Thời sự Úc: Mùa Bầu Cử 2010! - Hoàng Đ.Thư
Năm 2009 quả là một năm đầy sóng gió trên chính trường Úc- ở cả hai cấp liên bang và tiểu bang. Và năm 2010 này chắc chắn cũng sẽ khiến cho cử tri Úc xấc bấc xang bang chẳng những vì chiến dịch vận động bầu cử liên bang, mà còn vì nhiều cuộc bầu cử tiểu bang. Thế nhưng, liệu tình hình có sáng sủa hơn cho nước Úc hay không" Liệu các chính phủ tiểu bang có thể bị thay đổi hay không" Để biết rõ thêm về vấn đề này, xin mời qúy độc giả theo dõi bản lược dịch bài phân tích của ký giả Peter van Onselen tựa đề “A Long March For Voters This Year- Một Cuộc Vạn Lý Trường Chinh Cho Cử Tri Trong Năm Nay”, được đăng tải trên nhật báo The Australian ngày 2/1/2010 vừa qua.
*
Đối với rất nhiều người dân Úc thì trước mặt là một hành trình dài dằng dặc hướng về nhiều cuộc bầu cử. Vận mệnh của cả một thập niên tới đây sẽ được uốn nắn từ ít nhất là 4 cuộc bầu cử tiểu bang và cuộc tổng tuyển cử liên bang trong vòng 12 tháng kể từ tháng 3/2010.
Nếu đảng Lao động có thể giữ được chính quyền tại phần lớn các tiểu bang, và đồng thời triển khai tận lực lợi thế của họ trên chính trường liên bang thì họ sẽ tạo một áp lực nặng nề cho đảng Tự Do, vốn đã bị căng thẳng tột độ về tài chánh lẫn ý thức hệ. Thêm vào đó, phe nào thắng được các cuộc bầu cử liên bang lẫn tiểu bang cũng sẽ tạo được ảnh hưởng sâu đậm về đường lối theo đuổi các chính sách, cũng như ảnh hưởng đến các mối quan hệ giữa liên bang và tiểu bang- hợp tác hoặc tranh giành từng li từng tí.
Chính phủ các tiểu bang Tasmania, Nam Úc, Victoria- có nghĩa là phân nửa tổng số các chính phủ tiểu bang- và chính phủ liên bang sẽ phải đối diện với cử tri trước khi năm 2010 qua đi. Thêm vào đó, chính phủ của tiểu bang rộng lớn nhất nước Úc là NSW, cuối cùng cũng sẽ phải để cử tri định đoạt số phận của họ vào tháng 3/2011, lúc đáo hạn nhiệm kỳ cố định, sau một khoảng thời gian dài bực dọc vì những sự tranh giành mang tính cách phe phái nội bộ của đảng Lao động. Lần cuối cùng có thật nhiều cuộc bầu cử được tổ chức trong khoảng thời gian một năm là năm 1996. Vào thời điểm ấy, người dân Tasmania tái tín nhiệm chính phủ Tự Do của thủ hiến Ray Groom vào tháng Hai trước khi cử tri toàn quốc hất cẳng chính phủ Lao động của thủ tướng Keating vào tháng Ba để trao chính quyền cho phe liên đảng bảo thủ của John Howard. Cũng trong tháng Ba ấy, cử tri Victoria tiếp tục ủng hộ thủ hiến Tự Do Jeff Kennet và đến tháng Mười Hai thì cử tri Tây Úc cũng tiếp tục trao thủ hiến Tự Do Richard Court quyền lèo lái tiểu bang này.
Trong năm 1996 có bốn cuộc bầu cử và chỉ có một sự thay đổi chính đảng cầm quyền. Kết quả tương tự có thể xảy ra trong năm nay. Quả thật là quá nhiều sự ầm ĩ cho một sự thay đổi chẳng là bao. Tuy nhiên, một chính phủ mới đắc cử một nhiệm kỳ, và rất được lòng dân, dưới sự lãnh đạo của TT Kevin Rudd khiến cho người ta tin rằng sự thay đổi chính phủ sẽ không xảy ra ở cấp liên bang, bởi vì từ 1931 đến nay không có một chính phủ nào mới nắm quyền có một nhiệm kỳ bị thấ cử cả.
Nếu có sự thay đổi thì nó sẽ xảy ra ở tiểu bang bé nhỏ nhất là Tasmania. Chính phủ Lao động của thủ hiến David Bartlett đã bị mất đi hai vị phó thủ hiến và bị quá nhiều xì-căng-đan. Vị thủ hiến tương đối mới mẻ này hiện đang cố gắng thúc đẩy thông qua nhiều biện pháp ngân sách khó khăn vốn không được dân chúng ưa thích hầu củng cố lại nền tài chánh của tiểu bang. Ngay cả với hệ thống bầu cử theo tỷ lệ (proportional electoral system)- mệnh danh là hệ thống Hare-Clark- vốn thường mang đến nhiều lợi thế cho các đảng thuộc cánh Tả, đảng Lao động có lẽ khó lòng thắng được nhiệm kỳ thứ tư.
Ở Nam Úc và Victoria, có lẽ cái đa số vững mạnh của Lao động sẽ bị giảm thiểu, tuy nhiên hầu hết các chuyên gia phân tích chính trị tin rằng sẽ không có chuyện gì khác xảy ra ngoài chuyện này. Trong lúc thủ hiến Nam Úc Mike Rann bị dính líu vào một vụ xì-căng-đan tình ái vào cuối năm ngoái và ông John Brumby, thủ hiến Victoria, đang phải đối diện với nhiều khó khăn về hạ tầng cơ sở vì dân số tiểu bang gia tăng nhanh chóng, nhưng cả hai vẫn là những vị thủ hiến được dân mến chuộng và trong các cuộc hăm dò dân ý thì đảng của họ vẫn dẫn đầu. Và ở cả hai tiểu bang này, phe Tự Do đối lập lại lún sâu vào những cuộc tranh chấp nội bộ.
Như thế thì thứ tự các cuộc bầu cử là gì" Tasmania và Nam Úc sẽ có bầu cử trước tiên, trễ lắm là trong tháng 3/2010 vì cuộc bầu cử trước đó là tháng 3/2006. Nam Úc có nhiệm kỳ cố định 4 năm nên cho dù thủ hiến Rann có muốn tuyên bố giải tán quốc hội để bầu cử trong năm 2009 để được thuận lợi hơn, ông đã không thể làm thế được.
Về phần chính phủ liên bang thì trên lý thuyết thủ tướng Rudd có thể chờ đến khoảng đầu năm 2011 để tuyên bố mở cuộc tổng tuyển cử (bởi vì nhiệm kỳ 3 năm chỉ khởi sự khi quốc hội tái nhóm chứ không phải được tính từ ngày tổng tuyển cử), nhưng vào tháng 11/2010, đảng Lao Động đắc cử đúng 3 năm, và vì ông đã từng khiêu khích, chê bai cựu thủ tướng John Howard khi cái ngày tương tự trôi qua trong năm 2007 mà ông Howard vẫn không chịu tổng tuyển cử, nên ông Rudd không muốn bị lên án là đã sử dụng chiến thuật trì trệ, ngay trong khi mà kết quả các cuộc thăm dò dân ý cho thấy ông không cần trì trệ.
Riêng về phần tiểu bang Victoria thì kể từ sau cuộc bầu cử năm 1999 đã chuyển sang nhiệm kỳ cố định 4 năm và sẽ phải đối diện với cử tri vào tháng 11/2010 vì lần bầu cử cuối cùng trước đó là tháng 11/2006. Sau khi tất cả các cuộc bầu cử đã xảy ra trong năm 2010, mọi người sẽ thấy tất cả chỉ là một cuộc thực thi dân chủ thật đắt tiền mà chả mang đến một sự thay đổi gì.
Theo Ủy Ban Bầu Cử Úc AEC- Australian Electoral Commission- thì cuộc tổng tuyển cử liên bang vừa qua tốn kém $163 triệu Úc Kim. Số tiền này bao gồm những món tiền quyên góp được, tiền tài trợ từ công qũy cùng với những phí tổn liên hệ. Đấy là một sự gia tăng phí tổn thật đáng kể so với cuộc tổng tuyển cử liên bang trước đó. Và các cuộc bầu cử tiểu bang cũng không kém phần hao tốn so với dân số của các tiểu bang.
Trong lúc các chi phí trong năm bầu cử sẽ là một gánh nặng cho ngân sách của quốc gia và của các tiểu bang, nhưng chính các đảng phái chính trị mới thực sự cảm thấy áp lực của sự căng thẳng về tài chánh.
Với những đạo luật cưỡng bách tiết lộ trình báo danh sách người quyên góp được sử dụng trên khắp mọi lãnh vực tiểu bang và liên bang, các đảng chính trị gặp nhiều khó khăn hơn trong việc xin tiền quyên góp ở tầm vóc lớn, đặc biệt là khi chính đảng ấy có vẻ sẽ không đắc cử. Điều này sẽ khiến cho phe bảo thủ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc tranh đua với đảng Lao động, vốn được tài trợ từ phong trào công đoàn, thế nhưng cả hai phe đều phải giảm thiểu những món tiền nhận lãnh từ giới phát triển địa ốc kể từ sau loạt tin tức tệ hại gần đây về ân huệ cũng như về những vụ thương lượng dựa vào các khoản tiền quyên góp ấy.
Guồng máy của đảng Lao động sẽ mãnh liệt tìm cách né tránh trường hợp cử tri vì muốn cân bằng sự yểm trợ dành cho họ ở cấp liên bang nên thay đổi chính phủ ở cấp tiểu bang. Đấy từng là số phận của ông Howard. Trong gần như hầu hết quãng thời gian mà ông làm thủ tướng thì những người đồng đảng của ông ở cấp tiểu bang lại ngồi ở hàng ghế bên kia của quyền lực. Trong lúc những sự lục đục chia rẽ nội bộ đã giữ họ ở vị trí đối lập qua hơn 20 vụ thất cử liên tục ở cấp tiểu bang và lãnh thổ, nhưng sự thất bại đầu tiên của chính phủ Tự Do ở các tiểu bang Victoria và Tây Úc là những sự thất bại bất ngờ.
Cuối cùng thì ông Colin Barnett đã chặn đứng được cái đà thua trận của đảng Tự Do ở cấp tiểu bang vào tháng 9/2008 tại Tây Úc khi ông, từ phe yếu thế giật được thắng lợi từ tay thủ hiến Lao động Alan Carter, một người rất được lòng dân mặc dù chính phủ của ông bị chìm ngập trong các vụ xì-căng-đan. Khi ông Carpenter quyết định giải tán quốc hội để tổ chức bầu cử hầu có nhiều lợi thế từ sự thiếu đoàn kết của đảng Tự Do thì ông đã đi sai một nước cờ dẫn đến sự thảm bại bất ngờ.