Vi Anh
Trong thời gian năm cùng, tháng tận của năm 2017, Đài RFI của Pháp ngày 23-12 có điểm tuần báo uy tín The Economist của nước Anh, rằng The Economist “đã dành một bài để nhận định về hai đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc, trước đây từng coi nhau là môi hở răng lạnh, nhưng ngày nay thì «không còn đồng hội đồng thuyền» nữa.”
Bài báo nói trong chiến tranh chống Pháp, Mỹ, TC hết lòng giúp CSVN. Sau Chiến tranh Lạnh, hai chế độ CS này đều chuyển hệ tư duy, chuyển sang kinh tế thị trường. Chủ nghĩa tư bản đã giúp cho hai chế độ vượt qua cơn đột quị như Liên xô mà còn tăng trưởng kinh tế nữa. CSVN bắt chước TC chỉ đổi mới kinh tế nhưng đóng chặt chánh trị gọi là ‘theo định hướng xã hội chủ nghĩa’.
Năm 2016 là khúc quanh thay đổi của CSVN. Phe Nguyễn phú Trọng bám sát TC hạ phe muốn xích lại gần Mỹ, buộc đối thủ Nguyễn Tấn Dũng phải đành về hưu. Và từ đó CSVN theo gương Tập cận Bình ngày càng cứng rắn hơn, vừa thi hành kỷ luật trong đảng, vừa trấn áp giới bất đồng chính kiến và các nhà hoạt động dân chủ.
Ô. Trọng gần đây còn bắt chước Tập cận Bình mở chiến dịch chống tham nhũng mạnh mẽ chưa từng thấy, đánh vào cả các lãnh đạo quyền thế ở TP HCM và Đà Nẵng, cũng như tại PetroVietnam, tập đoàn dầu khí quốc gia khổng lồ. The Economist còn cho biết «một số người nói ông Dũng sẽ bị truy tố».
Nhưng theo nhận xét của báo The Economist, “bất chấp tất cả những điểm tương đồng nói trên, những ngày quan hệ ấm áp giữa hai bên đã qua rồi. Ông Tập Cận Bình đã viếng thăm Việt Nam vào tháng 11 vừa qua và ca ngợi tình đoàn kết anh em.”
“Thế nhưng lời kêu gọi đó chỉ là sáo ngữ đối với người Việt Nam vì Trung Quốc tuyên bố chủ quyền rộng khắp ở Biển Đông.” Đụng chạm lớn vào năm 2014, Trung Quốc đã kéo một giàn khoan dầu vào vùng biển mà Việt Nam tuyên bố chủ quyền, làm dấy lên những cuộc biểu tình chống Trung Quốc dữ dội.
“Tuần báo Anh nhắc lại rằng rạn nứt giữa hai đảng đã lộ rõ lần đầu tiên vào năm 1979, khi Đặng Tiểu Bình tung ra một cuộc chiến tranh để trừng phạt Việt Nam vì đã lật đổ đàn em của Trung Quốc ở Cam Bốt là lực lượng Khmer Đỏ khát máu.
Đối với The Economist, năm đó, Việt Nam đã đánh cho Trung Quốc «sặc máu mũi», như thái độ nghi kỵ Trung Quốc của Việt Nam đã có từ hàng thế kỷ trước đây. Việt Nam rất ghét bị xem là chư hầu của đế quốc phương Bắc, và tình huynh đệ giữa hai đảng không thể dễ dàng được khôi phục trong một thời đại mà chủ nghĩa dân tộc đã dâng cao.
“Theo The Economist, một số nhà phân tích cho rằng, bất chấp tất cả những gì mà ông Trọng đang mô phỏng ông Tập Cận Bình, hai đảng đang đi theo hai triết lý khác nhau.” Tuy bên ngoài nói hai nước là “núi liền núi, sông liền sông”, tương quan hai đảng là “16 chữ vàng và 4 cái tốt,” nhưng “bên ngoài bằng mặt, bên trong không bằng lòng”.
Giữa hai chế độ CS láng giềng có ba điểm khác biệt chia rẽ hai đảng và nhà nước CS lớn còn sót lại ở Á châu. TC từ sau biến cố Thiên An Môn năm 1989 đến nay đã dẹp bỏ cải cách chính trị, đảng và Nhà Nước Trung Quốc chỉ là một, Chủ Tịch Đảng kiêm luôn Chủ Tịch Nước, hoàn toàn “nhất thể hoá”. Gần đây Tập cận Bình còn đi xa hơn trên đường nhất thể hoá. Ông tự phong ông là Chỉ huy tối cao quân lực, sáp nhập lực lượng cảnh sát, công an vào vòng kiểm soát của Quân uỷ trung ương mà ông là chủ tịch. Ông cũng không chuẩn bị, không chỉ định người thừa kế khi ông bước qua nhiệm kỳ hai, theo thông lệ từ thời Đặng tiểu Bình đến nay. Nhiều công luận nói ông Tập muốn làm hoàng đế Trung hoa suốt đời.
Tổng bí Thư Đảng CSVN với tinh thần lệ thuộc TC hết thuốc chữa cũng tỏ ra ‘ý đồ nhất thể hoá’. Ông Trọng đã chỉ thị cho Thủ Tướng từ nay về sau phải triệu thỉnh ông qua họp hội đồng chánh phủ để ông chỉ đạo trực tiếp Nhà Nước. Trước đó Ô Trọng cũng tự “cơ cấu” mình vào thường trực đảng uỷ trung ương của Bộ Công an.
Trừ Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng và phe đảng của ông bám đuôi TC ra, tình hình CSVN cho thấy bắt đầu từ khoảng cuối thế kỷ 20, Đảng Cộng sản Việt Nam đã có sự phân biệt rõ ràng hơn giữa đảng và Nhà Nước. Dù không lớn nhưng có khuynh hướng cải cách chánh trị, trong đảng, trong quân đội, ngoài nhân dân. Vẫn có một số người nói và tin cuối cùng thì Việt Nam cũng phải đi theo con đường dân chủ đa đảng. Và cũng có số ít người ly khai, bất đồng chính kiến, đối lập với đảng CS, trong Đảng lẫn ngoài xã hội.
“Ô. Trọng vẫn chỉ là một trong số những người đứng đầu trong một nhóm lãnh đạo tập thể. Ông lãnh đạo đảng nhưng không đứng đầu Nhà Nước. Các giới hạn về nhiệm kỳ sẽ buộc ông phải rút lui vào năm 2021, thậm chí ông có thể ra đi sớm hơn.
Còn tại Trung Quốc, Tập Cận Bình lãnh đạo cả Đảng lẫn Nhà Nước. Tại đại hội đảng tháng 10 vừa qua, ông cho thấy rõ là ông chủ không thể tranh cãi của Trung Quốc, thậm chí có thể xóa bỏ thông lệ cũ để lãnh đạo thêm một nhiệm kỳ khác vào năm 2022 sau một thập kỷ cầm quyền.
Đối với The Economist, “Sự phân cách giữa hai đảng Cộng Sản Trung Quốc và Việt Nam có thể mở rộng ra. Cho dù các tiếng nói bất đồng tiếp tục bị trấn áp, tranh luận tại Việt Nam vẫn còn tự do hơn là ở Trung Quốc.”
Sức ép của ngoại quốc về tự do, dân chủ, nhân quyền lên nhà cầm quyền CSVN, nếu không quá cứng rắn, có thể có tác dụng, CSVN có sửa đổi phần nào.
Vần đề TC chiếm lấy biển đảo của VN làm cho tinh thần dân tộc Việt, tinh thần bất khuất chống quân Tàu, mối thù tiền cừu hậu hận Bắc Thuộc cả ngàn năm làm cho người Việt xa cách TC. The Economist nhận thấy “không một lãnh đạo Việt Nam nào, kể cả những người có thiện cảm với đảng Cộng Sản Trung Quốc như ông Trọng, dám coi nhẹ tâm lý của người dân và lao vào một mối quan hệ tốt đẹp hơn với Bắc Kinh. Tâm lý chống Trung Quốc rất mạnh ở Việt Nam, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi có một sự đối đầu mới, có thể liên quan đến yêu sách chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông, làm cho quan hệ bạn hữu lâu năm giữa hai đảng Cộng Sản căng thẳng hơn nữa.
Nên ‘ý đồ’ đầy tham vọng của Nguyễn phú Trọng muốn ‘nhất thể hoá’ Đảng Nhà Nước vào trong tay y như Tập cận Bình nhứt định sẽ bị chống đối, chống phá không những từ phía nhà nước, phía đảng muốn xích lại gần Mỹ để thoát Trung, mà hầu hết dân chúng VN ở Bắc, ở Trung, ở hải ngoại. Ý đồ ‘nhất thể hoá’ VNCS theo kiểu TC sẽ làm rã đám CSVN./.(VA)
Trong thời gian năm cùng, tháng tận của năm 2017, Đài RFI của Pháp ngày 23-12 có điểm tuần báo uy tín The Economist của nước Anh, rằng The Economist “đã dành một bài để nhận định về hai đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc, trước đây từng coi nhau là môi hở răng lạnh, nhưng ngày nay thì «không còn đồng hội đồng thuyền» nữa.”
Bài báo nói trong chiến tranh chống Pháp, Mỹ, TC hết lòng giúp CSVN. Sau Chiến tranh Lạnh, hai chế độ CS này đều chuyển hệ tư duy, chuyển sang kinh tế thị trường. Chủ nghĩa tư bản đã giúp cho hai chế độ vượt qua cơn đột quị như Liên xô mà còn tăng trưởng kinh tế nữa. CSVN bắt chước TC chỉ đổi mới kinh tế nhưng đóng chặt chánh trị gọi là ‘theo định hướng xã hội chủ nghĩa’.
Năm 2016 là khúc quanh thay đổi của CSVN. Phe Nguyễn phú Trọng bám sát TC hạ phe muốn xích lại gần Mỹ, buộc đối thủ Nguyễn Tấn Dũng phải đành về hưu. Và từ đó CSVN theo gương Tập cận Bình ngày càng cứng rắn hơn, vừa thi hành kỷ luật trong đảng, vừa trấn áp giới bất đồng chính kiến và các nhà hoạt động dân chủ.
Ô. Trọng gần đây còn bắt chước Tập cận Bình mở chiến dịch chống tham nhũng mạnh mẽ chưa từng thấy, đánh vào cả các lãnh đạo quyền thế ở TP HCM và Đà Nẵng, cũng như tại PetroVietnam, tập đoàn dầu khí quốc gia khổng lồ. The Economist còn cho biết «một số người nói ông Dũng sẽ bị truy tố».
Nhưng theo nhận xét của báo The Economist, “bất chấp tất cả những điểm tương đồng nói trên, những ngày quan hệ ấm áp giữa hai bên đã qua rồi. Ông Tập Cận Bình đã viếng thăm Việt Nam vào tháng 11 vừa qua và ca ngợi tình đoàn kết anh em.”
“Thế nhưng lời kêu gọi đó chỉ là sáo ngữ đối với người Việt Nam vì Trung Quốc tuyên bố chủ quyền rộng khắp ở Biển Đông.” Đụng chạm lớn vào năm 2014, Trung Quốc đã kéo một giàn khoan dầu vào vùng biển mà Việt Nam tuyên bố chủ quyền, làm dấy lên những cuộc biểu tình chống Trung Quốc dữ dội.
“Tuần báo Anh nhắc lại rằng rạn nứt giữa hai đảng đã lộ rõ lần đầu tiên vào năm 1979, khi Đặng Tiểu Bình tung ra một cuộc chiến tranh để trừng phạt Việt Nam vì đã lật đổ đàn em của Trung Quốc ở Cam Bốt là lực lượng Khmer Đỏ khát máu.
Đối với The Economist, năm đó, Việt Nam đã đánh cho Trung Quốc «sặc máu mũi», như thái độ nghi kỵ Trung Quốc của Việt Nam đã có từ hàng thế kỷ trước đây. Việt Nam rất ghét bị xem là chư hầu của đế quốc phương Bắc, và tình huynh đệ giữa hai đảng không thể dễ dàng được khôi phục trong một thời đại mà chủ nghĩa dân tộc đã dâng cao.
“Theo The Economist, một số nhà phân tích cho rằng, bất chấp tất cả những gì mà ông Trọng đang mô phỏng ông Tập Cận Bình, hai đảng đang đi theo hai triết lý khác nhau.” Tuy bên ngoài nói hai nước là “núi liền núi, sông liền sông”, tương quan hai đảng là “16 chữ vàng và 4 cái tốt,” nhưng “bên ngoài bằng mặt, bên trong không bằng lòng”.
Giữa hai chế độ CS láng giềng có ba điểm khác biệt chia rẽ hai đảng và nhà nước CS lớn còn sót lại ở Á châu. TC từ sau biến cố Thiên An Môn năm 1989 đến nay đã dẹp bỏ cải cách chính trị, đảng và Nhà Nước Trung Quốc chỉ là một, Chủ Tịch Đảng kiêm luôn Chủ Tịch Nước, hoàn toàn “nhất thể hoá”. Gần đây Tập cận Bình còn đi xa hơn trên đường nhất thể hoá. Ông tự phong ông là Chỉ huy tối cao quân lực, sáp nhập lực lượng cảnh sát, công an vào vòng kiểm soát của Quân uỷ trung ương mà ông là chủ tịch. Ông cũng không chuẩn bị, không chỉ định người thừa kế khi ông bước qua nhiệm kỳ hai, theo thông lệ từ thời Đặng tiểu Bình đến nay. Nhiều công luận nói ông Tập muốn làm hoàng đế Trung hoa suốt đời.
Tổng bí Thư Đảng CSVN với tinh thần lệ thuộc TC hết thuốc chữa cũng tỏ ra ‘ý đồ nhất thể hoá’. Ông Trọng đã chỉ thị cho Thủ Tướng từ nay về sau phải triệu thỉnh ông qua họp hội đồng chánh phủ để ông chỉ đạo trực tiếp Nhà Nước. Trước đó Ô Trọng cũng tự “cơ cấu” mình vào thường trực đảng uỷ trung ương của Bộ Công an.
Trừ Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng và phe đảng của ông bám đuôi TC ra, tình hình CSVN cho thấy bắt đầu từ khoảng cuối thế kỷ 20, Đảng Cộng sản Việt Nam đã có sự phân biệt rõ ràng hơn giữa đảng và Nhà Nước. Dù không lớn nhưng có khuynh hướng cải cách chánh trị, trong đảng, trong quân đội, ngoài nhân dân. Vẫn có một số người nói và tin cuối cùng thì Việt Nam cũng phải đi theo con đường dân chủ đa đảng. Và cũng có số ít người ly khai, bất đồng chính kiến, đối lập với đảng CS, trong Đảng lẫn ngoài xã hội.
“Ô. Trọng vẫn chỉ là một trong số những người đứng đầu trong một nhóm lãnh đạo tập thể. Ông lãnh đạo đảng nhưng không đứng đầu Nhà Nước. Các giới hạn về nhiệm kỳ sẽ buộc ông phải rút lui vào năm 2021, thậm chí ông có thể ra đi sớm hơn.
Còn tại Trung Quốc, Tập Cận Bình lãnh đạo cả Đảng lẫn Nhà Nước. Tại đại hội đảng tháng 10 vừa qua, ông cho thấy rõ là ông chủ không thể tranh cãi của Trung Quốc, thậm chí có thể xóa bỏ thông lệ cũ để lãnh đạo thêm một nhiệm kỳ khác vào năm 2022 sau một thập kỷ cầm quyền.
Đối với The Economist, “Sự phân cách giữa hai đảng Cộng Sản Trung Quốc và Việt Nam có thể mở rộng ra. Cho dù các tiếng nói bất đồng tiếp tục bị trấn áp, tranh luận tại Việt Nam vẫn còn tự do hơn là ở Trung Quốc.”
Sức ép của ngoại quốc về tự do, dân chủ, nhân quyền lên nhà cầm quyền CSVN, nếu không quá cứng rắn, có thể có tác dụng, CSVN có sửa đổi phần nào.
Vần đề TC chiếm lấy biển đảo của VN làm cho tinh thần dân tộc Việt, tinh thần bất khuất chống quân Tàu, mối thù tiền cừu hậu hận Bắc Thuộc cả ngàn năm làm cho người Việt xa cách TC. The Economist nhận thấy “không một lãnh đạo Việt Nam nào, kể cả những người có thiện cảm với đảng Cộng Sản Trung Quốc như ông Trọng, dám coi nhẹ tâm lý của người dân và lao vào một mối quan hệ tốt đẹp hơn với Bắc Kinh. Tâm lý chống Trung Quốc rất mạnh ở Việt Nam, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi có một sự đối đầu mới, có thể liên quan đến yêu sách chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông, làm cho quan hệ bạn hữu lâu năm giữa hai đảng Cộng Sản căng thẳng hơn nữa.
Nên ‘ý đồ’ đầy tham vọng của Nguyễn phú Trọng muốn ‘nhất thể hoá’ Đảng Nhà Nước vào trong tay y như Tập cận Bình nhứt định sẽ bị chống đối, chống phá không những từ phía nhà nước, phía đảng muốn xích lại gần Mỹ để thoát Trung, mà hầu hết dân chúng VN ở Bắc, ở Trung, ở hải ngoại. Ý đồ ‘nhất thể hoá’ VNCS theo kiểu TC sẽ làm rã đám CSVN./.(VA)
Gửi ý kiến của bạn