Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Hàn Chung

03/08/202220:24:00(Xem: 2356)
DC_StandingOnTheOtherSideOfLife
Tranh Đinh Cường.



BÀI ĐỒNG CA RIÊNG

 

Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh

thiếu nó anh lụn bấc khô tim lấy gì để  sáng

trẻ trai nữa đâu mà sóng

mưa xưa cào xước mặt khuya rồi

Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay

nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt

đừng bắt anh về khi bạn anh đang hát

bài đồng ca riêng trong đáy ly

Ngày xô vào đêm, đêm truy đuổi ai?

tiếng mèo tru rát ran trong ruột

ùa chạy ra vườn giẫm tràn lên cỏ tinh sương

cuốc cuốc…

tơ tưởng tới một mùa xuân khác

Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi

Dưới lớp đất nâu chú dế mèn choàng thức

quýnh quáng cất tiếng gáy râm ran

thôi thúc anh khêu lại bấc đèn

 

HỒ TỊNH TÂM

 

Tiếng cá quẫy dưới dòng sâu làm vỡ

câu thơ viết trên mặt sóng

hai đứa buồn ngẩn ngơ

Những chấm bạc náu mình sau gốc tóc

nhích dần về phía xa xanh

thôi đi, lớ ngớ mùa đông lỡ hội trăng rằm

Mệt nhoài sự đuổi bắt vô hồi của gió

những đám mây tìm về

nghe sen nói lời hương

Chắt lọc nghìn chiều nếm trải

con bướm bò bước chân run rẩy

đôi cánh mịn màng rơi trên lá non

Biết nói gì với Tịnh Tâm

cá vắng người xưa không chịu quẫy

nằm im náo động đáy hồ!

 

HỌP MẶT LỚP

 

Ông lão tìm về trường cũ

sục bàn tay tìm quá khứ

quá khứ mịn màng lem vết mực

làn da muôn trùng sóng lan

Ông ngồi úp mặt vào bàn

chín lựng tiếng cười khúc khích

âm vọng thời gian trầm tích

chiều nay mồn một hiện về

Đứa trẻ bạc đầu hí hoáy làm thơ

đọc cho ghế bàn thưởng thức

trong thinh lặng dường như cuối lớp

mắt ai thăm thẳm đang nhìn

Con sông Hoài sóng vỗ đến lặng im

ông nghe tỏ bằng đôi tai nghễnh ngãng

nghe cả tiếng thầy cô trên bục giảng

tiếng rêu phong mái ngói chùa Cầu

Trước sân trường hoang vắng chiều nay

chỉ có gió, cây phượng già mới biết

cả lớp đang cùng ông họp mặt

 

Nguyễn Hàn Chung

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗ và mấy ông bạn đang nhậu ở nhà hàng Hương Biển, một nhà hàng hạng sang của thành đô. Cả bàn nhậu đang sung sướng đã đời luôn, chợt mỗ nhìn thấy một cô gái xinh như diễn viên, tuy mới gặp lần đầu nhưng sao thấy quen quá, còn đang bán tín bán nghi, nửa tin là phải nửa ngờ rằng sai, cái tướng người ấy sao giống quá, tuy nhiên mặt mũi thì lại khang khác...
Tên của tôi là Sierra. Mẹ đặt cho tôi như vậy. Tại sao lại là Sierra?...
Ở cái miền đấy hoa bông giấy nhiều lắm, nhiều vô kể, nhà học trò cô Anh Thơ, mỗi nhà có từng cụm cây hoa bông giấy trồng từ lâu đời, tàn lá sum suê rậm rạp. Hoa bông giấy có nhiều màu, màu đỏ xậm, màu đỏ tím như hoa sim, màu vàng cam, màu hồng, màu trắng, đủ màu, hoa không có hương, nhưng màu sắc rực rỡ vô cùng như những nụ cười chưa bao giờ khép...
Mặc dầu anh tôi qua đời không liên quan gì đến dịch bịnh Covid-19. Anh thọ đến 92 tuổi, anh qua đời vì biến chứng của tuổi già, sức khỏe yếu, trí tuệ bị hao mòn...
ngày trở lại em nhớ trăng cổ độ / giọt mưa chiều thấm áo mỏng lạnh vai / bến sông xưa còn ghi dấu miệt mài / hình ảnh cũ buồn như thơ sót lại...
Trong Stories to tell, Charles Williams viết: “Những hình chụp gia đình có thể xem như tài liệu văn hóa vì chúng ghi lại những sự kiện thành hình cuộc sống của gia đình.” Có nghĩa là một loại tiểu sử không có chữ nhưng có minh chứng về đời sống lúc tấm ảnh được ghi nhận. Nhưng, có lẽ, nhận xét này chỉ đúng trong một số nền văn hóa; ở một số khác, có khi ngược lại, vì ở quê tôi, khi chụp hình gia đình, thường được dàn dựng ở những nơi có hậu trường đẹp đẽ, giàu sang, nhưng không thuộc về mình, chỉ mượn chụp cho oai. Tôi vẫn còn tấm hình đứng bên cạnh chiếc xe thể thao “xì gà” màu xám bạc như phi thuyền của ông khách lạ. Nhiều bạn mới quen lé mắt vì tưởng tôi là chủ nhân chiếc xe đua. Người ta nói, một tấm hình có thể thay thế được cả ngàn chữ. Không biết những tấm hình ngày nay, nói thật hay nói nói dối?
Mùa hè năm nay, thời tiết Edmonton bỗng dưng “super hot” vì một tin tức “nóng, sốt, dẻo”: Đức Giáo Hoàng, Pope Francis ghé thăm Canada những ngày cuối tháng Bảy, và điểm dừng chân đầu tiên là thành phố Edmonton bé nhỏ của tôi. Ngài sẽ làm duy nhất một thánh lễ ngoài trời tại The Commonwealth Stadium, nơi có sức chứa 65 ngàn người, hỏi sao hổng “hot”?
Tôi là út trong một gia đình có năm anh chị em. Năm tôi lên chín, cha qua đời. Năm ấy mẹ vừa bốn mươi sáu tuổi. Tôi quấn quít bên mẹ và người chị thứ ba nhiều nhất, kể cả những năm lên học trường huyện...
Trong lần về nước đầu tiên, năm 1996, tôi ở Hà Nội ba tuần, gặp gỡ khá nhiều người cầm bút ở đó, từ Dương Tường đến Trần Quốc Vượng, từ Hoàng Ngọc Hiến đến Đỗ Lai Thuý, từ Phong Lê đến Văn Tâm, từ Lê Đạt đến Dương Thu Hương, từ Trần Dần đến Hoàng Cầm, từ Nguyễn Huệ Chi đến Bảo Ninh. Nhưng có cảm giác thân nhất là hai người: Nguyễn Huy Thiệp và Phạm Xuân Nguyên...
Một chị bạn mở cuộc thăm dò ý kiến những đôi uyên ương cao niên. Hỏi, trong túp lều tranh có bao nhiêu trái tim vàng xin ông Tơ bà Nguyệt xe thêm kiếp nữa...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.