Chống Cộng Còn Hợp Thời Hay Không"
Nhiều tháng trước Tết, mấy Ông Võ văn Kiệt, Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn minh Triết nói nhiều, chiêu dụ nhiều về hòa giải với hòa hợp. Đối tượng chánh là người Việt ở hải ngoại, mà CS Hà nội gọi là "Việt Kiều". Nhiều chuyện lắm kể cả kiếm chuyện và vẽ chuyện chưa cần làm. Nào là chuyện quên quá khứ hướng về tương lai đất nước; chuyện ra quyết định dân sự hóa Nghĩa Trang Quân đội Biên Hòa; chuyện ra quyết định giải tư một số lớn quốc doanh; chuyện Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng đi diện kiến Giáo Hoàng Công Giáo La Mã; chuyện Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN sẽ xét không cho đảng, quân đội, và Mặt trận Tổ quốc làm kinh tế trong đại hội sắp tới; chuyện có thể mời một số "Việt kiều yêu nước" về làm quan sát viên tại Quốc hội; chuyện phát hành phát hành sách trắng về Tôn giáo và chánh sách tôn giáo tại VN; chuyện miễn chiếu khán cho Việt kiều về VN; chuyện cho Việt kiều mua nhà ở VN; và chuyện Việt kiều được ứng cử bầu cử không.
Đừng tưởng những tuyên truyền CS nói trên không có ảnh hưởng trong hàng ngũ người Việt hải ngoại. Tin ghi nhận được ở Au châu, có người định đến thảo luận dân chủ với nhân viên sứ quán Cộng Sản Việt Nam ở Hoà Lan vì cho rằng họ rất cởi mở. Có người coi việc chống Cộng, đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN đã hết thời rồi, "10 người chống Cộng 9 người thôi". Có người xù xì nói giễu mấy ông chống Cộng là mấy ông "nhà banh, mặc đồ trận, mấy ông chánh khách, chánh khứa" muốn phục hồi chế độ Việt Nam Cộng Hòa để làm tướng làm tá, làm bộ trưởng, nghị sĩ. Tại sao không về nước nhà cho rõ sự tình, đất nước bây giờ xây dựng lại "giàu mạnh" lắm. CS cũng là người Việt tại sao không đem tiền bạc và kinh nghiệm, kiến thức về xây dựng quê hương. CS bây giờ đâu còn là CS nữa, Mỹ đã vào rồi, tại sao không dựa vào Mỹ về "tham chánh", chia ghế; chống Cộng làm gì nữa, đấu tranh với CS rồi "tránh đâu." Số tối thiểu số này, có người lén về VN, đi bằng hai đầu gối định xin "chia ghế" nếu không được dân biểu thì làm quan sát viên.
Rất may ở hải ngoại số người bị CS tuyên truyền đường mật này là tối thiểu số và chỉ rù rì riêng với nhau nên công luận chú ý nhiều hơn về việc CS đàn áp các nhà đấu tranh như bao vây Tòa Tổng Giám Mục Huế, cô lập LM Nguyễn văn Lý tuyệt thực, CS hành hạ Nguyễn vũ Bình trong tù sức khỏe trong tình trạng nguy ngập.
Tối thiểu số người này bị CS tuyên truyền CS thường là lớp người loay hoay, chìm trong chi tiết, trong những hiện tượng. Nhiều chi tiết bánh vẽ do CS Hà nội tạo ra qua nhiều lời nói môi miếng huyên thiên và hành động dàn dựng lập lờ đánh lận con đen có tính vạn biến và biểu kiến. Nên những "Việt kiều này" không chú ý đến bản chất của công cuộc chống Cộng có tính bản thể và bất biến, ít nhứt khi chế độ CS còn hiện hữu ở nước nhà VN.
Chống Cộng là đấu tranh giữa hữu thần và vô thần, giữa chủ nghĩa quốc gia dân tộc và Cộng sản quốc tế vô tổ quốc. Chống Cộng là đấu tranh cho tự do tôn giáo, tự do dân chủ, và nhân quyền VN. Không phải một mình người Việt trong ngoài nước chống Cộng, mà Loài Người tiến bộ đang chống Cộng.
Quốc Hội Liên Au đã kêu án và đưa chủ nghĩa CS nhốt chung với Đức quốc xã. Mỹ đã xem CS Hà nội là chế độ vi phạm tự do tôn giáo. Quốc kỳ VN nền vàng ba sọc đỏ được chánh quyền của phân nửa dân số Mỹ thừa nhận là biểu tượng của người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ. Các tổ chức quốc tế bảo vệ nhân quyền, Hội An xá Quốc tế trụ sở ở Anh, Hội Phóng Viên Không Biên giới trụ sở ở Pháp, Hội Bảo vệ Nhà báo trụ sở ở Mỹ đều lên án CS Hà nội chà đạp quyền tự do căn bản của Con Người.
Chống Cộng là chống chế độ CS Hà nội độc tài, đảng trị toàn diện, chống chế độ cai trị đã tước đoạt quyền tự do căn bản của con người VN, chớ không chống đất nước và nhân dân VN là chủ thể thực sự của vận mạng nước non. Chống chế độ độc tài đảng trị CS Hà nội vì đó là chế độ vì đảng, do đảng, của đảng CS.
Không nhơn danh nào, không lý do gì để CS có thể "làm vua suốt đời, làm chúa muôn thuở" trên đầu người dân Việt như vậy được. CS là một chủ nghĩa đã tỏ ra thất bại ngay tại cáo nôi của CS ở Liên xô và Đông Âu. CS là một cái gì xấu xa, hư hại không thể thay đổi, chuyển hóa được, chỉ có thể vứt bỏ nó đi thôi.
CS Hà nội biết rõ nên không bao giờ nhượng một tí quyền hành nào cả vì chỉ cần một nhượng bộ chánh trị nhỏ là trọng tâm chánh trị của CS Hà nội xây dựng bằng võ lực, bạo lực, khủng bố, dối gạt sẽ sụp đổ.
Chế độ Việt Nam Cộng Hòa ở nửa phần đất nước Miền Nam ngày xưa qua độ lùi khá đủ của thời gian và qua các tài liệu đã được giải mật, chế độ đó chưa có tự do, dân chủ như các quốc gia tiền tiến. Nhưng ít nhứt chế độ đó người dân cũng có chỗ đứng, chỗ nói, chỗ kiện thưa. Người muốn ra giúp dân giúp nước có quyền ra ứng cử, không cần giới thiệu của đảng như cái kiểu "đảng cử dân bầu" của CS Hà nội hiện giờ. Chế độ VNCH chưa vì dân, do dân, của dân như Mỹ nhưng những lãnh đạo do dân bầu cũng đạo đức hơn Ô Hồ chí Minh, guồng máy công quyền không tham nhũng trầm trọng như của CS Hà nội. Chế độ VN Cộng Hoà không phải là chế độ của TT Ngô đình Diệm, hay Nguyễn văn Thiệu như CS nói chế độ Diệm Nhu hay Thiệu Kỳ Khiêm như chế độ CS Hà nội là của đảng CS.
Chống Cộng là người Việt hải ngoại làm dùm cho đồng bào trong nước vì bị CS kềm kẹp khó làm hay không làm được. Không một người Việt hải ngoại nào dù có tuổi hay trẻ tuổi đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN là để về VN làm nghị sĩ, dân biểu, thủ tướng, bộ trưởng, tướng tá gì cả. Đa số tự thấy có trách nhiệm phải làm một cái gì đó cho đồng bào trong nước. Người Việt hải ngoại đầy đủ tin tức biết rõ và tin rằng CS không thể thay đổi hay chuyển hóa được, phải vứt bỏ nó đi, để người dân trong nước làm ra một chánh quyền mới, nhân bản, tự do, dân chủ.
Đấu tranh chánh trị bản chất và hình thức vốn luôn đa dạng và đa thức. Nên người Việt trong ngoài nước chống Cộng có nhiều cách, nhiều tổ chức. Có đấu tranh ôn hòa, có quá khích. Có quốc tế vận là đấu tranh gián tiếp qua trung gian các siêu cường làm áp lực CS Hà nội. Có đấu tranh trực tiếp và trực diện như quí vị lãnh đạo tôn giáo, trí thức đang làm trong nước. Biểu tình chống đối CS, kiến nghị gởi chánh khách quốc tế hay quốc gia cũng là cách làm ở xứ sở tự do hải ngoại. Các cuộc cách mạng giải kềm CS ở Đông Au và các cộng hòa cựu sô viết của Liên xô tuy được gọi là cách mạng nhung, cam, tulip nghe rất hòa dịu nhưng trận đương đầu cuối cùng lúc nào cũng là một cuộc biểu tình triều dâng thác đổ của người dân.
Chống Cộng là sự nghiệp của đời người, công trình của thế kỷ, là sự sống còn của đất nước dân tộc, tuổi thọ tính bằng đơn vị, trăm hay ngàn năm. Tình hình thay đổi, chiến thuật có thể quyền biến. Nhưng cứu cánh chưa đạt thì không thể nói công cuộc đó hợp thời hay lỗi thời. 75 năm dai dẳng và âm thầm đấu tranh bằng nhiều cách, người dân Nga, các cộng hòa trong Liên bang sô viết trong sô viết, và các nước Đông Au mới lật được chế độ CS, có ai nói lỗi thời hay lạc hậu đâu.