Bội Bạc
Rót cho nhau chung trà cuối đi anh
Em sẽ uống, dù thật rằng nhạt thếch
Đời chúng mình, đâu hẳn đôi đũa lệch
Chỉ tội tình yêu, chông chênh ráp chẳng thành
Một mình em, mùa chòng chành trở gió
Ngút nụ hôn, gợi lại khúc dạo đầu
(Anh đừng nhầm, em chẳng nhớ anh đâu
Tại con nắng vô tình mang hương đến).
Đâu dám hỏi, rằng anh còn thương mến"
Sao tội tình, mái tóc đổi màu phai"
(Ôi đàn ông!
Họ ngàn năm vẫn còn khờ dại thế
Lỡ cắn táo rồi, đâu thể trách Eva!)
Em mang chính mình, nhón gót sẽ đi xa
(Thành gia thất, sợ chạnh lòng anh đắng).
Đông Hà
*
Tình Đời
Mưỡu:
Nghĩ đời mà chán cho đời
Tài tình chi mấy mà trời đất ghen
Tiếc cho nước đã đánh phèn
Mà sao bùn lại vẩn lên mấy lần
Nói:
Thế sự thăng trầm quân mạc vấn
Yên ba thâm sứ hữu ngư châu
Tưởng chuyện đời càng nghĩ càng đau
Duyên tơ tóc bấy lâu là như thế
Vẫn cứ tưởng trăm năm chung thủy
Có ngờ đâu cuộc thế xui nên
Khách tài trai vừa ngã ngựa rời yên
Bạn chăn gối vội truy phong quất ngựa
Thế là hết thôi chẳng còn chi nữa
Cả gia tài sự nghiệp đã đi đoong
Bạn trăm năm ngảnh lại cũng không còn
Còn nheo nhóc đàn con gà lạc mẹ
Thế mới biết tình đời là thế
Cuộc bể dâu, dâu bể đổi thay
Lòng người đen trắng mới hay!
Từ Phong
*
Xuân Tha Hương
Tiếng cười nhộn nhịp đón Xuân sang
Chợ Tết nơi nơi ngập những hàng
Nào mứt, nào dưa, câu đối đỏ
Cành mai, chậu quất đón chào Xuân
Cảnh Tết chen nhau, người tấp nập
Cành lan, chậu Cúc nở xinh tươi
Muôn hoa khoe sắc cùng ong bướm
Thấy Tết người vui nở nụ cười
Mừng tuổi năm nay vắng Mẹ già
Cha giờ đã khuất tận phương xa
Họ hàng, còn lại mừng Xuân mới
Vui Tết nâng ly cạn chén trà
Cảnh cũ người đâu khuất nẻo rồi"
Xuân về giọt lệ mãi đầy vơi
Xuân sang câu chúc còn đâu nữa
Để Tết thôi vui tiếng Mẹ cười
Thấy Tết người vui lại tủi lòng
Xuân này vắng Mẹ có hoài mong
Mình con đất khách hồn đơn lạnh
Mới hiểu lòng đau nỗi đoạn trường
Tiếng cười thay pháo nổ dòn tan
Trẻ nhỏ tranh nhau đứng xếp hàng
Chú, Bác, Cô, Dì tay đã sẵn
Vài phong bì đỏ chút quà Xuân
Nhưng rồi Xuân đến lại qua mau
Để lại trong tôi với nỗi sầu
Phố vắng chiều Xuân buồn ảm đạm
Cành khô trụi lá gợi lòng đau...
Nguyễn Vạn Thắng
*
Hoa Hồng Lễ Tình Yêu
Tặng Những Người Đã Yêu, Đang Yêu và Sắp Yêu
Nàng tên Hồng yêu loài hoa màu đỏ
Nữ sinh viên còn trong trắng thơ ngây
Một chiều xuân bỗng có một chàng trai
Đến tỏ tình với cánh Hồng tươi thắm
Nàng cảm động mối tình đầu thơ mộng
Trái tim non nguyền chung thuỷ suốt đời
Anh là người em yêu mãi anh ơi
Và trung thành trọn đời em xin hứa
Vào ngày Lễ Tình Yêu muà Xuân đó
Một bó hồng được gởi đến nhà nàng
Kèm thiệp Tình Yêu viết bởi tay chàng
Hoa khoe sắc giữa ngày xuân tươi mát
Rồi quê hương bỗng vang rền súng giặc
Xếp bút nghiên theo tiếng gọi lên đường
Ngày tòng chinh chàng từ giã người thương
Sau những tháng quân trường, ra biên ải
Trên đường hành quân, lòng trai hăng hái
Chàng đến tìm chủ nhân của tiệm hoa
Trả trăm lần, trước khi bước đi xa
Viết trăm thiệp và dặn dò chủ tiệm...
Thời loạn ly, người đi trong chinh chiến
Hẹn ngày đi, ai hẹn được ngày về!
Những chiến công hiển hách với lời thề
Rồi chàng hy sinh nơi miền biên ải.
Nàng đau đớn muốn chết theo, nhưng ngại
Không còn ai để nuôi nấng song thân
Mộ của chàng, nàng xây tại đồi thông
Và đến trồng những hoa hồng tươi thắm
Cuộc đời trôi với chuỗi ngày cay đắng
Mùa Xuân sau vẫn trong lửa chiến tranh
Lễ Tình Yêu tiệm hoa gởi đến nàng
Bó hoa hồng với thiệp yêu chàng viết...
Rằng anh yêu em nhiều hơn năm trước
Cách âm dương không cách được ân tình
Nàng đinh ninh chàng đã lỡ đặt tiền
Trước ngày lên đường đi ra chiến trận
Nhìn những hoa hồng với bao trân trọng
Kỷ niệm xưa đầy luyến tiếc, nhớ nhung...
Nàng nâng niu để bên cạnh chân dung
Của người chồng chưa bao giờ được cưới
Nhìn lưu luyến hoa tình yêu lần cuối ...
Nhưng năm sau cũng vào lễ Tình Yêu
Một chiều xuân, chim hót, gió hiu hiu
Nàng cô đơn trong một căn nhà nhỏ
Ôn kỷ niệm với bao nhiêu gắn bó
Bỗng tai nghe tiếng cửa gõ bên ngoài
Người giao hoa hồng mang đến tận tay
Kèm với thiệp Anh Yêu Em trìu mến
Nàng sững sờ hỏi người giao hoa đến
Được trả lời rằng trước lúc lên đường
Người yêu đặt hoa cho một trăm lần
Và trăm thiệp "Anh Yêu Em mãi mãi"...
Nàng mở thiệp có thư tình để lại
Em yêu ơi một năm đã trôi qua
Âm dương bây giờ hai đứa cách xa
Anh hiểu nổi cô đơn và đau khổ.
Tình của anh vẫn không hề thay đổi
Không lời nào tả nổi được lòng anh
Anh muốn em hạnh phúc ở trần gian
Nên đặt hoa mang tên Em yêu mến
Mỗi độ Xuân về Lễ Tình Yêu đến
Em cứ ở nhà để đón nhận hoa
Nhớ những ngày kỷ niệm của đôi ta
Mỗi bó hoa giao đúng ngày lễ đó.
Chỉ tới khi nào cửa người ta gõ
Không ai trả lời, họ mới ngưng giao
Họ đến ba lần nếu chẳng thấy ai
Thì họ sẽ theo lời anh ghi rõ.
Mang bó hồng lên đỉnh đồi hoa đỏ
Nơi ta bên nhau như cặp vợ chồng
Anh yêu Em nên anh thích hoa Hồng...
* * *
Bao nhiêu năm sau cuộc chiến đã tàn
Có dịp dừng chân bên đồi hoa đỏ
Đọc chuyện hai người khắc trên đôi mộ
Tôi chạnh lòng viết nên một bài thơ
Vào ngày đầu Xuân nhân Lễ Tình Yêu
Để tưởng niệm những cuộc tình tang thương thời chinh chiến
Tân Văn - Montréal, Canada
*
Đôi Mắt Trời Đêm
Đêm yên trời không gió
Lấp lánh mấy vì sao
Nghe rất gần hơi thở
Môi em nụ ngọt ngào…
Đôi mi cong khẻ chớp
Mắt ướt đọng giọt buồn
Bèo mây rồi tan hợp
Đêm giã từ đầy sương…
Mai đường xa đất lạ
Đá long chong gập ghềnh
Cuộc đời luôn trả giá
Bốn phương trời mông mênh!
Đêm rồi cũng phải tàn
Một bước đời sang trang
Nếu còn duyên em giữ
Dẫu mưa gió phủ phàng…
Trong nụ ngọt tình em
Vẫn thấy lòng đắng chát
Vết khắc đậm trong tim
Sao vẫn nhiều mất mát…!
Ngọt ngào câu giã biệt
Ta nhớ hoài mắt em
Màu nâu ôi tha thiết
Nụ hôn dài theo đêm
Vậy mà trăng gió thoảng
Bước đời riêng cô đơn…
Thy Lan Thảo
*
Thơ Đấu Tranh
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.
Thấy Vắng Dần Đi Những Bóng Người…
(Thành kính nghiêng mình trước anh-linh của những Anh-Hùng Vô-Danh đã hy-sinh cho chính-nghĩa của dân-tộc. Để tưởng nhớ đến Trần Văn-Bá, Lê Quốc-Túy, Hồ Thái-Bạch, Mai-Văn-Hạnh và những người một thời tung-hoành ngang dọc, đã vì tổ quốc, vĩnh-viễn gĩa-từ gia-đình, bè bạn và các chiến-hữu.)
Mỗi lần mây xám trôi vần-vũ
Lại tiễn người đi một đoạn đường
Nơi chốn vô-hình xa vắng đó
Ai người đứng đón dưới mưa sương.
Người đi cả một trời nhung-nhớ
Cả một trời rơi lệ xót đau
Thoảng trong hơi gió lời thương tiếc
“Bất hứa nhân-gian kiến bạch đầu.” (1)
Người đi nát cõi lòng sương-phụ
Nát cả hồn ai giữa cảnh đời
Chiều tắt lâu rồi còn ngóng đợi
Chiếc bóng mờ khuất nẻo xa nơi.
Người đi xoải cánh vút đường mây
Bỏ lại trần-gian thế-cuộc này
Tri-kỷ mênh-mang sầu tiễn-biệt
Nhạt-nhòa ánh mắt hạt mưa bay.
Người đi vụt lóe một vì sao
Tráng-sỹ xưa kia nát chiến-bào
“Trượng-phu thiên-lý chí mã cách”
“Thái-Sơn nhất trịch khinh hồng mao.” (2)
Người đi để lại chiêu-anh-quán
Đứng mỏi-mòn trông dưới ánh đèn
Ai đã qua sông thề trở lại
Lời thề còn vọng tiếng thân quen.
Người đã một lần vì độ-lượng (3)
Chiến trường buông súng thả quân thù
Chịu tội với hồn-thiêng-sông-núi
Mỉm cười ôm kín hận thiên-thu.
Người đi giữa lúc còn nghiêng-ngả
Đại-cuộc đang chờ bao bước chân
Con đường dân-tộc dài vô-tận
Vẫn đợi ai soi ngọn đuốc thần.
Ta về điểm lại đoàn ly-khách
Thấy vắng dần đi những bóng người
Của một quãng đời ngang dọc đó
Bây giờ… thấp-thoáng áng mây trôi.
Trần Ngọc Nguyên Vũ (Canada Mùa Đông 2006)
(1) Thơ cổ: “Mỹ-nhân tự cổ như danh tướng - Bất hứa nhân-gian kiến bạch đầu.” (2) Chinh-phụ ngâm của Đặng Trần Côn, bà Đoàn Thị Điểm dịch: “Chí làm trai dậm nghìn da ngựa - Gieo Thái-Sơn nhẹ tựa hồng mao”. (3) Ý thơ Phan Cát Linh
*
Kẻ mù
(Viết về những kẻ ăn bả Việt Gian, gây phân hoá trong hàng ngũ đấu tranh diệt Cộng, chôm Credit và những luận điệu bôi nhọ chính nghĩa đấu tranh của Quân dân VNCH)
Non nước nổi trôi, lắm kẻ mù
Loi choi đấu hót, chuyện ruồi bu
Trí loạn ủ ê, ưa nói bậy
Tâm cuồng lấp lửng, khoái "rờ mu"
Oằn thân tôi mọi, gây hiềm khích
Uốn lưỡi gia nô, tạo oán thù
"Giặc chết", đề danh công chiến thắng
"Giặc còn", núp gọn cái " mù u"
Phạm Thanh Phương
*
Có Một Ngày
Nhắc đàn con cháu hướng về đây
Đứng dậy đấu tranh xóa đọa đầy
Hải ngoại hậu phương thế giới vận
Quê nhà tiền tuyến chiến trường xoay
Ơn Trời Cao Cả! nguyện cầu khẩn
Vận Nước Tiên Rồng quật khởi ngay
Đoàn kết một lòng chung diệt Ác
Toàn dân vì Nước nắm vòng tay.
Tố Nguyên
*
Con Mãi Ước Mơ
Mẹ ơi con mãi ước mơ;
Ngày vui trở lại bến bờ Quê Hương.
Sáng lên ánh mắt yêu thương;
Tìm quên quá khứ thê lương hận thù!
Tương tàn ngót sáu mươi Thu (1)
Nồi da xáo thịt, mịt mù khói hương!
Quê Mẹ tan nát như tương,
Con dân đói, rách, núi xương chất chồng!
Hồn thiêng khát máu trôi sông;
Ai gieo tang tóc... chất chồng thương đau!
Gây nên thảm cảnh bể dâu;
Tha phương khắp chốn (2)... mưu cầu độ thân!"
Mẹ ơi, con nguyện góp phần,
Nêu cao chính nghĩa con dân Việt Hùng.
Dẹp tan Việt Cộng điên khùng,
Dựng xây Non Nước... vui chung hòa bình!
Joseph Duy Tâm
(1) Kể từ Mùa Thu, tháng 8 năm 1945, (CS gọi là Cách Mạng Mùa Thu) cho đến nay (2) Khoảng 3 triệu người VN đang sống lưu vong trên khắp mọi miền trái đất.
*
Việt Nào Bằng Nhiều, Việt Đó Ưu Tiên" (*)
Việt minh, việt cộng, việt kiều
Việt nào bằng nhiều, Việt đó ưu tiên
Việt nào theo vẹm là điên
Lương tâm, kiến thức, đồng tiền nhuốc nhơ!
Bây giờ bánh đúc thoa bơ
Việt kiều, Việt cộng cầm cờ máu xương
Việt cộng là nỗi tai ương
Việt kiều là cái đoạn trường nhục vinh.
Việt kiều, Việt cộng, Việt minh
Cả ba là thứ "ninh tinh" hại đời!
Văng Bút Thư Sinh
(*) Tin về chế độ VC "vinh danh 17 Việt kiều khoa bảng"...
*
Thơ Bút Tre Hỏi Cha Con Bác Hù Và Ông Trời
Bác Hù sinh Nông Đức Mành
Biên cương Tổ Quốc, Mành danh cho Tầu
Bác Hù là bác tào lao
Theo Nga rồi lại theo Mao Si Tùng
Nếu đời không Nguyễn Sinh Cung
Dân đâu phải đọa Hồ Khùng Chính Mi
Những người bỏ nước ra đi
Nay về với Vẹm có khi cũng khùng
Nghị quyết 36 lùng bùng
Gom dân hải ngoại là chung của đàng (đảng)
Đảng là cái giống du đàng (du đãng)
Độc quyền lãnh đạo nát tan gống nòi
Ai người chống mắt mà coi
Ai người thử hỏi ông Trời mù không"
"Nghịch Thiên giả tồn, thuận thiên giả vong"!
Câu thơ viết tự cõi lòng uất oan!
Văng Bút Thư Sinh
*
Việt Nam Ơi! Thương Lắm!
Em thu gọn ý nghĩ
Đưa vào từng dòng thơ
Mỗi bài gom một ý
Lửa gom nhiều mà hơ
Bàn tay chưa đủ ấm
Trong giá băng xứ này
Thơ viết xong ngồi ngắm
Thầm cám ơn bàn tay
Cám ơn một ý chí
Hăm mấy năm vẫn đầy
Giữ tình riêng ý nhị
Cho Việt Nam ngày mai
Theo dòng trôi ngôn ngữ
Em bày cả nội tâm
Cám ơn từng dòng chữ
Thơ đã trôi âm thầm
Bài thơ đọc bằng mắt,
Câu thơ viết bằng tim
Từ cái giá rất đắt
Mà trang trải nỗi niềm
Việt Nam ơi! Thương lắm!
Cảm xúc này xin dâng
Bao yêu thương đằm thắm
Thơ ơi! Hồn lâng lâng
Mạch nước ngầm chuyển động
Im lặng cùng khoảng không
Em theo từng lượn sóng
Gọi người tháo cùm gông
Vần thơ gieo uất ức
Nói giùm hồn trùng khơi
Mỗi bài là một sức
Việt Nam! Việt Nam ơi!
Ý Nga
*
Xuân Xưa Và Nay
Xuân này đã mấy xuân rồi"
Là người lữ khách lạc loài phương xa
Ngóng về đất Tổ, quê cha
Mà nay ngăn trở cách xa ngàn trùng
Đón xuân xứ lạ lạnh lùng
Khiến người viễn xứ chạnh lòng nhớ thương
Nhớ nhung Tổ Quốc quê hương
Xuân xưa nghi ngút khói hương ngạt ngào
Thăm nhau chúc tụng hỏi chào
Tung tăng đàn trẻ đón bao lì xì
Quê tôi nay có còn gì"
Đón xuân với củ khoai mì , khoai lang
Ngoài đường lũ trẻ lang thang
Giành nhau mẩu giấy để làm quà xuân
Bán đi tiếp tế người thân
Tại nơi tù ngục, giam cầm khổ sai!
Mẹ hiền nước mắt ngắn dài
Thương đàn con nhỏ lạc loài tha phương
Cha già tóc bạc mầu sương
Vẫn còn vất vả trăm đường gian lao!
NBT
*
Thơ Nguyễn Chí Thiện
Cây
Cùng với muôn loài, ta sinh ra và lớn lên
Trong không gian man rợ
Gốc rễ của ta nằm sâu trong lòng đất đai xứ sở
Nhờ ánh sáng mặt trời và những hạt nước mưa
Từ những chất vô cơ ngày đêm vận hành trong vũ trụ
Ta hút vào, nhả ra, thành hoa, thành nụ
Và lớn lên, nhọc nhằn từng vụ
Quê hương ta thường ăn chẳng đủ
Nắng hạn, sâu trời, binh lửa, ly tan
Đàn em ta còi chột, cơ hàn
Nhựa sống kiệt dần, héo rũ
Bao năm qua sài lang làm chủ
Bách tính muôn loài hiến máu phơi da
Đêm đêm thường thao thức cùng ta
Sông núi âm thầm chẳng ngủ
Ta không có giấc mơ, mơ mình thành loài tượng thụ
Muôn đời trụ với thời gian
Ta chỉ mong sao trên mảnh đất suy tàn
Được góp một phần trái hoa phong phú
Thân mình ta thời gian tụ mủ
Những mũi tên thù, những vết dao đâm
Nơi rừng thiêng giam hãm thầm câm
Hoa trái của ta thâm bầm nở nụ
Xung quanh ta màu rêu xám phủ
Lá rụng, thu buồn, mốc ẩm, âm u
Ta đứng im, in bóng xuống ao tù
Gió lộng tầng cao ào ào nhắc nhủ
Ta vững tin, đất trời kiachẳng phụ
Công đất vun bồi nuôi dưỡng thân ta
Trong đêm cùng vùng nhiệt đới bao la
Trái lửa của ta sẽ bùng lên vạn ánh
Nhớ
Nhớ mẹ cha nhớ anh chị
Nhớ người tử biệt, nhớ người sinh ly
Nhớ cuộc đời trong mộng sớm tan đi
Nhớ lửa sống bừng bừng đã một thời
Giúp ta vượt qua kiếp khỉ!
Đoàn Tụ
Ta lại gặp nhau, tình xưa lai láng
Trăng xưa lại vàng, lại sáng, em ơi!
Dù màn sương xưa, ngây ngất tuyệt vời
Có tan loãng đi nhiều trong năm tháng....
Chia Lìa
Ruột thịt chia lìa đớn đau
Gặp nhau anh chị em mình sẽ khóc
Chìm đắm giữa lao tù đầy chết chóc
Em vẫn cầu trời cho bốn anh chị em mình
Có ngày được ăn bữa cơm đoàn tụ bên nhau.
Trơ Trọi
Không vợ con, nhà thơ tóc trắng
Có tù lao, đao phủ mõm đen
Tất cả bắt ta phải chết, phải hèn
Ta sống, không hèn, thơ tất thắng!