Hôm nay,  

Báo Chui Đối Thoại Số Ngày 5-7-2001 (phan Ii)

12/07/200100:00:00(Xem: 3979)
Đống Đa tháng 6 /2001
Lê Chí Quang.
Số nhà 22 phố Trung Liệt
Đống Đa Hà Nội
Điện thoại: 8.514.000

---------------
Vài Lời trong tập văn thơ "Gửi lại trước khi về "cõi"! Năm 2000" dày gần 200 trang của ông Vũ Cao Quận
Nhân một lần qua Hà Nội, lững thững đi ngang "chợ trời lao động" thấy áo lính ở đây đông quá. Nắng nôi, nóng nực, nhếch nhác... những người lính không mũ, không quân hàm, nét mặt nhăn nhúm tưởng như không có tuổi, từng tốp... từng tốp chờ đợi người đến thuê làm, bên những chiếc xe thồ gầy guộc cùng đống quang sọt lam lũ như các chủ nhân của chúng chia sống nhọc nhằn năm tháng giữa chốn phồn hoa lộng lẫy, uy nghi: lăng tẩm, đền đài, khách sạn, hộp đêm... cùng với cái xô bồ, nhốn nháo của sự giàu sang, hợm hĩnh đến tột đỉnh và sự đói nghèo vật vờ tận đáy xã hội đan xen nhau.
Khối nhân quần lầm than đông đảo chìm lấp dưới những cống rãnh của những xóm liều âm thầm, lầm lũi ven đô và những nỗi thống khổ của vùng sâu, vùng xa hoang vắng.
Còn ở trên cao các lễ đài, bulding, hotel... nổi bật trên nền trời thế sự, các "pô-li-tích-xiêng" dởm cùng một lũ "phi-lôđốp" cao đạo và thơm phức nước hoa ngôn từ đang tân trang xã hội như các mỹ viện người ta: nâng vú, sửa ngực, xăm lông mày, hút mỡ bụng... để sửa sang diện mạo biến những bọn hãnh tiến, trọc phú hiện đại thành những vĩ nhân anh hùng, sơn phết cái xã hội tụt hậu, đói nghèo thành một nước G7 + VN trong hoang tưởng. Cái giá phải trả cho sự "thí nghiệm" một học thuyết trên cơ thể dân tộc Việt Nam đắt quá! Ngày xưa chống giặc ngoại xâm chưa biết cầm súng thì tập bóp cò. Ngày nay trước cảnh "hoang tàn nhân cách" lại lọ mọ tập cầm bút. Vết chai sạn trên bàn tay cầm súng vẫn còn sần sùi nên chuyện văn chương, chữ nghĩa là một thứ xa xỉ đối với một người lính già. 30 năm xương máu và 25 năm hoà bình chẳng lẽ lại chỉ đổi được một cuộc sống nham nhở, nghèo nàn, lạc hậu như thế này sao" Những ước vọng Tự do - Dân chủ - No ấm - Hạnh phúc vẫn là một điều xa vời vợi!
Nghĩ được điều gì thì viết điều ấy, văn không ra văn, thơ chẳng phải thơ, không tiền khoáng hậu, đau xót lắm, xù xì lắm!
Thôi thi:
"Gửi lại trước khi về cõi"!
Đúng, sai xin để lòng đời...
Hải phòng, tháng 9 năm 2000
Vũ Cao Quận


-------
(Bài trích trong tậ.p "Gửi lại trước khi về "cõi"! Năm 2000. Bài này báo Đảng không dám đăng như lời thách thức của tác giả)
Thư ngỏ
gửi Liên Hoàng
(Tác giả bài báo: "Báo chí tư nhân - Lạc lõng với thực tiễn của Đất nước", đăng báo An Ninh Thế Giới tháng 9 năm 1999)
Trong Tiếng việt, các cụm từ đại từ nhân xưng khá phong phú để tỏ lòng kính trọng hoặc khinh bỉ. Đối với cây bút Liên Hoàng, ta dùng cụm từ đại từ nhân xưng thích hợp nhất là: ta - ngươi!
Sau khi đọc xong bài báo, nghe ngươi ví von, so sánh và giải thích lòng vòng về "báo chí tư nhân" là có hại, là không cần thiết, ta nén sự khinh bỉ bằng nhổ một bãi nước bọt thay cho một câu chửi bậy mà một kẻ sĩ không quen dùng.
Đành rằng "mọi sự so sánh đều khập khễnh", nhưng cái chuyện gắn "cái đầu dương vật vào cánh quạt cối xay gió" với vấn đề báo chí tư nhân (phải gọi tự do báo chí, mới thật đúng nghĩa) thật là một sự so sánh "đầu Ngô mình Sở" một sự so sánh ngu xuẩn lạc đề mà ta chưa từng thấy trên báo chí.
Trong lịch sử loài người khi biết sinh ra tờ báo thì vốn nó là của tư nhân rồi. Ngay cả nước Việt Nam ta dưới những năm dài tăm tối dưới ách nô lệ hà khắc của thực dân Pháp cũng đã có báo chí tư nhân. Tất nhiên những ông Tây thực dân khét tiếng tàn bạo cũng chẳng thú vị gì cho dân Anamít da vàng, mũi tẹt được tự do báo chí để chống lại bọn chúng. Nhưng trước xu thế cuả thời đại về tự do - dân chủ của những năm đầu thế kỷ này không còn là những thế kỷ tối tăm ngu muội của thời trung cổ. Không còn là "ý Chúa là ý trời !" mà hình như các nhà cầm quyền hiện nay của ta đang định "sao chép" lại với nội dung mới: " ý Đảng là ý trời".
Thôi ta cho qua "cái dương vật của Liên Hoàng" một lối so sánh dung tục của ngươi trên bài báo này. Vì trên mặt giấy là chữ nghĩa văn chương chứ không phải trong buồng tắm!
Nếu ngươi là cây bút còn trẻ thì ta thay mặt cha, chú dạy ngươi dăm ba điều để ngươi cầm cây bút ra cây bút chứ không phải cái dùi cui của "Cu lít". Nếu ngươi lại cũng già như ta, thì ta bắt chước Khổng Minh khi xưa mắng Vương Lãng ở chốn trận tiền là: thằng giặc già đầu bạc kia, lộc nước, cơm dân mà ngươi chống lại tự do dân chủ định biến nhân dân đất Việt thành một lũ dân đen hèn hạ hay sao" Nay mai ngươi chết đi xuống dưới suối vàng ngươi gặp các vị Tiên liệt Mác- Lênin - Hồ Chí Minh ngươi không biết hổ thẹn sao"
Ta thử nêu vài cái "giá mà ..." để ngươi thấy rõ tự do báo chí cần thiết, biết chừng nào để đỡ đổ bao nhiều xương máu, bao nhiêu tù đầy, chém giết lẫn nhau, để một đất nước, bước qua chiến tranh đã 25 năm sẽ không còn nghèo đói, cực khổ!
- Giá mà có tự do báo chí thì nhất định sẽ ngăn được Đảng tiến hành cuộc C.C.R.Đ long trời lở đất vì chém giết, vì tù đầy làm tan nát bao gia đình lương thiện tội nghiệp, làm đảo lộn luân thường đạo lý: con đấu tố cha mẹ, vợ đấu tố chồng, đồng chí đồng đội đấu tố lẫn nhau gây nêm một trang bi thảm trong lịch sử Việt Nam.
- Giá mà có tự do báo chí thì khuyên can được Đảng trong việc đấu tranh chống "nhân văn giai phẩm" để Đất nước không mất đi bao văn nghệ sĩ, bao trí tuệ tài năng.
- Giá mà có tự do báo chí thì một nhóm người có quyền trong Đảng không thể tự tung tự tác bắt bớ giam cầm tù một số đông người gồm: Uỷ viên Bộ chính trị có, Uỷ viên Trung ương đảng có, Bộ trưởng Thứ trưởng có, Tướng lĩnh có, các nhà trí thức khoa học có, các văn nghệ sĩ nhà báo có và bao nhiêu cấp tá trong quân đội ghép vào tội "chống Đảng"!
- Giá mà có tự do báo chí thì không câu ca dao:
Trần Phương, Trọng Truyến, Trần Quỳnh.
Còn ba tên ấy dân mình đói to.
Cùng với Tố Hữu đẻ ra cái quái thai "giá-lương-tiền" làm Đất nước bước vào suy thoái kiệt quệ.
- Giá mà có tự do báo chí thì có thể bảo vệ được bộ óc có tầm suy nghĩ chiến lược về nông nghiệp của đồng chí Kim Ngọc không để cho lũ ngu xuẩn nhân danh này nọ mắng nhiếc và đầy một nhân tài suốt đời mang hận dưới tuyền đài.
Ôi không làm sao có thể nói hết cái "giá mà..." ở dưới cái chế độ mang danh XHCN này.
Ta hãy cùng ngươi làm thử một con toán về số học giản đơn. Bộ chính trị với khoảng 20 người cộng với một ban chấp hành Trung ương Đảng với khoảng 400 người. Về tỷ lệ đầu người thì vô cùng nhỏ bé (420/70.000.000) bằng 0,0006%. Về tỷ lệ trí tuệ thì đây lại là một đại lượng khó tính bằng %. Vậy ta thử phân tích tỉ mỉ một chút. Với 420 người đại diện cho trí tuệ của toàn thể nhân dân Việt Nam nhưng cũng chỉ là một thứ dân chủ "rởm" Đảng tự cử rồi Đảng tự bầu, chứ người dân nào được bầu. Có thể ngươi vặn ta là: Cạnh Đảng vẫn có Quốc Hội đó thôi, mà Quốc hội chẳng phải là do dân bầu sao" Từ "Đảng cử, Đảng bầu" với " Đảng cử, dân bầu" đó chẳng phải là "anh em sinh đôi", là cặp "song sinh" để trình bày thành món hàng mẫu về nền "dân chủ rởm" đó sao" Và ngay trong hai món hàng đó, số có trí tuệ siêu việt đáng làm người đại diện cho toàn Đảng, cho toàn dân thực sự có bao nhiêu" Còn cái số ta tạm liệt vào "phường giá áo, túi cơm" sẽ chiếm bao nhiêu phần trăm" Đây là chưa kể học hàm học vị: giáo sư, tiến sĩ "rởm" khá đông cùng với một số "chạy chức, chạy quyền" ẩn núp trong hai bộ máy đại diện cho dân, cho Đảng cũng không ít! Liệu "cái nhúm trí tuệ" ấy có thể thông minh hơn, trí tuệ hơn và giỏi giang về mọi mặt đối với 70 triệu bộ óc tài trí sáng tạo của nhân dân Việt Nam không"
Có phân tích tỉ mỉ như thế này thì mới thấy: tự do báo chí, tự do ngôn luận là khát vọng, là một yêu cầu sống còn của một dân tộc.
Tự do ngôn luận là linh hồn của mọi thứ tự do!
(VOLTAIRE)
Bây giờ lại nói về ý khác của ngươi. Đó là: "Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân!... Đảng không có mục tiêu nào khác ngoài mục tiêu: dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh!..."


Vậy ta hỏi ngươi: nếu một Đảng tốt đẹp, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân thì việc gì đến hôm nay đang ráo riết vận động "chỉnh Đảng: gấp gáp như chữa cháy nhà" Sao phải nêu lên cái khẩu hiệu nghe rất thống thiết: "đổi mới hay là chết!" sao lại phải đau lòng biểu quyết "8 chữ đen": có nhiều hướng phát triển nghiêm trọng hơn! Để nói lên sự suy thoái ghê gớm của Đảng"... một Đảng anh hùng mà đến nỗi ngày hôm nay chỉ còn 10% đảng viên là "trong sạch, vững mạnh"!... nổi lên nhất là: tham nhũng đất đai, dự án đầu tư, chạy trọt lên chức quyền, lãng phí tiêu sài của công quá mức, nhận hối lộ... và ... đến nỗi có người nói: Nếu chúng ta cứ giữ tình trạng hiện nay mà không sửa cái bệnh đã nêu trên thì nên lập một Đảng khác, lập một Đảng cộng sản Việt Nam trong sạch!"...
Nào! Liên Hoàng ngươi thử nói ta xem: một Đảng chỉ có một lợi ích vì nhân dân chẳng lẽ mắc căn bệnh trầm trọng thế này sao" vì phục vụ nhân dân là mục đích duy nhất của Đảng thì tại sao các ngài đảng viên cấp trung ương "chạy cấp, chạy chức" để làm gì" Giai cấp công nhân thì khốn khổ, nông dân ở những vùng sâu vùng xa còn đang đói cơm, rách áo đâu có cần "Hotel", biệt thự, nhà cao tầng uy nghi lộng lẫy mà các ngài "Đảng ở trên" Xây lắm thế"...
Ta chỉ là một tên dân quèn, tư liệu thông tin không nhiều vả lại chuyện thiên hạ là chuyện rộng lớn không lo hết được, vài dòng góp ý và dạy bảo ngươi. Bài báo của ngươi chắc còn làm chối tai sĩ phu, trí thức khắp 3 miền Bắc-Trung-Nam hẳn các vị đó sẽ còn lên tiếng dạy cho ngươi nhiều bài học khác với nội dung xúc tích gấp hàng trăm lần bài viết này của ta! Và biết đâu câu chuyện "cái dương vật của cha con ông Allan Jones" sẽ là một giai thoại để dân gian so sánh với cái đầu ngắn "cũn cỡn" của Liên Hoàng, nghiễm nhiên một cái đầu "bã đậu" lại trở thành nổi tiếng"
Đọc những dòng này chắc ngươi cho ta xúc phạm đến ngươi! Vậy ngươi có biết rằng ngươi đã xúc phạm đến người xin ra tờ báo tư nhân không" Vì lòng kính trọng người đó mà ta, viết lá thư ngỏ này để ngươi đừng ỷ thế cậy có một bộ máy đàn áp hùng mạnh, với dùi cui, họng súng thì có muốn tranh luận với ngươi cũng đành chào thua thôi. Nếu ngươi là người đàng hoàng thì hãy nói với tổng biên tập Hữu Ước đăng bài này của ta lên báo chí cho thiên hạ coi xem kẻ nào là "lộng ngôn", người nào là "diễn biến hoà bình".
Để kết thúc lá thư ngỏ này, ta xin tặng ngươi một câu danh ngôn để ngươi làm phương châm xử thế ở đời:
Chỉ có kẻ ngu mới tưởng mình là bậc thánh và
Chỉ có bậc thánh mới biết rõ cái ngu của mình!
(VICTOR HUGO)
Ta chờ sự lên tiếng của ngươi!
Hà Nội, ngày 20 tháng 09 năm 1999
Một người tự do
Vũ Cao Quận
********
Thơ
NGHĨ VỀ ĐẢNG

Bờm rằng bờm chán lắm rồi!
Những lời ngon ngọt loại người phú ông
Nói như chia núi, cho sông
Mà chiếc mo quạt thì ông vẫn giành
(Trích chưa biết tên Tác giả)
* * *
Tôi vào lính tuổi vừa tròn mười sáu
Để lại đằng sau: bố mẹ, các em
Đôi chân nhỏ nhoi rong ruổi mọi miền
Lửa chinh chiến đốt tuổi xanh năm tháng
Và một ngày kia....
ngày tôi vào Đảng
Giơ tay nguyện thề chiến đấu đến cùng
Giữ lời thề qua ngàn núi, trăm sông
Cùng cây súng đi đến ngày chiến thắng
Mái tóc xanh đã phai mầu bạc trắng
Thân già nua với gối mỏi, chân chồn
May mắn thay chí óc vẫn còn khôn
Cứ trăn trở nghĩ suy về năm tháng
Cao trên hết, hướng lòng về với Đảng
Là người cha, chỗ dựa của niềm tin
Đến với Đảng, đâu vì Mác - Lê nin.
Mà giản dị là tấm lòng yêu nước
Đến với Đảng để học điều nhân đức
Một chút cỏn con góp sức với đời
Nếu hôm nay còn một chút gì vơi
Thì ắt hẳn ngay mai đầy chan chứa
Thời gian trôi như bóng câu qua cửa
Đảng cứ lụi dần chân lý trong tôi
Đau thắt lòng ... tôi muốn hỏi: Đảng ơi!
Sao lại thế " Đảng mùa thu tháng tám
Vẻ vang thay người Đảng viên Cộng sản
Ngày qua ngày, tồi tệ thế này ư"
Sách mấy nghìn trang, chữ mấy triệu từ
Rao giảng thì hay, việc làm lại khác
Lúc trích Lê- Nin, khi theo lời Mác
Đem thực thi không thuyết phục nhân tâm
Đã có lúc Đảng gắn bó với dân
Nó mộc mạc, nó giản đơn như đất
Đảng vẫn nói: nhân dân là trên hết
Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân
Và người dân chỉ còn lại đôi chân
Cũng lại đứng bằng đôi chân của Đảng
Những tuyên ngôn của buổi đầu Cách mạng
Đảng không hề ham quyền chức cao sang
Sự nghiệp thành công, cáo lão về làng
Vui thú điền viên, thung dung câu cá
Thế mà rồi.... chẳng thấy ai về cả
Cứ bám quyền với mũ áo xênh xang
Cứ tự chia nhau nhà cửa khang trang
Chẳng ông nào về quê cha đất tổ
Từ huyện, xã, quận, phường và thành phố.
Đảng cứ một bên, nhà nước một bên.
Bí thư thành uỷ, Chủ tịch uỷ ban.
Hai cỗ máy đè nặng dân khôn kể.
Đây nội, ngoại thương, đây ban kinh tế
Nội chính bên này, bên nọ công an.
Cứ dăng dăng bao dinh, sở khang trang.
Một cổ hai tròng người dân tội nghiệp
Đảng dạy răn: giữ tấm lòng liêm khiết
Sao nhận tặng quà hàng triệu đôla "
Của tư bản, vốn không phải bạn ta
Người nhận là Tổng bí thư của Đảng
Để lấy lòng, Đảng tặng người lao động
Chức vu vơ trừu tượng "chủ nhân ông"
Làm chủ vu vơ: nhà máy ruộng đồng
Đảng chỉ giữ tiền và quyền sinh sát
Thân ngọc ngà "khi trở về với đất"
Đảng chiếm giữ riêng "Mai Dịch" cho mình
Lớn tiếng khen" Hoàn vũ" rất môi sinh
Nhưng với Đảng, không ai vào thiêu cả
Chốn đô thành chạy dọc ngang phố xá
Đặt tên đường, Đảng cũng giữ phần mình
Hết đường Lê Duẩn rồi đến Trường Chinh
Đường to đẹp, Đảng để dành dự trữ
Các tỉnh huyện ổn định cùng lịch sử
Bắt nhập hai, ba tỉnh sáp với nhau
Việc sáp nhập chưa "ân ái" bao lâu
Cũng vẫn Đảng lại truyền ra lệnh tách
Rất tuỳ tiện,Đảng làm theo ý thích
Nhập vào rồi lại đem tách như chơi
Nếu có khổ thì chỉ khổ dân thôi
Còn ý Đảng cứ luôn luôn là đúng
Ghế "Đảng trị" giữ cho bền, cho vững
Đảng cho xiềng luôn hai chữ "Tự do"
Từ miền quê cho đến chốn thành đô
Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí
Đảng chúa ghét cái lũ văn nghệ sĩ
Nhàn cư ngồi hay bới móc lăng nhăng
Ai lớn gan đòi hỏi lẽ công bằng
Đối phó lại, Đảng trị bằng nhiều cách
Về bầu cử Đảng có khuôn bằng sắt
Rất "Tự do", rất "dân chủ", "khách quan"
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách cho phép ra ứng cử
Ôi thế là !... bao nhân tài tứ xứ
Đảng gạt loại ra hết sức thần tình
Các đại biểu toàn người của Đảng mình
Quốc hội diễn trò: điều trần, hỏi đáp
Giống chuyện xưa, mấy nhà thơ con cóc
Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô
Các bồi bút thì ra sức điểm tô
Cứ: sáng đúng chiều sai... mai lại đúng
Chống chân lý bằng lưõi lê và súng
Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
Chuyện nghĩa tình là: sớm nắng, chiều mưa
Chữ "đồng chí" là mỹ từ vô nghĩa
Đảng nghe chăng dòng đời đang mai mỉa
Đảng lộng quyền đạp dân chủ dưới chân
Đã một thời Đảng chiến đấu vì dân
Cả dân tộc đều nghiêng mình kính trọng
Suốt mây chục năm như diều bay bổng
Đảng ngất ngây trong những tiếng ngợi ca
Mấy trăm tờ báo, hàng triệu cái loa
Ra rả mãi về công ơn của Đảng
Có điều lạ: Đảng nghe không nhàm chán
Quên được sao, bao lầm lỗi gây nên
Chồng, vợ, cha, con gia cảnh ấm êm
Trong cải cách, bỗng gia đình tan nát
Nếu có được chia vài ba miếng đất
Suốt mấy chục năm, nghèo vẫn hoàn nghèo
Nhóm "Nhân văn" tội có đáng bao nhiêu
Mà đày đoạ cuộc đời bao nghệ sĩ
Bao trí thức bị tù thời chống Mỹ
Gán cho là "Chống Đảng" tội tày trời
Lửa chiến tranh thì đã tắt lâu rồi
Sao gây mãi cảnh "Nồi da xáo thịt"
Hai Đảng bạn đồng hành bao thân thiết
Đảng Dân Chủ, Đảng Xã Hội Việt Nam
Vai sát kề vai suốt mấy chục năm
Gắn bó thế, hà cớ chi loại bỏ "...
Chanh hết nước, còn dùng chi cái vỏ
Bè bạn thủy chung sao nỡ thế này!...
Nỗi đoạn trường qua trăm đắng ngàn cay
Sợ hậu họa, Đảng xuống tay chấm hết
Đêm đã khuyên trước khi ngừng bút viết
Xin dùng câu của Goeth tặng cho đời:
Lý luận nào rồi cũng xám, bạn ơi!
Còn cây đời vẫn xanh tưoi mãi mãi.
Như tờ giấy gói vần thơ này lại
Vài dòng thêm tôi gửi nói với đời
Thơ của tôi như một hạt bụi rơi
Làm cộm mắt mà không hề có hại
Dân tộc biết ơn: Đảng ta vĩ đại
Đừng biến thành cuộc đổi trác bán, mua
Đừng biến mình thành: những chúa, những vua
Lại cai trị dân đen như thưở trước
Nếu Đảng cậy có công giành đất nước
Chức, quyền, tiền, dân đã trả Đảng xong
Xin hỏi lại: Đảng có nợ dân không"...
Dân còn khổ Đảng nỡ ngồi mà hưởng!
Chốn trần ai, lại công hầu khanh tướng
Đảng một bên và dân lại một bên
Những ngôn từ "Các Mác" với "Lê- Nin"
Là vô nghĩa với con Hồng, cháu Lạc
So với Đảng có súng, bom, đại bác
Vần thơ tôi chỉ là tiếng thì thầm
Tố Như ơi! tôi sẽ đợi trăm năm
Để sự thật trả về cho lịch sử
Đảng ngày xưa ....
Đảng sẽ là bất tử
Còn Đảng hôm nay....
Ai sẽ trả lời"...
Xuân kỷ Mão 1999
Người lính già
Vũ Cao Quận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.