Hôm nay,  

Thơ Thơ (05/15/2007)

15/05/200700:00:00(Xem: 2470)

Dễ Gì Gặp Lại

Đâu phải mây vì gió thổi bay
Rồi tan biến ảo cảnh hôm nay
Tình xưa em gửi ta còn nhớ
Buồn lắm, cùm gông bước lưu đày…

Bình minh, chút nắng hồng tươi má
Em bước hân hoan cảnh đời thường
Có con chim hót cây xanh lá
Xây một niềm tin dưới mái trường…!

Một chút tình em gửi em trao
Áo người lính chiến giữ cho nhau
Niềm tin của thuở mùa xuân đến
Len lén hương duyên nụ ngọt ngào…

Cây phượng bên trường vừa hé nụ
Thì mây vần vũ nổi phong ba
Tháng tư sao lại cuồng phong lũ
Gầm rú vang vang nát sơn hà…

Đinh ninh một tiếng đêm từ giã
Ta bước đi trong gió loạn cuồng
Thay tù đổi trại dần ra Bắc
Đêm tối Hà Tây lạnh thật buồn…

Nhìn trăng, chút sáng qua song sắt
Hướng vọng trời Nam xót nhớ thương
Mất hết nhưng mà ta không mất
Đôi mắt nâu buồn ướt gió sương…

Ngỡ ngàng như lúc cờ tơi tả
Ta trở về nguyên vẹn xác thân
Cho dù còm cõi xanh như lá
Trái ngược lòng ta- Ta mất em!

Tám năm ta giữ nguyên lời hứa
Em gửi cho ta buổi giã từ
Nước mất, thân còn, còn tất cả
Sá gì nghẹn tắc buổi tháng tư!

Mai nầy lỡ gặp nhau trời nắng
Đôi bóng có còn ngã song đôi"!
Hay là trước mặt ta màu trắng
Là tấm màn che cảnh đổi đời…

Thy Lan Thảo

*

Em Vương Hậu

Trên đỉnh tương tư, mộng rất tròn
Đường tình êm quá dấu chân son
Em mười lăm nhỉ hay mười tám
Mà ngẩn ngơ tôi, phách lạc hồn!

Em có bùa yêu thuốc dấu không
Hay em Ngọc nữ kén Tiên Đồng"
Khiến cho trời đất quay cuồng nhớ
Réo gọi em từ Xuân đến Đông!

Có phải em đem rắc bốn trời
Hương hoa tình ái buộc hồn tôi"
Để tôi, vũ trụ trăm ngàn hướng
Lòng chỉ mơ về một hướng thôi!
Mười bốn, em cười, ôi nắng pha
Mắt em mười sáu đắm thiên hà
Tình em mười bảy nghiêng huyền sử
Trăng ghé hồn tôi buổi tối qua!

Và gói hồn tôi trong mắt trong
Tẩm hương trinh bạch, ủ men nồng
Này em, Vương Hậu ngời ngôi báu
Em ngự hồn tôi. Em biết không"

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
Bài Thơ Tặng Mẹ

Tình mẹ như nước biển Đông
Dạt dào sóng vỗ mênh mông bến bờ
Từ bao năm đến bây giờ
Cánh cò bay giữa đôi bờ sông quê
Nuôi con khôn lớn từng ngày
Sáng ngời lòng mẹ chói loà nghĩa ân
Mẹ già nay đã tám mươi
Tóc con nay cũng đã gần muối tiêu
Phong trần con trải đã nhiều
Mà câu hay dở bao điều chưa hay
Con mong mãi được điều này
Chúng con bên mẹ như ngày còn thơ
Để lòng mẹ chở, mẹ che
Để cho lối sớm, đường khuya con về
Con con, cháu cháu cận kề
Có già có trẻ phúc nhà mẹ ơi
Con mừng tuổi mẹ tám mươi
Một cây đại thụ giữa đời chúng con

Thuỳ Hương

*

Gửi Em Bên Xứ Người

Trời Tây tuyết muộn trăng rơi
Sài Gòn xuân đến rực trời nở hoa
Sài Gòn xuân vắng bóng ai
Em ơi, thân phận lạc loài xa quê
 
Hoa đồng, gió nội ngày xưa
Còn vương không hỡi bến bờ phương Tây
Sài Gòn đầy ắp người xe
Sao em lạc bóng nẻo quê hương người
 
Đắng cay đi hết cuộc đời
Vinh quang mở rộng con đường em đi
Sài Gòn nắng trải lung linh
Gửi phương Tây chút mùa xuân cùng người
 
Quê hương rộng mở tình đời
Sao em phận bạc bên trời bơ vơ
Giận người... làm hỏng câu thơ
Phai mờ giọt nắng dọc bờ sông Tương.

Thuỳ Hương

*

Ước Ao

Ước chi em được làm mây trắng
Chiều nay ghé lại bến quê hương
Giang san một dãy chiều hanh nắng
Một cõi nhân sinh lắm đoạn trường!
 
Em về thăm lại miền sông Hậu
Quê mẹ vàng tươi ruộng lúa mùa
Thăm hỏi hàng  xoài, bờ mận trắng
Bao năm còn có nhớ người xa"
 
Em về thăm lại thành đô cũ
Dạo bước con đường vắng mọi khi
Áo trắng em thường qua lối ấy
Cho nhau giấc mộng tuổi xuân thì.
 
Chiều ra thơ thẩn công viên cũ
Tìm lại ngày vui thuở học trò
(Trốn học rong chơi mòn lối sỏi)
Bây giờ tuổi trẻ có ngây thơ"

Em về ghé lại ngôi nhà trọ
Căn gác hôm nào anh đến thăm
Mưa rớt rạt rào trên mái ngói
Ngọt ngào như tiếng gọi trăm năm!
 
Em ra ngắm lại dòng sông cũ
Con nước buồn hiu chảy thẫn thờ
Thuyền ai tách bến không về nữa
Bờ vắng có buồn đứng ngẩn ngơ"
...........
Chiều nay, cố quận xa thăm thẳm
Lòng  nghe khắc khoải nhớ quê hương
Anh ơi, em chẳng là mây trắng
Chỉ mang  cố quận ở trong hồn!

Bạch-Loan

*

Cam Đành

Hình như ta quá dại khờ
Cho nên vẫn cứ ước mơ tâm tình
Em thì một mực lặng thinh
Còn ta ta để hồn mình ngẩn ngơ
Ai mong ai đợi ai chờ"
Và ai quay mặt ai hờ hững ai"
Hình như ta lầm ta sai
Cho nên vẫn cứ miệt mài làm thơ
Em thì xa lánh ơ thờ
Còn ta như keœ bơ vơ lạc đường
Một người giữ trọn niềm thương.
Một người chẳng chút vấn vương một người
Hình như ta đổi biếng lười,
Cho nên ít có vui cười với ai
Không theo số phận an bài,
Hèn chi phaœi chịu lâu dài khổ đau
Tình nhân lỗi hẹn mai sau.
Còn ta ta nhớ thuộc làu thề xưa
Hình như ta sợ trời mưa
Bơœi vì gợi nhớ đón đưa thuơœ nào.
Em về traœ lại trăng sao
Xui ta hồn phách lạc vào hư vô
Nước trôi để cạn sông hồ,
Vua mất để lại Đế Đô thaœm sầu
Ân tình chẳng giữ được lâu
Cho nên chung cuộc buồn rầu chia xa
Thương em đằm thắm thiệt thà
Thương em chăm chỉ nết na hiền lành
Thế mà duyên nợ không thành
Hẳn là ta phaœi cam đành chịu thôi.

Trần Thanh

*

Bèo Giạt Hoa Trôi

Đông Nam ngồi nhớ trời Tây Bắc,
Nhớ lắm đường khuya phút cận kề,
Yêu em như yêu lần thứ nhất,
Nên cách chia sao khỏi não nề"

Trăng tàn nhoà nhạt bên thềm vắng,
Ánh đèn đường lặng câm, hắt hiu.
Tình đời có khi mưa khi nắng,
Tình anh em: oan trái cũng nhiều.

Chập chờn giấc ngủ đêm qua lạnh,
Thèm gối chăn, vòng tay ấm êm,
Em ơi! Đầy dẫy niềm cô quạnh,
Mà thôi! Nhắc nữa chỉ buồn thêm!

Không biết mai này còn gặp lại,
Hay là vĩnh viễn mất nhau rồi,
Hạnh phúc đâu" Sao tìm kiếm mãi"
Chỉ thấy toàn bèo giạt hoa trôi.

Đông Nam ngày nhớ trời Tây Bắc,
Nhớ cảnh nhà xưa lòng ngậm ngùi,
Nếu biết: Được nhau là để mất,
Thì thà đừng gặp gỡ nhau thôi.

Hoàng Yến

*

Thơ Tranh Đấu

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Ray Rứt Tháng Tư

Gửi bằng hữu 201

Tháng tư ray rứt niềm oan nhục
Bước giữa đời hư rối ý lòng…

Người bảo ta quên đi chuyện cũ
Để lòng thanh thản ngó đời trôi
Tan bão giông sống đời xa xứ
Thì hỏi làm sao ý được vui…!

Mười, hai mươi, ba mươi năm
Vẫn giữa lòng ta gió cát lầm
Trời Kontum tháng ba rực nắng
Dakpla gờn gợn sóng xa xăm…

Ta về không một bàn tay vẫy
Người ngậm tăm, nhạc ngựa không reo
Ngang Chư Pao, lòng ta thấy lạnh
Vất vưởng hồn oan phủ núi đèo!

Quân đoàn vẫn hiên ngang thế đứng
Sừng sững như lòng trai chiến chinh
Giao thông hào, kẽm gai chằng chịt
Thôi rồi vận nước buổi điêu linh…!

Ta vẫy tay chào buồn Cù Hanh
Biển Hồ sương sớm quyện xây thành
Đây Pleiku núi cao phố thấp
Sao bỏ ra đi thật đoạn đành…

Đường về Hàm Rồng vẫn thân quen
Hôm nay sao bỗng thấy ưu phiền
Ta đi biết có còn quay lại
Hay để cả đời đau nỗi riêng

Đoàn xe nhập lộ thêm đông đảo
Đủ cả quân dân mặt héo xào
Bụi đỏ bám đầy hoen sắc áo
Qua Thung Lũng Hồng về Cheo Reo

Phú Túc ầm vang tiếng vó câu
Nhục hèn theo vết bước chân đau
Bên ta, thuộc cấp ghìm tay súng


Mà lệ từ ly cứ chực trào!

Đành đọan ra đi không lệnh lạc
Quân dân tự cứu lấy thân mình
Tản thương, tiếp vận ôi xơ xác
Xẻ núi, rừng băng, lộ gập gềnh

Một cảnh đời trai giữa cõi hư
Làm sao quên được chuyện tháng tư
Người ơi! Dẫu sống đời xa xứ
Năm tháng đâu quên chuyện ngục tù

Tháng tư lại đến, lòng chua xót
Chiến sĩ hồn oan, xác ngập tràn
Nghĩa trung đài còn hay đã mất
Dạ nào quên được, dẫu sang trang!!!

Thy Lan Thảo

*

Sàigòn ơi! Nhớ quá!

Đau  khổ qua rồi, sao còn nước mắt"
Em trả lời đi, đừng nghĩ quẩn quanh,
Ngày nào yêu nhau tóc hãy còn xanh,
Giờ gặp lại hai mái đầu bạc trắng,
Em ở đây tháng năm dài lận đận,
Ta nơi nầy nuốt hận sống tha phương,
Giữa Washington nhớ nắng Sàigòn,
Nhớ hàng me Phùng Khắc Khoan rợp bóng,
Nhớ ba mươi tháng tư dầu sôi lửa bỏng,
Ta lên đường đành bỏ lại người yêu,
Nhớ Sàigòn. Ôi nhớ biết bao nhiêu!
Nhớ suối tóc huyền chiều vui đại học,
Em Văn Khoa, còn ta vào Kiến Trúc,
Thuở ấy cuộc đời rất đẹp: Như mơ!
Không trọn tình duyên: hình bóng tôn thờ.
Nơi đất khách yêu Sàigòn thân thiết,
Sàigòn ơi! Nhớ Sàigòn da diết,
Nhớ em yêu không nói hết bằng lời,
Chiều Washington lòng bỗng chơi vơi,
Em yêu dấu! Sàigòn ơi! Nhớ quá!

HoàngYến.

*
Lục Bát Tháng Tư

Em về trăn trở tháng tư
Con sông Bến hải lừ đừ thông thương
Cờ đỏ bay- bụi phố phường
Dấu xưa kỷ niệm, người thương đâu rồi
Trên môi tắt héo nụ cười
Áo Văn Khoa trắng xa xôi tiếc buồn
Người đi biền biệt mưa sương
Buông gươm, bỏ súng nát tương lai đời
Tháng tư bụi cuốn mù trời
Tiếng than, tiếng khóc, nghẹn lời thế nhân
Tháng tư lệ đổ bao lần
Cắn răng thật chặt, em bâng khuâng nhìn
Đất trời như bỗng lặng thinh
Nhìn cờ đỏ máu nát tình quê hương
Em về phố cũ bụi vương
Dấu chân kỷ niệm, xóa đường tương lai…

Thy Lan Thảo

*

Ghi Ơn Tướng Lãnh Anh Hùng Tuẫn Tiết tháng 4 năm 1975

Xưa Phan Thanh Giản, Nguyễn Tri Phương
Hoàng Diệu, Nguyễn Biểu vẫn can trường
Tuẩn tiết đáp đền ơn đất nước
Như Trần Bình Trọng sáng như gương

Tháng tư đen tối bảy mươi lăm
Bao phủ màu tang thấy não lòng
Tướng lãnh nếu không giữ được nước
Lê Văn Hưng đành chết báo non sông!

Vinh danh vị quốc Nguyễn Khoa Nam
Bất chấp lệnh ban chẳng chịu hàng
Tự sát đáp đền ơn Tổ Quốc
Giữ tròn danh dự tướng hiên ngang.

Hiển hách oai linh: Hồ Ngọc Cẩn
Trần văn Hai, Lê Nguyên Vỹ vong thân
Biết bao chiến Sĩ Vô Danh khác
Tổ Quốc ghi ơn bậc Công Thần.

Làm tướng hưởng nhiều ơn lộc nước
Bảo vệ non sông giữ mối giềng
Lịch sử đến hồi cơn Quốc phá
“Tôi đành chọn một lối đi riêng"

Nghiêng mình tưởng nhớ đấng hùng anh
Nối gót Tiền Nhân ta đấu tranh
“Toàn Diện Toàn Dân”ngày quật khởi
Dựng nền Tự Chủ nối sử xanh . . . .

Trần Bửu Hạnh (Mùa Quốc Hận 2007)

*

Bất-Trí-Giả

Tích-cũ tuồng xưa hát chút chơi
Pha thêm giọng Cộng mới theo thời
Thương-gia xuôi ngược như bầy khỉ
Học-giả đi đêm kiểu lũ dơi
Kiếp Việt-gian làm sao có nghĩa
Đời vô-sỉ nói chẳng nên lời
Xưng là trí-thức mà tâm ngủ
Xã-nghĩa dính thân báo hại đời

Tiểu bảo

*

Nhắn Nhủ Những Ai....

(Gởi những ai có ý tưởng mập mờ, nham hiểm, phản dân phản nước, tiếp tay thực hiện ý đồ Nghị quyết 36 của đảng cộng sản Việt Nam)

Đừng mơ ngủ cũng đừng gian độc nữa
Cờ đỏ kia làm đất nước điêu tàn
Bao thế hệ đảng vùi trong máu lửa
Tù ngục, gông xiềng, oan ức, dã man!

Dân đều biết đảng độc tài thống trị
Bản chất tham tàn, bạo ngược, dâm ô!
Vô nhân đạo, không nâng cao dân trí
Cốt ngu dân mà thực hiện ý đồ!

Hãy nhìn lại quê hương bằng khối óc
Bằng con tim chân thật giống Tiên Rồng
Để thấy đảng, một lũ người hiểm độc
Bức hại giống nòi, bán đất Cha, Ông!!!

Để thấy xót xa nhìn đời băng hoại
Xã hội loạn cuồng, mẹ bán trinh con!
Lên sáu, lên mười nhập băng, làm gái
Trộm cướp, dối gian, đạo nghĩa suy mòn!

Để thấy đảng viên, đôi người hiểu biết
Vì công tâm, đòi dân chủ, nhân quyền
Đảng vội vã gán cho là Gián Điệp!
Và nhốt họ tù oan ức, triền miên!

Để thấy đảng đắm mình trong tội lỗi
Trên máu xương, tàn bạo đặt ngai vàng
Khi quyền bính bạc tiền tràn quốc nội
Đảng chuyển ra ngoài tiếp tục mưu gian

Đấy, cờ đỏ, cờ vô thần, cộng sản
Làm nước, dân đau khổ đã vô cùng
Kẻ vô đạo mới nói lời cuồng phản
Rằng cờ Vàng và cờ đỏ treo chung!

Lá cờ Vàng là hồn thiêng dân tộc
Biểu tượng Tự Do, Dân Chủ, Công Bình
Dưới lá cờ Vàng, Việt Nam được sống
Sống an vui thực hiện ước mơ mình!

Hãy thức tỉnh, đừng mê cuồng, mộng mị
Đừng mập mờ nham hiểm trắng bôi đen!
Vì Tổ Quốc, ngọn sóng thần Lương, Trí
Sẽ công minh xoá sạch mọi hư hèn!

Ngô Minh Hằng

*

Cuốn Nhào Cộng Nô

Tổng càn quét Tết con Heo
Bắt giữ Cha Lý kèm theo án tù
Các nhà phản kháng đấu tranh
Truy lùng bức hại từ thành đến quê
Cùng chung số phận não nề
Quốc Tế lên án chẳng hề chi sao"
Nhân quyền Cộng đâu có nào"
Có Tiền thì được đón chào tiếp nghinh!
Tạo ra Tổ Chức bình phong
Bắt người tâm quyết có lòng vì dân
Mua luôn đoàn thể lần khân
Ồn ào hải ngoại, tâm phân cộng đồng
Đấu tranh theo kiểu vòng vòng
Ôm chân Tư Bản mà thành công sao"
Nghị Quyết 36 đón chào
Sa vào bẫy sập ai nào có hay
Cộng kia dù sắp sa lầy
Thanh lọc phản kháng, bước vào đa nguyên
Phản kháng cuội được hiên ngang
Vận động hải ngoại Ủy Ban gởi tiền
Đấu tranh phải giữ mối giềng
Sức mình là chính, Hồn Thiêng độ nào
Đấu tranh phải đổ máu đào
Ngọn lửa Tôn Giáo cuốn nhào Cộng nô....

Trần Bửu Hạnh

*

Tình hình tị nạn

Bỏ nước ra đi mặt ủ ê
Mười anh, hết sáu mắc lời thề!
Cựu thù Cộng Sản chưa vời đến
Tân khách phe ta đã vội về!
Thế thái trông ra thêm ngán ngẩm,
Nhân tình ngẫm lại quá ê chề!
Rủ nhau, tị nạn thăm quê cũ
Có nói năng chi cũng hết phê!

Hồ Công Tâm

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện: Đồng Lầy

(Tiếp theo từ số 507)

Hãy lắng nghe một điều chân thật!
Bình minh đây đau khổ nhất địa cầu.
Nó báo hiệu một ngày không một phút
Thảnh thơi, thoải mái, ngẩng đầu.
Bình minh đây muôn thuở một mầu.
Nó báo hiệu mồ hôi kiệt quệ.
Những con người, không, những chiếc máy thảm thê
Không dầu, không mỡ
Hỏng vỡ trước thời gian
Hãy coi chừng phải giữ vẻ hân hoan.
Tiếng khóc, tiếng than làm yêu ma run sợ.
Tội chúng phạm vô cùng man rợ.
Lộ ra, ai để chúng sinh tồn"
Nên lo âu, hốt hoảng, bồn chồn.
Chúng nghe ngóng bỏ tù tiếng nói
Hỡi tất cả những chân trời sáng chói!
Hãy hiểu rằng yên lặng nơi đây
Giữa chốn đồng lầy.
Là tiếng gọi lâm ly đầy tuyệt vọng
Biết bao giờ mùa thu lật lọng
Bị lôi lên dàn lửa trời hè!
Tôi vẫn chờ trông muôn vạn tiếng ve.
Dạo khúc tưng bừng báo trước.
Mùa hè khắp nơi đang tiến bước
Tiêu diệt thu đông
Lấy lại sắc hồng.
Phá cũi sổ lồng cho đàn chim bất hạnh.
Nhưng giờ đây thu lạnh
Vẫn thỏa sức tung hoành
Giết hại màu xanh.
Sặc sụa mùi tanh.
Nó dùng máu hãm những dòng nước mắt.
Vắt những giọt mồ hôi.
Bịt tiếng người câm bặt.
Mong bốn phương lặng ngắt giữa cơ hàn!
Để nó tự do vang dạo khúc đàn.
Yêu ma!
Lừa bịp người xa
Bóp cổ người gần.
Trời đất ơi, nếu có quỷ thần.
Quỷ thần sao dung tha mãi nó"
Đôi lúc nghe mơ hồ trong gió
Tiếng đời qua sóng vỗ vọng về đây.
Bao ước mơ chìm chết đã lâu ngày.
Lại nghẹn ngào trỗi dậy.
Đau xót, thương tâm.
Bên ngoài kia cuộc sống vang ầm.
Sao đây mãi âm thầm trong nấm mộ"
Phẫn nộ oà lên,bao khổ!
Không gian hỡi hãy tan tành sụp đổ
Cho thời gian đừng làm khổ con người.
Cho đười ươi, khỉ đột hết reo cười.
Trong tối đen đày đọa
Ôi, cái buổi đất trời giáng họa
Cũng là ngày hể hả trái tim đau! (Còn tiếp...)

Nguyễn Chí Thiện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.