Hôm nay,  

Thơ Lê Hưng Tiến

19/09/202216:48:00(Xem: 1915)
Crazy
Tranh Đinh Trường Chinh.



Những ngày cô đơn lên giá

 

Những khoảnh rỗng vô hồn

Tôi đốt mỗi bước đi không số

Cô đơn bắt đầu lên giá

 

Cơm bụi lớn từ quán trọ

Quần áo lớn từ các dịch vụ không số

Ly cà phê sữa cũng lớn từ bão đêm

 

Con mắt phố thèm giọng nói xe cộ

Động đậy trong ký ức

Giữa tiếng nói sinh viên vẫn thiếu một mình

 

Tôi loay hoay cho ngày thôi lớn

Chỉ là giả hờ cho đêm nhỏ lại

Nhưng cô đơn vẫn lên giá thị trường

 

*

 

Những ngón tay đau

                    

Chĩa từng ngón tay lên không

Đôi mắt mở lòng

Những họng sương phả vào bình thủy tinh không đáy

Rơi từng ngón tay đau nhìn từ phía trời vụn vặt hồng hồng

 

Nhiều cái ngả nghiêng

Xiên đầy con mắt những hạt thiền thiền quái quái

Lạ từng ngón tay ám mùa động hưởng

Bay lạc đường biên làm lũ dơi đẻ ngày lạ trên nắng cháy

 

Trên nắng cháy

Lũ dơi không nhớ mùa động hưởng

Khói bay từ những tiếng súng thơm mùa quê kệch

Cả bầu trời ầm ĩ những tiếng nói thinh không

 

Hơi thở từng ngón tay hờ

Chĩa lên không phẳng lặng mơ hồ

Tiếng nói bất lực

Ai cũng nghĩ đến chiến tranh từ lòng đất mở

 

Không đau thương

Không tương tàn

Không không khí nở

Nhân loại bắt đầu thở vô cảm trong bình thủy tinh không đáy

 

*

 

Nghi lễ của mắt phố

                   

Những con phố chưa biết nói

Tôi tập đám mây đánh vần mỗi bước cỏ

 

Khi con phố lớn dần ý nghĩ

Tôi tập mảnh đất biết yêu những con vi trùng

 

Mặt trời đến lúc vó ngựa

Địa chỉ lớn thêm nhiều con mắt phố

 

Tôi tập mình biết tự thức

Dẫu con phố chưa chịu biết giọng nói của lòng đất

 

Tiếng thở người phì phào bình minh

Tôi chưng cất những mảng phố không mùa

 

Chưng cất những nghi lễ nắng quái

Chưng cất những tụng ca hư phù.

 

Lê Hưng Tiến

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kanchanaburi là một tỉnh miền trung Thái Lan có biên giới chung với Miến Điện. Thủ phủ là thành phố cùng tên cách Bangkok 140km. Ở đây có cây cầu nổi tiếng xây dựng từ WWII, cầu sông Kwai...
Chiến trận ngày mỗi lan rộng, mức độ tàn phá cũng gia tăng khủng khiếp. Mỗi lần quân Pháp vào làng càn quét, dân chúng lại bồng bế nhau tản cư, chỉ còn dân quân tự vệ ở lại bảo vệ nhưng cũng yếu ớt lắm. Khi quân Pháp rút, để lại hàng chục xác chết, dân lại trở về chôn cất người chết, dựng lại gian nhà tranh bị thiêu rụi rồi tiếp tục cày cuốc kiếm sống. Cuộc sống đã nghèo khổ nay càng nghèo khổ hơn...
Câu chuyện bắt đầu, một người kể: “Sở dĩ con kên kên sói đầu vì nó ăn mít. Nó đút đầu vào ruột trái mít đục khoét. Mủ mít dính chặt lông. Khi rút đầu ra, lông dính lại. Đầu trọc lóc.” Người thứ hai lên tiếng: “Nói vô lý. Kên kên ăn xác chết, ăn đồ hôi thúi. Mít có mùi thơm. Kên kên không ăn đồ thơm.” Người thứ nhất trả lời: “Nói có lý nhưng xét ra vô lý. Kên kên không ăn mít thường nhưng ăn Sầu riêng. Mít Sầu riêng hôi lắm.” “Nói vô lý. Sầu riêng thơm kiểu khác. Cả triệu người ăn. Cả triệu người ghiền. Điên hay sao mà ăn đồ hôi.” “Bà thấy thơm nhưng tui thấy hôi. Quyền tự do mà. Cả triệu người không ăn Sầu riêng. Cả triệu người thấy Sầu riêng hôi.” “Nói tào lao. Hoa thì thơm. Phân thì hôi. Ai có thể ngửi thấy hầm lù thơm?” “Có thể hôi thúi, nhưng ở đó lâu ngày, quen đi. Thúi cũng như thơm. Giống những người ở xung quanh Kinh Nước Đen.”
Chắc bạn cũng có nghe câu chuyện về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt, từng là đứa trẻ mồ côi bên Việt Nam. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, có thể hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
thăng trầm lên xuống / như những bậc đá trên đồi xanh / tóc bay theo gió / mùa hạ êm đềm thắp lửa mặt trời / trong từng đôi mắt mong đợi / dõi cánh chim bay xa...
Ông bà Năm quê quán ở Thuận Hòa, Sóc Trăng, ông bà sinh cơ lập nghiệp cùng với và tiếp nối tổ phụ tổ mẫu nhiều đời ở quê. Họ yêu đồng ruộng, yêu vùng đất màu mỡ phù sa ruộng vườn gieo trồng thoải mái. Vậy mà sau ngày quốc nạn 30– 04– 1975, họ chật vật vì ruộng vườn, làm nhiều phải đóng thuế nhiều, làm ít thì bị tổ sản xuất phê bình kiểm thảo. Lúa mạ thiếu nước, thiếu thuốc trừ sâu, trồng tỉa khó khăn...
Trời nắng chang chang, thỉnh thoảng từng cơn gió bụi bốc lên bay rát cả mặt, dòng xe máy xình xịch chạy như mắc cửi trên đường. Hai bên lề đường có cả mấy mươi tiệm vịt quay, heo quay, những con vịt quay vàng ươm, có con thì da sậm màu hơi ngả nâu tất cả đều béo nhẫy mỡ, treo tòng teng trong tủ kiếng trông rất bắt mắt. Những con heo sữa quay vàng ruộm hoặc ngã màu cánh kiến, chủ tiệm còn gắn vào miệng nó một cái bông đỏ thắm...
Longwood Gardens là một “vườn hoa” không những nổi tiếng của Tiểu bang Pennsylvania mà còn là một trong vài vườn hoa nổi tiếng nhất của cả nước Mỹ...
Ở Mỹ người ta không ăn mỡ của động vật như heo, bò, gà vịt, vì sợ tăng cholesterol. Nếu ăn mỡ họ ăn bacon, thịt ba chỉ ướp muối. Họ chiên bacon cho giòn, ăn kèm với trứng chiên và bánh mì. Một món điểm tâm rất được nhiều người yêu thích. Tôi thích dùng mỡ nhưng chỉ dùng ở một vài món. Mỡ heo, tôi mua miếng dày, thái hạt lựu, thắng riu riu cho đến khi tóp mỡ héo lại, màu vàng nhạt ngả sang nâu. Tôi vớt tóp mỡ, để riêng ra cho khô và giòn, dùng để kho cá bống. Vì cất nhiều công, nên tôi rất quý tóp mỡ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.