BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 228
Trong các loài hoa, em thích nhất là hoa ngọc lan. Em biết hoa ngọc lan vì lúc mua nhà mới, mẹ đem về một cây để trồng, nói là cây này ở Việt Nam mới có. Lúc mới mua về, cây còn nhỏ, có mấy búp hoa, khi hoa nở, mùi hương ngọc lan thơm nức một góc vườn.
Nhưng tới năm sau, rồi năm sau nữa, cây không ra thêm một bông hoa nào. Em buồn quá. Hằng ngày em cứ ra cây ngọc lan chăm sóc, tưới nước, nhìn những tàng lá xanh um tìm một chồi hoa hé nụ, nhưng mãi vẫn không tìm ra. Ba năm rồi, em thật là thất vọng.
Nhưng đêm qua em nằm mơ thấy em đang chơi trong khu vườn nhỏ với một cô bé liếng thoắng. Cô bé thật dễ thương, nước da trắng mịn, mái tóc bạch kim, còn mặc áo đầm bằng vooang trắng toát. Trong tóc cô bé tỏa ra một mùi hương rất quen thuộc, lát sau em nhận ra đó là mùi hương ngọc lan. Em làm quen:
“Bạn tên gì vậy"”
Cô bé chúm chím cười, lắc lắc cái đầu:
“Bạn đoán thử xem tôi tên gì đi…”
Em chịu thua. Làm sao có thể đoán tên một người được. Em nói:
“Tôi không đoán được. Bạn nói đi.”
“Tôi là người bạn mà bạn mong lâu lắm rồi, nên tôi tới thăm bạn đây…”
Em ngắm nghía cô bé, cô bé nhỏ tuổi hơn em. Mắt cô rất sáng và em thấy miệng cô bé cười quá đẹp. Em thích cô bé rồi.
“Tôi thích chơi với bạn. Nhưng bạn không cho tôi biết tên thì thôi. Mình đi chơi đi…”
Tụi em chơi với nhau vui quá. Cô bé chạy rất nhanh, thoắt cái là trốn mất vào bụi cây, khóm lá làm em tìm kiếm hoài…
“Đừng chơi trốn tìm nữa.”
Cô bé cầm tay em:
“Hết giờ rồi, tôi phải về…”
“Bạn ơi, ở lại chút xíu nữa, được không…”
“Đã quá trễ. Bye bye. Sáng ngày mai tôi đợi bạn…”
Cô bé vụt chạy vào một khóm lá. Mùi hương cũng bay theo và biến mất. Em chạy tới khóm cây, nhưng tìm hoài không thấy bạn đâu nữa mà bụi cây thì như có nhiều cánh tay dài, đưa ra, quấn lấy em. Sợ quá, em khóc và tỉnh dậy…
Em ngủ muộn quá. Trời đã sáng lúc nào mà em không hay. Em bỗng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng quấn quít cùng không khí trong phòng em. Cửa sổ mở, em nhìn ra. Từ một cành ngọc lan vươn tới gần cửa sổ, đã hé chi chít nụ non và cành nhỏ phía trong cùng, một bông hoa ngọc lan vừa hé cánh trắng nuốt.
Em mở cửa chạy ra vườn đứng dưới gốc cây nhìn lên. Nụ hoa như cũng cúi xuống nhìn em và tỏa hương thơm ngát.
Em hiểu ra rồi, cô bé em gặp trong giấc mơ đêm hôm qua tên là Ngọc Lan.
Tạ Cát Cát