Hôm nay,  

Truyện Dài: Về Phương Trời Cũ

02/05/201000:00:00(Xem: 3990)

Truyện dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam

LGT: Một trong những nhiệm màu tạo hóa ban cho loại người là tình yêu lứa đôi. Lịch sử của nhân loại từ xưa đến nay cũng như kinh nghiệm của mỗi người trong khoảnh khắc ba vạn sáu ngàn ngày trên đời, cũng luôn luôn chứng minh sức mạnh màu nhiệm của tình yêu. Nhưng dù cho có sức mạnh màu nhiệm đó, không phải tình yêu nào cũng đẹp, cũng kết trái hạnh phúc, nhất là khi tình yêu đó chỉ chập chững ở tuổi học trò... Vậy mà truyện tình "Về Phương Trời Cũ" của Người Phương Nam không những là một truyện tình có thật chớm nở ở tuổi học trò tại một trường dòng ở Sóc Trăng, mà còn là tình yêu gian nan giữa một nữ sinh xinh đẹp với một sư huynh dậy Pháp văn. Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn giữa khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, cuối cùng tình yêu đó kết trái, hai người thành vợ thành chồng, cùng chia sẻ không biết bao nhiêu vui buồn, phúc họa trên đường đời, kể cả những gian truân trên chặng đường tỵ nạn và những bỡ ngỡ khi hội nhập đời sống mới tại Úc... Sàigòn Times xin chân thành cảm ơn tác giả Người Phương Nam, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của truyện tình "Về Phương Trời Cũ"...

*

(Tiếp theo...)

Mai sau, cô nghĩ nếu Trúc chọn nghiệp cầm ca làm lẽ sống cho cuộc đời thì cô tin chắc rằng Trúc sẽ thành công lắm lắm, nhưng chẳng biết Trúc có nuôi mộng và có cơ may làm ca sĩ hay không.
Sau bản nhạc của Trúc, cô rời đám đông đi lang thang quanh trường với cõi lòng hiu hắt. Mùa đông ở đây tuy không lạnh nhưng những cơn gió cũng làm se lòng người, càng cô đơn lại càng thấy lạnh. Bước lần đến một góc sân khuất ánh sáng, xa hẳn tiếng ồn ào, cô chợt nghe có tiếng thở dài và thoáng thấy bóng người nơi đó. Ai đang đứng đó làm gì, ngoài kia có đám người đang quây quần hát xướng, sao không nhập cuộc tìm vui, lại đến đây thở vắn than dài một mình trong bóng tối. Bất chợt cô liên tưởng đến hình ảnh ma quái, cô cảm thấy rợn người khựng lại mấy giây nhưng rồi vẫn cố làm gan bước tới vì trong cô linh tính như vừa trấn an vừa thúc giục và báo với cô chuyện lành. Càng đến gần tim cô càng đập mạnh, bước chân càng xào xạc trên lá chết khi chợt nhận ra hình dáng thân quen của Frère. Frère đang đứng đó như chờ như đợi ai với nụ cười thân thiết đã chuẩn bị sẵn trên môi. Có lẽ Frère đã trông thấy cô lúc cô từ xa đi tới. Cô cũng mĩm cười đáp lại. Cái cười của Frère là cái cười hỉ xả tha thứ và cái cười của cô cái cười vuốt giận cầu hòa. Thì ra cả hai người, không ai muốn quay lưng từ bỏ ai, không ai chịu được nữa nỗi hoang lạnh trong tâm hồn nên đã phải tìm lại với nhau. Chuyện ngẫu nhiên không hẹn mà gặp đêm nay phải chăng là chuyện thần giao cách cảm, hai dòng tư tưởng đã gặp nhau ở cùng một tần số nhớ nhung, đã khiến xui dẫn dắt hai người đến cuộc hội ngộ này để cùng nhau hàn gắn, nối lại một nhịp cầu. Và chỉ một nụ cười thôi cũng đủ xóa tan bao hờn dỗi ưu phiền, một nụ cười thôi cũng đủ nghe tình ấm lại trong cõi lòng đã bao ngày băng giá đơn côi.

*

Sáng chúa nhựt, lúc Kiều đang cùng má loay hoay trong bếp, Lan em gái của cô chạy vào cho hay có Trúc sang chơi. Cô chưa kịp bảo Lan mời Trúc vào thì Trúc đã chạy ùa vào như một cơn lốc, vừa thở hổn hển Trúc vừa nói:
- Thằng Sơn vừa đến báo với chị Lê là hồi khuya này Frère phó bị xúc huyết bất tỉnh đã được đưa vào bệnh viện. Chị Lê mới ghé cho tao hay và chị đã đi thăm Frère rồi. Giờ tao qua rủ mày đây, đi không"
Cô vội buông cọng rau đang lặt dở nửa chừng đứng dậy đi rửa tay vừa nói:
- Chờ tao thay đồ tí, mình lại kêu con Mai đi luôn thể.
Và quay sang má cô xin phép:
- Con đi thăm Frère chút nghe má. Ông Frère này hằng ngày trông rất khỏe mạnh mà không biết sao bệnh lại phát lên thình lình nặng như vậy.
Má gật đầu bảo:
- Ừ, con cứ đi. Lấy vài trái cam mới mua lúc nãy đem biếu Frère đi con.
Má cô, ngoài việc là một bà mẹ hiền đúng mẫu, bà còn là một người từ tâm đức độ, biết cách cư xử ở đời. Nhiều lúc cô đã thầm cảm ơn Thượng Đế vô cùng đã ban cho cô một người mẹ như vậy để cô cùng ảnh hưởng được phần nào những đức tánh ấy.
Tới bệnh viện, vào đến nơi, các cô đã thấy một đám học sinh quây quần bên gường bệnh, đa số là các học sinh nội trú do Frère Venance đưa đến. Frère phó đã tỉnh lại và đang cười tươi trước sự viếng thăm đông đảo. Đời người tu sĩ chẳng khác gì một kẻ tứ cố vô thân, lúc ốm đau bệnh hoạn chẳng có lấy một người thân bên cạnh để đỡ đần chăm sóc thì lũ học trò ngoan thân mến này như một đàn con hiếu thảo là nguồn an ủi to lớn vô biên. Đặt túi trái cây trên bàn, cô nói với Frère phó:
- Em có mang mấy trái cam lại biếu Frère đây, Frère dùng đi cho mau lại sức.
Chị Lê như nói reo:
- Hay quá, lúc nãy chị đi vội vã không kịp mua gì cho Frère, để chị lấy cho Frère một trái. Frère dùng cam nghe Frère.
Frère phó gật đầu nói cám ơn hai cô. Vì không có sẵn dao để gọt vỏ, nên chị Lê phải dùng móng tay để lột. Nếu là trái quít thì thật là dễ dàng nhưng đây lại là trái cam nên chị phải trầy tay sướt móng mới lột xong lớp vỏ bên ngoài. Nhìn chị săn sóc cho Frère phó lúc này, cô không còn thấy chị là kẻ đa sự quá đáng nữa. Thật ra từ xưa đến giờ, cô không hề có ác cảm với chị mà chỉ dè dặt tính nhiều chuyện của chị mà thôi. Nhưng hôm nay thì cô nhận thấy chị không phải là nhiều chuyện mà là nhiệt tình thì đúng hơn.
Lúc ấy Frère Venance đang đứng nơi cửa, thừa lúc mọi người lao nhao thăm hỏi bệnh nhân, Frère ra dấu bảo cô ra ngoài. Hành lang vắng lặng, chỉ có nắng, nắng theo những khung cửa sổ mở toang đổ ùa vào, nhảy múa tung tăng trên gạch. Nắng bao giờ cũng mang lại sinh khí cho vạn vật và biểu tượng cho sự phấn khởi vui tươi dù ở bất cứ nơi nào.
Tiếng Frère vang lên nửa thương nửa trách:


- Làm khổ Frère bao nhiêu đó đã đủ chưa em" Sao em vô tình đến thế" Tặng vật của Frère thà em quăng em bỏ nơi nào Frère không hay không biết thì Frère còn đỡ khổ, đàng này em lại mang trả khiến lòng tự ái của Frère bị tổn thương nặng nề. Frère rất đau đớn và thất vọng vì nhận thấy rằng em đã xem thường tình cảm của Frère, muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả như một trò đùa trẻ con chẳng chút quý trọng giữ gìn. Lúc ấy, Frère thật tức giận em vô cùng nhưng nằm đêm suy nghĩ lại thấy em cũng không đáng trách vì em còn quá trẻ người non dạ, có thể em chưa suy xét chính chắn được hành động của mình hoặc em vì một lý do nào đó chẳng đặng đừng. Nhưng cho dù em đối với Frère thế nào đi nữa thì Frère cũng không làm sao ghét bỏ em cho được, em có biết không"
Qua khung cửa sổ hành lang của bệnh viện, cô có thể trông thấy mọi việc bên ngoài thì qua ánh mắt thương yêu, qua khung của sổ tâm hồn đó, cô cũng thấy tình Frère chứa chan vời vợi. Cô cúi đầu tạ lỗi:
- Vì dư luận như một luồng bệnh dịch càng lúc càng lan tràn, nhứt là từ sau buổi chiều Frère nhắn gọi em, bọn học trò càng thêm đồn đãi khiến em quá rối trí hoảng sợ, đành phải hy sinh tình cảm của mình. Em biết rằng hành động của em sẽ làm đau lòng Frère lắm nhưng em vẫn cố tình để Frère đừng thương em nữa. Em cũng khổ tâm biết mấy. Nghĩ lại em thật rồ dại, suýt nữa đã đánh mất lòng yêu quý của Frère. Bây giờ em xin lỗi chắc cũng không muộn, phải không Frère"
Frère mĩm cười dịu dàng đáp:
- Không bao giờ muộn cả em à. Frère đâu có trẻ con như em vậy. Em lo sợ dư luận thì cũng phải nhưng theo Frère nghĩ, bọn học trò nhứt thời tò mò hiếu động, chỉ bàn tán cho thỏa tính vậy thôi chớ không có ác ý gì bôi lọ chúng ta đâu. Frère tin chắc như vậy vì bọn chúng vẫn một lòng quý mến Frère như từ trước, lúc em chưa vào học. Phương chi, bọn chúng cũng thừa hiểu rằng Frère cho dù là một tu sĩ đi nữa thì Frère cũng chỉ là một con người như bao nhiêu người trần tục khác. Ngoài chuyện phải ăn phải thở để sống, Frère cũng có một trái tim biết rung cảm, biết yêu thương. Chẳng qua chỉ vì Frère còn được ơn trên kêu gọi nên chưa thể mặc tình làm theo ý riêng đó thôi. Tối hôm qua khi em về rồi, Frère trở lên phòng viết cho em một lá thơ, định sẽ trao cho em đêm mai lúc em vào dự lễ. Nhưng bây giờ tình cờ gặp nhau ở đây, sẵn lá thơ đang nằm trong túi Frère, em hãy mang về đọc để hiểu lòng Frère hơn vì chúng mình không có cơ hội để tâm sự với nhau nhiều.
Trao phong thơ cho cô, Frère nói tiếp:
- Thôi em hãy trở lại thăm Frère phó đi, vài phút thôi rồi về. Bệnh viện là nơi tập trung mọi thứ bệnh tật, rất có hại cho cơ thể yếu đuối của em, đừng nên ở lâu không tốt. Frère cũng phải đưa các em học sinh về trường bây giờ cho kịp giờ cơm trưa. Gặp lại em đêm mai nhé.
Chuyện ngoài hành lang giữa hai người có lẽ không một ai hay biết, hoặc nếu có người hay người biết thì giờ đây cô cóc ngán cóc sợ nữa rồi. Trải qua những chuỗi ngày khổ đau buồn tủi vì thiếu vắng tình Frère, cô như một thứ thép đã được tôi luyện, cảm thấy mình đã cứng rắn chai lì và như đã mọc nanh mọc vuốt trước dư luận thị phi. Cô sẽ không đầu hàng trốn chạy nữa mà sẽ sẵn sàng đương đầu “ăn thua đủ” với bất cứ lời bình phẩm chê bai nào nếu có.
Lá thơ của Frère đối với cô thật là một món quà Giáng Sinh lớn lao quý báu. Nét chữ quen thuộc mà hằng ngày cô chỉ thấy trên bảng đen, viết chung cho lũ học trò giờ đây đã vì riêng cô mà nắn nót, vì riêng cô mà dàn trải nỗi lòng. Lời trong thơ cũng tương tợ như những lời Frère nói với cô lúc nãy, có một đoạn Frère viết như thế này:
“…Lúc chưa gặp em, đời Frère vô cùng phẳng lặng, lòng không mảy may vướng bận với tình cảm thế gian. Thánh kinh tràng hạt là bạn đồng hành, là triết lý bổn phận của Frère hằng ngày trong cuộc sống. Nhưng rồi em đến như một chiếc lá xao động mặt hồ. Từ khi quen biết em, Frère không còn bình thản nữa được. Chúa không còn là hình ảnh duy nhứt ngự trị trong tâm khảm Frère mà em đã chiếm đi một nửa. Biết bao đêm Frère đã trăn trở giựt mình, đã bị giằng co giữa tình riêng và nghĩa vụ. Frère muốn xua đuổi hình bóng em ra khỏi lòng nhưng không làm sao cho em biến mất đi được. Không ngờ trong năm cuối cùng ở đây, sắp từ giã đất Sóc mến yêu này, Frère lại gặp em và thương em khiến một mai ra đi Frère dứt áo không đành, trái tim còn luyến lưu ở lại, mãi mãi bên “người phương nam”. Frère gọi em là “người phương nam” là vì nhà em ở về hướng nam đối với ngôi trường. Từ khi gặp gỡ em, những đêm thanh vắng, Frère thường có thói quen ra sân thượng đứng nhìn về phía nam để hoài tưởng một bóng hình. Và cũng từ đó trong tiềm thức của Frère em đã nghiểm nhiên trở thành người phương nam muôn thuở để Frère riêng mình nhắc nhở gọi tên…”
Ngoài lá thơ, Frère còn gởi kèm theo một tấm thiệp Giáng Sinh. Tấm thiệp được vẽ một mái nhà tranh với làn khói mỏng tỏa dật dờ trên nền trời chiều đông ảm đạm. Dưới hình ảnh ấy, dựa vào ý tứ trong bài của cô, Frère viết lại rằng: “Người cô lữ không nhà này ước mơ về bên mái ấm để cõi lòng được sưởi ấm lúc đông sang”.
Ước mơ thì ai cũng có quyền mơ ước nhưng thực tế thì bao giờ cũng rất phũ phàng. Tạo hóa thường trớ trêu, mấy khi mà chìu lòng nhân thế, mấy khi mà con người được toại nguyện với ước mơ. Nhưng Frère cứ thử ước mơ đi, vì ước mơ là sinh thú, là phấn khởi, là niềm hy vọng của con người. Điều gì không hại người hại mình thì mình cứ thử. Trong từ ngữ đã có chữ “không thể” làm vô vọng, vô năng, vô hiệu quả một sự việc thì tất nhiên phải có tiếng phản nghĩa “có thể” làm đổi thay đảo ngược lại vấn đề. Biết đâu trời chẳng thương tình mà thành toàn cho mình cái tâm nguyện ấy.

*

Đêm nay là đêm Chúa giáng sinh xuống trần. Con đường chánh Hai bà Trưng thường ngày vốn đã tấp nập dập dìu, đêm nay lại càng thêm chật nức đông nghẹt. Ở một tỉnh nhỏ mỗi khi có lễ lớn, thiên hạ hình như tuôn hết ra đường để vui chơi. (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.