Chaaaa… người viết chữ o bụng bự là người bao dung rộng rãi khoan hà...
Tui nghĩ bụng, ờ hén, để mượn ảnh đề tựa dùm cuốn tập thơ của tui.
Tui có tập chép thơ, bằng giấy pơ lure (chữ nầy hông nhớ rõ viết ra sao") màu hồng dễ thương lắm, tui còn giữ tới bây giờ. Tui chép những bài thơ trữ tình ướt át, “chuyện tình dưới dàn hoa tim vỡ” thơ của TTKH. Tui mê những bài thơ:
Một chiều thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt lá thu rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương ...
... vô cùng.
Viết lời mà chưa viết tựa vì hông viết đựợc chữ kiểu, mà tui thì muốn cuốn tập thơ của mình phải đẹp thiệt là đẹp. Thì đây, có người rồi. Nhưng từ trước tới giờ mình tự nhiên biết bao nhiêu, bây giờ thì mắc cở bấy nhiêu. Chẳng lẽ bây giờ khi không cái mình đưa cuốn tập thơ toàn là thơ tình yêu, trong đó gói ghém bao nhiêu tình cảm riêng tư của mình cho người vừa mới tỏ tình với mình" Ngượng ngùng làm sao.
Chuông rung ra chơi. Nhỏ Cảnh từ chối nghỉ ăn hàng, xúi Phụng kéo Loan xuống lầu xong, nó níu áo tui ra đứng dựa lan can lầu.
Lan can lầu bên con gái tụi tui là building B, ngó ngang building C là bên con trai. Tui hỏi Cảnh:
- Đâu" chỉ coi cái gì mậy"
- Kìa. (vừa chỉ vừa nói) kìa, dòm qua bển kìa.
Thiệt tình mà nói, nảy giờ ngó dáo dác mà chớ có dám ngó qua bên C. Bây giờ theo tay nó chỉ ngó thẳng qua thì, hú hồn, trống đánh thùng thùng thùng trong ngực. Anh chàng B. đang đứng ở bển ngó thẳng qua… đây.
Thấy tui ngó ảnh đưa tay lên vẫy vẫy.
Bốn mắt nhìn nhau. Xuyên không gian.
Mắc cở quá tui gật đầu chào nhẹ rồi quây một vòng 360 độ đi thẳng vô lớp.
Nhỏ Cảnh chạy theo cười hà hà hà:
- Ê. Sao mầy cù lần quá mậy. Anh B. chớ ai lạ đâu. Ảnh rủ xuống dưới uống nứơc. Mầy làm ảnh quê nghe mậy.
- Quỉ. Chơi ác.
Vậy đó. Sức mấy mà dám xuống dưới uống nước"
Rồi cả buổi chiều cho tới giờ về hai đứa hổng nói tiếng nào.
Qua bữa sau, vừa gặp mặt tui Cảnh đưa cho tui một bản nhạc.
Bản “Hồn Bướm Mơ Tiên”
Tui cầm, mở ra. Ngay chính giữa bản nhạc là dòng chữ.
“ Thương mến tặng Xuân. Kỷ niệm ngày chúng ta thật sự quen nhau” Rồi ký tên. Đ.N.B.
Từ “yêu” đổi qua “thương mến” """.
Hay thiệt. Hiểu thiệt.
Có phải biết tánh nhát của tui hay là nhờ “quân sư” Cảnh mách nước mà B. đổi chiến thuật, từ đánh mau đánh mạnh qua đánh từ từ từ từ hông thôi nó chạy mất """
...
Các bạn ơi có ai còn nhớ bản nhạc đó hôn" Bản nhạc dựa theo chuyện Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng. Chuyện tình ngang trái của Ngọc và “chú tiểu” Lan đó.
…..
Dưới nắng chiều ai lên chùa Giáng
Một bóng lặng đi dưới nắng tàn
…..
Chùa Long Giáng êm đềm
Đèn le lói bóng đêm
Niềm riêng ôi thầm nhớ.
...
Lòng tui vừa cảm động vừa thầm trách. Anh biết tui thích nhạc nên tặng cho bản nhạc, nhưng sao anh tặng bản nhạc… thất tình, tương tư ngang trái cách xa buồn quá dzị"
Tui hơi có tánh hơi hơi tin dị đoan, hơi hơi tin trực giác, khi chuyện gì xảy ra mà làm mình tự nhiên giựt mình một cái thì… là điềm báo trước….
Tui đã giựt mình một cái!!!

Đêm đó sau khi giả bộ cần mẫn học bài làm bài, đợi ba má chắc là ngủ rồi tui lấy giấy pơ lure màu xanh ra viết thơ cho B.
Nhớ đại khái là cám ơn anh biết ý thích mà tặng bản nhạc hay. Nói là… mình có thể nào… làm bạn trước được hôn"… vậy vậy…
Nhớ có đọc đâu đó, ai đó viết...
“ … tình yêu như cái bóng, như cuộc đuổi bắt. Nó rượt mình chạy. Nó chạy mình rượt. Mình ngừng lại thì nó cũng khựng lại.
Kỳ há!""""

Cảnh giỏi lắm. Nó như con bồ câu trắng tượng trưng cho hòa bình.
Tình cảm giữa tui với anh nó là một sự dịu dàng đầm thấm.
Nó như con thoi đưa thơ như dệt cửi đều đều, mỗi ngày một lá thơ màu xanh bằng giấy pơ lure quen thuộc. (Nó có lén đọc hông thì làm sao mà biết được" mình “người lịch sự!” mượn đưa thơ tay đâu có dán kín, nó “người lịch sự” hổng thè lưỡi ra liếm dán kín lại thì thôi!)
Mỗi ngày hai đứa cứ nhìn nhau cách khoảng sân rộng giữa hai building C và B. Chưa một lần nắm tay, chưa một lần đi chơi với nhau. Quả là tình yêu trong sạch.
Duy nhứt một lần, in là… giờ chót thầy vắng mặt Cảnh rủ tui xuống dưới lầu chơi. Bước vô trong một lớp học trống, trống vì lẽ gì chớ có nhớ. Vô thì đã thấy B. ngồi đó rồi.
Làm sao mà quay ra" Đành phải bước vô. Anh B. chỉ tay mời ngồi một cách trịnh trọng. Xây qua thì nhỏ Cảnh rút lui từ hồi nào!
Tánh mình ít nói. Chuyện gì cũng suy nghĩ trong đầu, ít nói ra ngoài miệng. B. đâu có hơn gì. Vì vậy mà, nhớ in là hai đứa ngồi nhìn nhau, nói đúng hơn là, B. nhìn tui còn tui thì cúi xuống…
Một hồi lâu, cảm thấy quê quá quê, B. mới bắt đầu nói. B. cho tui biết nếu kỳ nầy thi rớt anh sẽ đi lính. Vì anh hai của B. là Đại úy Hải quân cho nên B. muốn theo chân anh, sẽ vô Hải quân.
Ý anh muốn biết mình có cho anh đem ba má tới nhà gặp ba má mình hôn"
Tui đã khóc. Khóc sướt mướt. Tại sao khóc"
Tui chợt nhớ Phi. Nhớ tới cái chết quá sớm của Phi. *
Chuyện đó thì B. làm gì mà biết được.
Có lẽ B. nghĩ là tui khóc vì sợ... xa nhau" B. đưa cho tui cái khăn mu soa chùi nước mắt.
Tui cho B. biết tui còn đám em đông lắm, chắc chắn là… chưa thể tính tới chuyện gì khác hơn là ráng qua hết trung học rồi đi làm giúp ba má tui.
Buổi “tình tự tâm sự ” ngắn ngủi đó để lại trong lòng tui một kỷ niệm vừa đẹp đẽ vừa xót xa.
Về sau rất nhiều lần tui đã hối tiếc, tại sao mà không đi chơi riêng với B. dù chỉ một lần """
Anh đã giữ cái khăn thấm nước mắt đó lâu lắm. Tui biết vì Cảnh nó khai cho tui nghe. (may phước chỉ thấm có nước mắt mà thôii!!!)

Có lần tui với nhỏ Cảnh đứng gần cầu thang nói chuyện đời chơi. Gió lồng lộng thổi tốc vạt áo dài của tui rút luồn vô cái lỗ thông hơi, bị đứa nào đó trong đám du côn mất dạy của trường đang đứng bên kia bờ tường níu lấy, nắm cứng ngắt, cả bọn cười hô hố không chịu buông.
Bên nây tui ghì bên kia nó nắm. Dằng co, Cảnh tức khí binh bạn la um sùm lên một hơi tụi nó mới buông.
Tưởng vậy rồi thôi. Nào dè Cảnh vẫn còn tức về nhà méc anh nó.
Hôm sau giờ tan học Cảnh níu tui lại hông cho ra cửa. Chưa biết chuyện gì thì nghe lời qua tiếng lại rồi tui thấy B. và hai người bạn rượt tên níu áo tui hôm qua. B. rượt dính đá cho nó một cái, văng luôn chiếc giày.
Sợ quá tối đó tui viết thơ năn nỉ B. đừng đánh lộn nữa, nhưng trong bụng khoái chí tử. Ai mà không khoái khi có người binh mình đánh nhau vì mình"""
Từ đó về sau tui lần lần bớt mắc cở với anh. Lúc đó nhà tui ở trong vòng thành Ô Ma (cư xá Cộng Hòa). Mỗi ngày đạp xe đạp đi học. Bận về có khi B. ngồi sau lưng người bạn, đạp rề rề theo đưa nàng về dinh!
Chỉ vậy thôi mà sao lòng mình hớn hở như chim bay vút lên bầu trời xanh biếc đầy mây trắng nhởn nhơ vui vẻ.
Mỗi đêm nhớ viết thơ. Mỗi ngày một lá thơ.
Ban đêm trằn trọc với hình ảnh của người con trai quá sức dễ thương.
Dệt bao nhiêu mộng" Khi chàng đi lính rồi thì mình viết thơ. Sống bằng những lá thơ tình nhung nhớ, tui sống lâu là cái chắc!
Sao mà tình học trò nó trong sạch biết bao nhiêu" Nhưng, rằng thì là tại bị bởi vì thế cho nên !
Hai đứa quen nhau nhẹ nhàng, đi cùng đường và lúc nào cũng cùng đường mà đi, như hai đường song song thì bao giờ mà gặp nhau"
B. và X. quen nhau bằng tiếng nhạc lời ca, bản Hồn Bướm Mơ Tiên.
B. và X. xa nhau từ từ cũng vì lời ca tiếng nhạc.

* Phi , trong chuyện Con Bướm Thiên Thu, cũng trong trang Lưu Bút nầy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.