Đời người cũng có khi lầm lỡ, có khi làm những điều bất thiện và rồi tơi khi tỉnh ngộ, mới chân thực nhủ lòng sám hối.
Không phải chuyện sửa sai của đời thường, khi các chính sách quản trị xã hội có thể điều chỉnh kịp, tuy rằng có thể đã làm chậm một hay hai năm bước tiến xã hội.
Đúng là có những chuyện sửa sai được, nhưng còn sinh mạng người -- một khi lỡ tay làm chết người, lấy gì mà sửa sai, lấy gì mà bồi thường. Đó là khi tâm thức sám hối đè nặng trong lòng.
Trang web Chùa Phúc Lâm ghi lại bài viết của một nữ bác sĩ, từ trang báo Người Đưa Tin, với tưạ đề “Nhói lòng lời sám hối của một bác sỹ nhi chuyên phá thai.”
Trong đó, những dòng chữ đầy nước mắt ân hận:
“Con là một bác sĩ y khoa chuyên khoa Nhi, chuyên trị cứu bệnh cho trẻ con, giành giật từng giây phút sống còn của từng trẻ em khi mắc bệnh đến bệnh viện.
Con đã làm một điều nhân đạo bằng chính lương tâm trách nhiệm của mình trước lời thề Hippocrates; vậy mà cũng chính con lại là người gây nên tội lỗi không thể dung thứ được: con đã cướp đi từng hơi thở, từng nhịp đập của các trái tim vô tội ấy.
Càng suy nghĩ con càng đau lòng, tim con cũng đã rướm máu. Con biết làm sao, con xin muốn được gặp sư thầy để cho con được tỏ hết nỗi lòng đau đớn, giày vò trong lương tâm và than xác của con.
Giá như con được chết đi để cứu vớt bao nhiêu thân xác phải được sống lại mà chính tay con dùng kiềm, kẹp, kéo để kéo những thai nhi ra từ trong bụng mẹ, và cũng chính con đã lãnh đạo, chỉ đạo cho biết bao nhiêu bác sĩ, nữ hộ sinh trong các Trạm y tế, Trung tâm y tế và khoa kế hoạch hóa gia đình tỉnh B, thực hiện thủ thuật đau đớn, vô nhân đạo này.
Tội lỗi quá lớn này của con, nó giày vò lương tâm con – là vết thương đeo đẳng mãi trong ký ức hồn con nhất là khi con đã hiểu về Phật pháp...”
Tác giả ký tên là “Một bác sỹ ở B.”
Cái chết của các bé sơ sinh hiển nhiên không thể cứu vãn được. Sám hối chỉ để dịu lòng người thôi, và nếu chỉ thuần túy sám hối thì cũng vậy thôi.
Vấn đề là chính sách nhà nước, là nỗ lực ý thức đối với giới nữ -- về giaó dục giới tính, về nhu cầu trong sạch bản thân, và kể cả hiểu biết về các biện pháp tránh thai cần thiết.
Không giáo dục, không gây ý thức, rồi sẽ lại thêm gây nghiệp dữ.
Không phải chuyện sửa sai của đời thường, khi các chính sách quản trị xã hội có thể điều chỉnh kịp, tuy rằng có thể đã làm chậm một hay hai năm bước tiến xã hội.
Đúng là có những chuyện sửa sai được, nhưng còn sinh mạng người -- một khi lỡ tay làm chết người, lấy gì mà sửa sai, lấy gì mà bồi thường. Đó là khi tâm thức sám hối đè nặng trong lòng.
Trang web Chùa Phúc Lâm ghi lại bài viết của một nữ bác sĩ, từ trang báo Người Đưa Tin, với tưạ đề “Nhói lòng lời sám hối của một bác sỹ nhi chuyên phá thai.”
Trong đó, những dòng chữ đầy nước mắt ân hận:
“Con là một bác sĩ y khoa chuyên khoa Nhi, chuyên trị cứu bệnh cho trẻ con, giành giật từng giây phút sống còn của từng trẻ em khi mắc bệnh đến bệnh viện.
Con đã làm một điều nhân đạo bằng chính lương tâm trách nhiệm của mình trước lời thề Hippocrates; vậy mà cũng chính con lại là người gây nên tội lỗi không thể dung thứ được: con đã cướp đi từng hơi thở, từng nhịp đập của các trái tim vô tội ấy.
Càng suy nghĩ con càng đau lòng, tim con cũng đã rướm máu. Con biết làm sao, con xin muốn được gặp sư thầy để cho con được tỏ hết nỗi lòng đau đớn, giày vò trong lương tâm và than xác của con.
Giá như con được chết đi để cứu vớt bao nhiêu thân xác phải được sống lại mà chính tay con dùng kiềm, kẹp, kéo để kéo những thai nhi ra từ trong bụng mẹ, và cũng chính con đã lãnh đạo, chỉ đạo cho biết bao nhiêu bác sĩ, nữ hộ sinh trong các Trạm y tế, Trung tâm y tế và khoa kế hoạch hóa gia đình tỉnh B, thực hiện thủ thuật đau đớn, vô nhân đạo này.
Tội lỗi quá lớn này của con, nó giày vò lương tâm con – là vết thương đeo đẳng mãi trong ký ức hồn con nhất là khi con đã hiểu về Phật pháp...”
Tác giả ký tên là “Một bác sỹ ở B.”
Cái chết của các bé sơ sinh hiển nhiên không thể cứu vãn được. Sám hối chỉ để dịu lòng người thôi, và nếu chỉ thuần túy sám hối thì cũng vậy thôi.
Vấn đề là chính sách nhà nước, là nỗ lực ý thức đối với giới nữ -- về giaó dục giới tính, về nhu cầu trong sạch bản thân, và kể cả hiểu biết về các biện pháp tránh thai cần thiết.
Không giáo dục, không gây ý thức, rồi sẽ lại thêm gây nghiệp dữ.
Gửi ý kiến của bạn