Hôm nay,  

Thơ Lý Kiến Trúc: Nghìn năm trước 50 năm / Si Tình / Sính lễ cầu hôn (Bản dịch Phan Tấn Hải)

01/01/202507:36:00(Xem: 1286)
Thơ Lý Kiến Trúc: Nghìn năm trước 50 năm / Si Tình / Sính lễ cầu hôn
Bản dịch: Phan Tấn Hải

 

 

BÀI 1

 blank

(*)

 

Nghìn năm trước 50 năm

 

(Trích từ Tổ khúc Dạo đầu trong tập thơ Thơ tình Lý Kiến Trúc)

  

Tôi không muốn

không thể

không cách nào

xa rời

hạt bụi của vũ trụ

rơi bên bờ biển xanh.

  

Nghìn năm trước, ở khu rừng đó, ở hang động đó, tôi sinh ra

Nơi có ngọn đỉnh trời mơ mộng về chuyện tình đẹp nhất trần gian

Đẹp như thần tiên

Đẹp như biển trời

Đẹp như huyền thoại

Đẹp như sóng già nua khản cổ gọi trăng sao

Những đứa con hải đảo xa xôi rong chơi bốn biển quay về quần tụ

Nhưng phương Đông lau lắt. Phương Đông bội bạc.

Mẹ và Em hiểu rằng không thể chối bỏ những cuộc phân ly sinh tử để dệt lên những vần thơ bi hùng bất diệt.

  

Kìa, trận bão táp mưa sa ở đâu thay nhau vùi dập, loài hoa từ máu Tiên Rồng vẫn kiên cường nảy nở tình yêu thái hòa.

  

Người người vẫn tồn tại, vẫn nghe, vẫn thở, vẫn nhìn. Mây vẫn lững lờ trôi, sóng vẫn hào sảng vỗ vào lưng bãi cát trần trụi; đôi khi mãnh liệt, có lúc rì rào, thoảng êm êm cất lên cung đàn ngô đồng thơm mùi gỗ quý hợp tấu bài ca dao từ thủa lọt lòng không bao giờ chấm hết.

  

Trong đêm tối mịt, lệnh truyền: Ngươi hãy chui qua hàng rào kẽm gai, nâng lên, đứng lên, đến với Ta với lòng quả cảm để nhận vòng hoa nguyệt quế từ thiên cung từ ái. Trong khoảnh khắc vô thường, đừng hỏi bởi tại một mùa thu hay bởi mùa xuân hối tiếc người không biết thương người.

   

Mặc cho ngọn gió chiến tranh mang theo chất độc tàn phá lá phổi, ăn mòn những trái tim héo hắt và rắc gieo niềm đam mê tuổi trẻ trong thời chiến,

50 năm trước đây, tôi lên tiếng … (I Wish to Say)

   

50 năm trước. Tuổi hai mươi

Quơ vội chiếc áo Treillis Jacket cũ mèm khoác lên vai em. Làm quen.  

Xin lỗi em

áo tôi mùi chiến địa

đẫm mồ hôi lẫn bệt máu đào

máu Người Lính

(lính nào cũng là lính).

   

Máu

bám vào áo tôi

dính vào người tôi

nhiều lần

chẳng hạn như đêm qua

đánh nhau một trận tơi bời

thi nhau thi triển nghệ thuật bắn giết

thức trắng năm canh trắng con mắt hõm sâu.  

   

50 năm trước. Tuổi hai mươi

dẫn em đi

tay trong tay

chạm vào da thịt. Thiếu nữ.

Con dốc ngược mê man đồi nín thở

thị trấn đìu hiu ràng buộc những con tim

uống khe suối từ thác đổ bốn phương chảy xuống

loang loáng đỏ

rợn người

nhưng đó là điều tôi không muốn cho em biết

nó sẽ thấm vào tôi và sẽ chôn vào đất.

   

50 năm trước. Tuổi hai mươi

dẫn em đi

tay trong tay

chạm vào thịt da con gái.

Ôi. Tình yêu đây ư.

Lòng tôi sững sờ bối rối

hết con đường bụi đỏ không tên mà vẫn thuộc

tận con phố không đèn mà vẫn tưởng chưa khuya.   

   

50 năm trước. Tuổi hai mươi

đôi giầy bê bết bùn đất đỏ

bám vào đôi chân năm này tháng nọ

may vẫn còn nguyên hay rủi đã gẫy trong trận pháo kích đầm đìa hầm hố tan hoang

BuPrang, Doris, Đức Lập, Dak’song, Dak’tik, Núi lửa, Gia Nghĩa, Dak’Nông. (1)

đạn mù trời thảo chiến với bọn lính rừng chưa một lần biết đến chuyện tình.

   

Có nghĩa gì đâu em ơi sau làn khói súng

chiến địa bày biện xác người chồng chất

ngụp lặn cơn mê thắng bại

tôi - người lính chỉ thèm điếu thuốc

đốt vội lên  

gởi về thành phố của em: lũ ma quỷ núp bóng chiêu hồn

đốm lửa nhỏ ấm phiên gác đêm vô tình thành mục tiêu bắn sẻ

đạn đạo xuyên vào đầu người lính trẻ vô tư.

   

Người ta nói:

Chiến tranh là thế đấy!

Chiến tranh là biên giới!

Chiến tranh là tuyên ngôn!

   

Thư tình viết từ địa đạo không tem không dấu

lưng tựa ba lô ngoáy vài chữ trên bao thuốc lá nát nhàu

tuyên ngôn tình yêu không kịp gởi nằm gọn trong ngực áo bầm máu

biên giới vạch lằn ranh cấm vượt qua vẫn có mảnh vườn trổ khóm hoa tươi

hoa hiến dâng cho những người biết nâng niu hoa mong manh khờ dại. Hay,

co ro như loài chim trốn tuyết dưới căn hầm dã chiến nghe gió rít mưa gào

ôi, những mùa đông của lính 

những mùa đông thở ra khói mùa đông.   

   

50 năm trước. Tuổi hai mươi

ta chia nhau em nhé 

hành quân xa từng bước

súng ngủ gật giữa rừng mây gió cuốn

một quả đồi, một gò đất trộn xương khô

mùi thịt cháy xông lên nghẹt thở

Em

nếu có ngửi mùi chiến tranh vĩnh biệt

nếu có nghe tiếng đại bác rền rền

nếu có tưởng đến đời phong sương sương khói

thì em ơi …

ráng một ngày chờ thù hận hết mang mang.  

   

50 năm trước. Em

bỏ phố lên rừng mùa rửa bụi

mưa cao nguyên tưới cô em túi bụi

áo trinh nguyên rửa mặt đá rong rêu

con đường mòn gót hài lịm hoa cỏ

suối trầm mơ soi ảo ảnh vô bờ

dòng thác lũ sỗ sàng rình cơ hội

tràn qua thân em

ve vuốt ngực em

lột trần áo em

hẳn là tôi thua cuộc đấy ư?

ngập ngừng hôn lên mái tóc

dại man man đêm thức trắng tôi là.  

   

50 năm trước. Điên

có điên mới có tình đầu

có điên mới xung phong vào thiên đàng địa ngục  

điên chết đứng giữa trận tiền quân mạc tiếu

điên lặn lội chiến trường xa ngàn dặm dạ quang bôi (2) 

điên vô dụng nói những điều không thể nói

điên không biết đo sao trời định vị góc tình yêu

tình điên đồng lõa với tình đầu.

   

50 năm trước. Tình đầu

   

mật ong từ rừng kéo về bám lấy môi em

hương vị đầu đời mùi lạ hoắc

thơm lừng

  

đêm mất ngủ

đàn cầm lay lắt

  

ốm tương tư

mắt ướt tim sâu

  

ngọc tình chôn

phiến đá chai lỳ

  

sáng lưu ly

theo em khởi hạnh. 

  

Mưa lất phất kinh cầu trên đồi gió

Ngủ, ngủ yên trong tiếng khánh đại hồng chung

Trường chiến địa chiến y ngần ngần động

Hương phấn len vào áo rỗng rỗng không không.

  

* Nhà báo Lý Kiến Trúc qua bút vẽ của Họa sĩ Nguyên Khai.

(1) Những địa danh có tên trên bản đồ chiến sự Vùng II chiến thuật cao nguyên thời VNCH. Doris là tên một tiền đồn dã chiến đóng trên một quả đồi cao khoảng hơn 100 mét so với mặt đất, nằm cách biên giới Cao Miên khoảng 8 km. Nơi đây là căn cứ hỏa lực pháo đội 105 ly của Trung úy Mỹ Doris thuộc Đức Lập Camp-Lực lượng đặc biệt và lãnh thổ chi khu Đức Lập. Theo các chiến binh người Thượng kể lại, Trung úy Doris đã tử trận vì pháo quân Bắc Việt dội vào quả đồi này trong trận chiến tàn bạo năm 1969; người Mỹ đã đặt tên Doris cho quả đồi máu. Tác giả bài thơ được trực thăng UH1B thả xuống làm trưởng đồn Doris một thời. Kẻ thù của tôi là bệnh ngã nước vàng da và sốt rét rừng cấp tính.
 

(2) Lương Châu từ

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

(Vương Hàn)

Dịch nghĩa

Rượu bồ đào rót trong chén ngọc dạ quang,
Đang muốn uống lại có thêm tiếng đàn tỳ bà trên ngựa thôi thúc.
Dù hôm nay say khướt, ở sa trường anh chớ cười,
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.

(Bản dịch tiếng Anh của Nguyên Giác Phan Tấn Hải)
 

* Treillis Jacket, áo trận ngự hàn của lính ở mặt trận cao nguyên trung phần VN.

* Những chữ in nghiêng là địa danh dấu giầy binh lửa tác giả ở Vùng II chiến thuật.

* Dak’nong, tên một con suối vắt ngang thị trấn Gia Nghĩa tỉnh Quảng Đức, nơi có căn nhà chòi của tác giả gác súng vào những đêm “hưu chiến” cách biên giới Miên khoảng 30km.

  

Poems by Lý Kiến Trúc

Translated by Phan Tấn Hải

 

blank

  

Fifty years ago and a thousand years before that

  

I dont want to

I can’t

I can’t bear to

leave

the dust of the universe

settling on the blue seashore.

A thousand years ago, in that forest, within that cave, I was born

Far away on the horizon, a peak in the sky dreams for the most beautiful love story in the

world

Beautiful like a fairy

Beautiful like sea and sky

Beautiful like a legend

Beautiful like the old waves calling hoarsely for the moon and stars

The children from the distant islands, roaming the four seas, return to gather

The East is fading. The East is ungrateful.

  

Mother and You understand that we cannot ignore the separations of life and death to

weave the immortal, heroic verses.

Look, where storms and rains alternate in their destructive fury, the flower, born from the

blood of the Dragon and Fairy, steadfastly blooms with peaceful love.

Humans continue to exist, hear, breathe, and see. Clouds drift slowly, while waves crash

heartily against the bare sand—sometimes fiercely, sometimes murmuring—gently

strumming the strings of the parasol tree with the scent of precious wood, playing the

timeless folk song that began at the moment of birth and never ends.

  

In the dark of night, the command is clear: You must crawl through the barbed wire fence,

rise, stand tall, and approach Me with courage to receive the laurel wreath from the

merciful palace of heaven. In moments of impermanence, do not question whether it is

due to an autumn of regret or a spring of longing that people struggle to love one another.

Despite the winds of war carrying poison that destroyed lungs, corroded withered hearts,

and sowed the passions of youth during wartime, 50 years ago.

  

Fifty years ago. Twenty years old

I quickly grabbed the old Trellis Jacket and put it on your shoulders. Getting to know you.

i apologize to you

my shirt carries the scent of the battlefield

soaked in sweat and the blood

blood of Soldier

(any soldier is still a soldier).

  

Blood

sticks to my shirt

sticks to my body

many times

like last night

we fought a fierce battle

competing to display the art of killing

staying awake for five watches of the night, my eyes sunken.

  

50 years ago. Twenty years old

walking you away

hand in hand

touching skin. Young girl.

The steep slope is mesmerizing; the hill is breathless.

the desolate town binds hearts

drinking the stream from the waterfalls flowing down from all directions

glimmering red

The color is terrifying.

but that is something I don’t want you to know

It will seep into me and will be buried in the ground.

  

50 years ago. Twenty years old

walking you away

hand in hand

touching the girl flesh.

Oh. Is this love?

My heart is stunned and confused

from the nameless, dusty, red road that I still know

to the street without lights that I still think it’s not late yet.

  

50 years ago. Twenty years old

military shoes covered in red mud

clinging to feet year after year

luckily still intact or unluckily broken in the artillery bombardment that devastated the pits

BuPrang, Đức Lập, Doris, Dak’song, Dak’tik, Núi lửa, Gia Nghĩa, Dak’Nông. (1)

blinding bullets fighting with jungle soldiers who have never encounter love.

It means nothing, my dear, after the smoke of gunfire

the battlefield is strewn with corpses

drowned in the dream of victory and defeat

I - a soldier only crave a cigarette

quickly light it

sent to your city: the demons hiding in the shadows of the soul-calling

the small fire warming the night watch accidentally becomes the target of a sniper

the bullet pierces the head of an innocent young soldier.

   

People say:

That is war!

War is a border!

War is a declaration!

Love letters without stamps or marks were written from underground tunnels

leaning back on their backpacks, I scribbled a few words on crumpled cigarette packs

love declarations that were not sent in time lie neatly in the chest of a shirt stained with

blood

despite the borders of forbidden lines, gardens with fresh flower bushes remain

these flowers are dedicated to those who know how to cherish fragile and foolish flowers.

   

Or,

hunkered down like birds hiding from the snow in a field bunker listening to the howling

wind and rain

oh, the winters of soldiers

the winters exhaling winter smoke.

50 years ago. Twenty years old

we parted ways, my dear

marching far away step by step

guns dozing in the middle of the wind-swept clouds

a hill, a mound of dry bones

the smell of burnt flesh choking

  

My dear

if you smell the farewell scent of war

if you hear the rumbling of cannons

if you think of a life of wind, frost, and smoke

then my dear

try to wait for a day when hatred is gone.

  

50 years ago. You

left the city for the forest, the season of washing away the dust

the highland rain watered you wildly

the virgin shirt washed the mossy rocks

the worn path, your heels were covered with flowers and grass

the deep stream of dreams reflected the boundless illusion

the flood was ready to wait for an opportunity

to flow over your body

caressing your chest

undressing your shirt

and

must I be the loser?

hesitatingly kissed your wild hair

the sleepless night I was.

  

50 years ago. Crazy

only crazy people have first love

only crazy people volunteer to go to heaven and hell

crazy people die standing in the middle of battle, please don't laugh

crazy people travel thousands of miles away on the battlefield drinking wine with a night-

glowing glass (2)

crazy useless people say things that cannot be said

crazy people don’t know how to measure the stars to locate the angle of love

crazy love is an accomplice to first love.

  

50 years ago. First love

  

honey from the forest comes to cling to your lips

first taste of life, strange scent

  

fragrant

sleepless night

  

the zither sways

sick from missing each other

  

wet eyes, deep heart

jade love buried

  

the hardened rock

bright lapis lazuli

  

My heart follows you drizzling rain carries prayers on the windy hill

Sleep, sleep peacefully with the great bell

The tattered battle clothes move hesitantly

The scent of powder seeps into the empty shirt, empty and empty.

  

* Journalist Lý Kiến Trúc by the artist Nguyên Khai.

(1) Place names on the war map of the Central Highlands Tactical Zone II during the

Republic of Vietnam era.

(2) When I saw the fine wine in the luminous jade cup,

I was tempted to drink it, but the sound of the pipa urged me to mount my horse.

Don’t laugh when you see me lying drunk on the battlefield,

as not many people have ever successfully returned from war.

(Verse by Vương Hàn)

* The Treillis Jacket is a cold-resistant combat jacket worn by soldiers in the Central

Highlands of Vietnam.

* The italicized words represent the names of the locations where the author traveled in

the Second Tactical Zone.

* Daknong is the name of a stream that flows through Gia Nghiã town in Quảng Đức

province, where the author hut was situated to store his gun during cease-fire nights, approximately 30 km from the Cambodian border.

  

BÀI 2
 

Si Tình

(Trích từ Tổ khúc Thú tội)

  

Em tội nghiệp ngòi bút si tình hằng đêm co gối viết mấy dòng tán tỉnh,

tôi sẽ viết thư tình mực xanh trên lá đỏ mùa thu.

 

Em vò nát trong tay thơ không đủ nghĩa cho tim em lảo đảo,

tôi sẽ viết thư tình mực tím trên bao thuốc lá nát nhàu.

 

Em mỉm cười uyên áo dõi đôi mắt Mona Lisa vào khung trời mộng ảo,

tôi sẽ chấm mực son lên tấm lụa đào pha nắng hạ vàng nhu.

 

Tôi viết cho đến khi nào số phận an bài vào giờ con tim sống lại,

dắt em đi chào hỏi chòm xóm láng giềng,

và hãnh diện khoe:

- Thưa, đây là người tôi yêu đến từ hành tinh xa lắc

- Thưa, đây là người tôi yêu gặp từ cuối nẻo âm ty

- Thưa, đây là mối tình đẹp như thơ tôi sẽ chôn vào thời trai tráng

Dĩ nhiên tôi nhận được đuôi mắt lá dăm nguýt ngoắt

- Hứ, chẳng ai thèm yêu bao giờ

- Ừ, cứ cho là yêu hồi ấy

- Hồi ấy chưa biết hai chữ tình yêu

Hồi ấy tôi yêu kiếp trầm luân yêu nghiệp luân hồi yêu người đã bỏ tôi rơi như lá mùa thu.

  

Nhưng,

Có em, tôi vẽ đường cong mỹ cảm dấu sau làn lụa mỏng

Có em, tôi pha hạt sim tô đuôi mắt đưa tình một thoáng liếc qua tôi

Có em, tôi dầm bồ kết nấu cỏ thơm gội lưng ong bên ao sen chiều tối

Có em, tôi trộn buồn vui vào cơm áo hẩm thiu dư dật mỗi ngày.

  

Nhưng,

Chỉ một bước nữa thôi sao em không đến mà quay đi vội vã.

 .

  

Lovesick

 

by Lý Kiến Trúc

translated by Phan Tấn Hải

  

Because you feel sympathy for my lovesick pen, which writes every night as I curl up and compose a few flirtatious lines, I will write love letters in green ink on red autumn leaves.

Because the poem you crumpled in your hand lacks the depth to make your heart flutter, I will compose a love letter in purple ink on a crumpled cigarette pack.

Because you smile so gracefully, turning your Mona Lisa eyes into a dreamy sky, I will dip red ink into the peach silk infused with golden summer sunlight.

  

I write until fate has determined the moment when my heart will be revived,

allowing me to greet the neighbors and proudly declare:

- Dear everyone, this is my lover from a distant planet

- Dear everyone, this is my lover whom I encountered at the edge of hell

- Dear all, this is a beautiful love, akin to a poem, that I will bury in my youthful days.

  

Of course, I received a sharp glance from the corner of her eye,

- Huh, no one ever wanted to be loved

- Yes, let’s say it was love back then

- Back then, I was unaware of the meaning of love

Back then, I embraced the life of suffering, cherished the cycle of reincarnation, and adored the person who departed and let me fall like an autumn leaf.

  

But,

With you, I create a beautiful curve concealed behind a delicate silk veil.

With you, I blend blackberry seeds to accentuate the corners of your eyes, which flirt with me for just a moment.

With you, I soak soapberries in fragrant grass and wash your back by the lotus pond in the evening.

With you, I blend sadness and joy into the plentiful, decaying food each day.

  

But,

Just one more step—why did you turn away so quickly?

  

BÀI 3

Sính lễ cầu hôn

blank
(*)
 

1

Em hằng biết

Mười ngàn dặm đường bay không đủ số cột mốc tiếng sét ái tình

Một lần trên con thuyền tròng trành mùa biển nhớ sóng vỗ đất quê hương

Bàn tay em êm êm ấm áp lạ thường

Truyền vào thân thể tôi như luồng điện

Tay trong tay hốt hoảng tột cùng

Thuyền tình trên bến hoàng hoa tuy xa mà gần tuy gần mà xa

Trả lại tôi con tim dậy sóng.  

  

2

Tôi không thể không nhớ em đêm nay. Mảnh lụa hồng quyền quý

Vui bên tôi lạc lõng giữa dòng đời nghiệt ngã

Nhưng. Những ngày qua sao chưa rũ lòng sân hận

Vì sao?

Vì tình ta trăm mối rẽ ngổn ngang

Vì tim tôi còn nhức nhối mũi kim đâm

Đường tình sử hai chiều còn xung đột

Vì còn thấy những vai hề trên sân khấu.           

  

3

Tôi không thể không nhớ em đêm nay. Đêm sương mù ngủ muộn

Thẫn thờ dõi bước chân em - cánh bướm vàng uốn lượn  

Không kềm được lòng ham muốn - tôi cúi đầu mời em khi sóng nhạc dặt dìu

Nhưng. Những ngày qua đôi chân bắt đầu mỏi mệt

Vì sao?

Không phải quang gánh trên vai mà vì lòng nặng trĩu

Tầm nhìn con mắt xa khơi mù tít con tàu lênh đênh biển động 

Mưa đêm trên biển vắng giọt thời gian già cỗi mái cội già.

  

4

Tôi không thể không mơ em đêm nay. Đêm diệu vợi khôn cùng

Giá có lần được hôn em đắm đuối

Bõ những ngày bắt gặp nét đơn sơ

Ôi, những ngày không gặp nhau. Tôi chỉ còn bão tố (1)

Ôi, những ngày không gặp em. Ai soi thấu tâm hồn tôi.

Ôi, những ngày xưa thân ái

Tôi, người tù binh bị bắt ở mặt trận ái tình

Thua kiệt liệt

Thua không còn manh giáp

Bất tỉnh dưới ngọn giáo cuối cùng đâm vào tim

Ngày bến bãi, đêm bồng bềnh vượt thuyền ra cửa biển.

  

5

Em yêu dấu

Em không thể không nhìn thấy sự thật. Em thừa biết lịch sử

Những sai lầm trọng tội của lịch sử

Tôi tin. Sẽ có ngày sử hồn lập lại

Trái đất tàn nhẫn chia đôi

Tôi tin. Sẽ có ngày màu xanh nối lại

Những đợt sóng thần chuyển động gào lên đòi bờ đông bờ tây mở cửa thiên đường

Những tảng băng nam bắc không còn là truyền thuyết dính vào nhau xây cầu ô thước

Những mảnh vỡ thời gian khó phai mờ dấu vết năm xưa ngủ sâu trong tiềm thức

Tôi tin. Trái tim tôi muốn làm con sóng nhỏ gợi tình, lả lơi, vùi dập, vẫy vùng, tha thiết.

  

6

Qua rất nhanh một nghìn năm cổ tích

Mâm cỗ thơ tình làm sính lễ cầu hôn trên khoang thuyền hoàng hoa vẫn đợi.

  

(*) Nhà báo Lý Kiến Trúc đứng ở mũi một chiến hạm giữa quần đảo Trường Sa, Biển Đông (tên quốc tế: South China Sea).

  

POEM 3:

 

Marriage proposal gifts

  

(*)
 
1
You always know
Ten thousand miles of flight are not enough to mark the number of love's lightning strikes
I was once on a swaying boat during the sea season, longing for the waves of my homeland.
Your hand is strangely soft and warm.
Like an electric current, it transmits to my body.
Hand in hand, utterly panicked
The love boat on the yellow flower wharf is both far and near, yet it remains both near and far.
giving back my heart to the waves.
 
2
I can't help but miss you tonight. The precious pink silk
We enjoyed our time together, lost in the harsh reality of life.
But. These past days, why haven't you shaken off your hatred?
Why?
Our love is filled with innumerable complexities.
My heart still aches from the needle pricks.
The two-way love story is still in conflict.
Because there are still clowns on stage.
 
3
I can't help but miss you tonight. The foggy night sleeps late.
I absentmindedly watch your footsteps— The yellow butterfly flutters.
Unable to control my desire, I bow my head to invite you when the music gently plays.

But. These past days my legs have begun to get tired.
Why?
My heart is still burdened, not because of the weight on my shoulders.
My vision is far away; I can't see clearly the ship drifting on the rough sea.
Night rain on the deserted sea where the drops of time has aged the old tree.
 
4
I can't help but dream of you tonight. The night is so endlessly wonderful.
If only I could kiss you passionately.
Forget the days when we encountered simplicity.
Ah, the days we didn't see each other. I only have storms (1).
Oh, the days when I didn't see you. Who can see through my soul?
Oh, the dear old days
I am a prisoner, captured on the love front.
Defeated fiercely
Leaving no remaining armor.
The final spear piercing my heart left me unconscious.
The day at the dock transitions into the night as the boat glides towards the sea.
 
5
My dear
You cannot help but see the truth. You know history.

The grave mistakes of history
I believe. One day history will repeat.
The cruel earth is divided.
I believe. We shall reunite with the green one day.
The rushing tsunamis demand that the east and west coasts unlock the portals to paradise.
The icebergs of the north and south are no longer legends, sticking together to build a bridge of love.
The fragments of time are hard to fade; the memories of the past sleep deep in the subconscious.
I believe. My heart yearns to be a small wave, full of seduction, flirtation, crashing, struggle, and passion.
  

6
A thousand years of fairy tales passed very quickly.
The tray of love poems, intended as a marriage proposal gift, was still waiting in the boat cabin surrounded by yellow flowers.

  

(*) Journalist Ly Kien Truc stands at the bow of a warship in the middle of Trường Sa, Biển Đôing (South China Sea).

 

  

+++++

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
25/08/202315:43:00
Thánh sử đi qua cuộc đời của những bậc Thánh tăng để lại những bài kinh bất diệt trong lòng thế gian sanh diệt. Đạo Phật vì thế đã trở thành lẽ sống, thành suối nguồn vi diệu, tái tạo và nuôi dưỡng những mảnh đời, tưởng chừng như không gì có thể cứu rỗi.
23/08/202310:11:00
For some people, love may come in the form of four seasons, but for me, my father is the whole sky of unconditional love. Because my father gave me life and wonderful childhood and continues to make sacrifices for me. He is a guardian of the Dharma and a dedicated supporter of my studies and spiritual practice. My debt to my father is profound and burdensome; when will I be able to repay it? / Đối với ai đó là bốn mùa yêu thương, nhưng với con: ba là cả trời yêu thương. Vì ba đã cho con hình hài, lại cho con cả một tuổi thơ đẹp; và rồi giờ đây, ba vẫn đang tiếp tục hy sinh cho con, là hộ pháp – ông thí chủ ủng hộ hết lòng cho sự tu học của con. Ơn sâu đậm như vậy, khi nào con mới trả hết đây?
20/08/202320:01:00
Who writes a handwritten letter to you in the internet age? Try reading the sender's name on the last page. Who sent you this handwritten letter? There is none. I am an anonymous person. Take a moment to calm down, sit down, and set aside your work. / Người nào lại viết một bức thư tay thời @ này nhỉ? Bạn lật xem tên ai ở trang cuối. Không có đâu. Mình đã là một người vô danh. Hãy bình tâm ngồi xuống gác công việc qua một bên, hoặc hãy vùi bức thư này lại cho đến lúc bạn thảnh thơi, hẵng đọc.
18/08/202307:52:00
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người. Những ảo giác của con người cá nhân và con người cộng đồng đã tạo nên những khổ hải cho chính họ và thế giới của họ. There is nothing in the world that is truly suffering, and suffering is merely an illusion created by humans. The illusions of individuals and communities have created vast oceans of suffering for themselves and their world.
15/08/202317:40:00
Mặt trời hừng đông. Ngày mới lại đến. Buổi sáng bắt đầu cho một ngày mới của đời sống. Cô giáo dạy triết của tôi thời năm lớp Đệ Nhất (lớp 12 bây giờ) đã ngoài 60 – mỗi lần đến thăm cô (hay bất ngờ gặp lại cô ở đâu đó) cô đều chép miệng nói : “Cuộc đời sao nhạt nhẽo, vô vị quá, phải không em?” / The rising sun. A new day has come. The morning begins a new day of life. My philosophy teacher, who I had in grade "Đệ Nhất" (which is equivalent to grade 12 now), is in her 60s. Every time I visit her or unexpectedly run into her somewhere, she always says, "Life is so boring. It's tasteless, isn't it?"
14/08/202315:53:00
I have been drinking tea since I was very young, maybe even before I turned ten years old. That time, I was drinking alongside my father, or rather, I was drinking my father's leftover tea. My father drank tea daily, at least one pot in the morning. ../... Tôi uống trà từ khi tôi còn rất nhỏ, hình như chưa được mười tuổi, thật ra là uống ké, hay nói đúng hơn là uống trà dư của ba tôi. Ba tôi uống trà mỗi ngày, một ngày ít nhất một bình vào buổi sáng.
13/08/202313:33:00
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình lúc nào cũng đề cao việc thành công trong công việc và thành quả đạt được trong học tập nên tôi lúc nào cũng muốn mình thành công. Lâu ngày, mình bỗng dưng trở nên ‘ghiền’ sự thành đạt. Ai cũng bảo mình có tài nên phải làm cái này, làm cái nọ. Vì muốn chìu lòng mọi người nên mình cứ làm theo, cứ nghĩ đó là điều tốt nhất cho mình, chứ không hề nghĩ gì về những nhu cầu thật sự cho mình.
11/08/202314:11:00
Ghi chú của dịch giả: Bản dịch này được thực hiện để mừng sinh nhật thứ 84 của nhà văn Đỗ Hồng Ngọc. Người dịch không thể dịch cho trọn ý của tác giả Tuệ Sỹ, một Bồ tát thiên tài của cõi này, khi sử dụng những lý bất nhị để viết về Đỗ Hồng Ngọc, một cư sỹ rất mực dị thường. Xin mời xem vở kịch mới đang hiện ra trên những dòng chữ: Thiền Sư Tuệ Sỹ và nhà văn Đỗ Hồng Ngọc đang bước ra từ Kinh Duy Ma Cật Sở Thuyết.
04/08/202316:34:00
Vào khoảng năm 1978, chùa chúng tôi xảy ra một biến cố làm cho tất cả mọi người có thêm kinh nghiệm về việc tái sinh và nghiệp báo. Nếu biến cố này xảy ra trước 1975 thì chắc những tờ nhật báo tha hồ khai thác để làm tiền thiên hạ, và chùa chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng không ít vì cảnh “dập dìu tài tử giai nhân” đua nhau tới chùa tìm hiểu sự vụ, hòng kiểm chứng những lời tường thuật của báo chí. Nhưng nhờ sự cố đã xảy ra vào một thời rất căng cho các chùa chiềng, thêm nữa chùa chúng tôi ở nơi thật hẻo lánh trên núi thì ai biết được sự cố hy hữu đã xảy đến.
04/08/202300:00:00
Trong những năm gần đây - đặc biệt là kể từ năm 2016 - một số tiểu bang Hoa Kỳ đã tiến tới việc hợp pháp hóa “Giúp Bệnh Nhân Kết Liễu Sự Sống”. Cho đến nay, chín tiểu bang gồm một tiểu bang mới bổ sung là Montana và khu vực District of Columbia đã hợp pháp hóa việc này. Tuy vậy, hiện vẫn chưa đến một phần tư (21,6%) dân số Hoa Kỳ sống trong các tiểu bang được nhận sự trợ giúp này, và đây vẫn là đề tài gây nhiều tranh cãi trong khía cạnh đạo đức, tôn giáo, đảng phái, v.v. Bài viết này không bàn luận quan điểm đúng sai, mà là một ý tưởng riêng, một ý nghĩ mở ra nhiều lối suy nghĩ, bởi thế giới muôn màu của chúng ta sẽ ngưng nở hoa nếu không được liên tục vun xới bằng những suy nghĩ tiến bộ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.