Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
60. Đi tìm con Quê
Đúng y chang như nó nghĩ. Khi ngang qua quán Bạch Ngọc, nó gặp thằng Giàu đứng chắn ngang.
“Này, không thấy ông đang đứng đây hả. Cứ việc bò xăm xăm không tránh đường.”
Thằng Bò né qua một bên:
“Dễ vậy mày. Không có miệng xin “nỗi” ông. Ông cho một đá bể mặt giờ.”
Giọng bà Muội la như nhà cháy:
“Giàu. Vô. Mày lại muốn sinh sự gì thế" Vô nhà.”
Đá gió một cái, ông tướng con mới “từ Bắc vô Nam” khuỳnh khuỳnh hai cái tay cho có vẻ “anh chị”, bước lui.
“Ra đằng sau phụ với anh Bao, cả ngày cứ nhởn nhơ chơi...mày hư đốn gì đâu...”
“Ha...Vô đây làm đứa ở chẳng thà ở ngoài chăn trâu sướng hơn...Con làm quần quật mới “huỗng” một tí u đã kêu toáng lên...”
Mặt thằng Giàu vênh lên nhìn lại u nó. Cũng đến là thua thôi. Bà Muội lắc đầu.
“Mày đi đi, lát về đừng hòng có cơm, tao không để phần đâu.”
Về việc này thì thằng Giàu yên dạ lắm. U nó cúp phần cơm thì đã có con Lựu. Cái con nhóc này làm gì mà đeo nó quá. U nó nói “Mày là chú, phải cho ra ông chú, đừng để nó nhờn”. Dám nhờn không" Mấy con oắt tì này. Không nói khoe, ở ngoải, nó đã “dứt” đẹp cả chục con rồi. Con gái nhà quê mấy vụ “hư” đó sớm biết lắm. Đi chăn trâu ngoài đồng, nó đã được mấy con oắt tì kiếm, và cứ trong bụi cây, sau đống rơm, giữa đồng trống, đâu mà chẳng được.
Vụ mới nhất chút nữa gây họa, đến nổi nó sớm “dông” vô Nam cũng tại “con oắt tì”. Đâu phải oắt tì con nhà nghèo muốn biết “sự đời” đâu, mà nó nhè đụng con gái ông chủ tịch xã... Bà chủ tịch ra tận đồng rình, may mà đêm mùng một không trăng, tối thui, nó thoát hiểm được, chỉ bị ăn một cái chày trên vai. Cao lên một tí là phọt óc chớ chẳng chơi. Hú vía. Vậy là phải dông. Nó nhảy đại tàu, phải vất vả lắm mới khỏi bị tóm quăng xuống. Mạng nó lớn lắm, lúc qua cái cầu, trốn trên mui, đang ngồi chồm hổm, không lanh thành cầu đã hớt đứt lìa cái đầu rồi.
Còn con oắt tì này sao đây" Tối hôm trước đã chỉ cho Giàu biết cái bí mật ở căn phòng phía sau của anh chị nó. Trong Nam này hiện đại quá tầm, vượt ra ngoài sự tưởng tượng và hiểu biết của nó. Hai đứa đứng nhón chung trên một cái ghế, con Lựu sát dính vào người nó. Đã có lúc con “nợn lòng” nó kêu ằng ặc, nó tính “dứt” đẹp con “cháu” rồi. Cháu gì chứ" Cháu “cơm cháo” này kém nó chừng hai ba tuổi.
“Ra đằng trước không "”
Con bé nói trống lỗng.
Ra thì ra, coi con bé giở trò gì nào. Con Lựu nắm tay “chú” Giàu mà run lên, không phải vì sợ mà vì quýnh quáng. Để “thằng chú” đứng ngẩn ngơ giữa nhà, con Lựu rón rén đi tới bên cầu thang, nhìn xuống thăm dò. Thấy ổn, nó lôi tuột “thằng chú” vào giuờng, kéo rột tấm màn lại...
Không hiểu sao lúc đó thằng Giàu lạnh ngắt. Lời dặn của U nó “làm chú phải đàng hoàng"”. Chẳng phải. Vết thương “lần dại dột” đã lành trên vai muốn tấy lại" Không biết. Mắt con Lựu đờ đẫn, giọng như rít trong kẻ răng:“Đi mà.... Đi...đừng sợ.. . Không nói với ai đâu...đi...”
Con Lựu đã tự lột quần ra. Sức con gái của nó kéo thằng Giàu đổ xập trên người nó. Thằng Giàu cố chống trả, giằng kéo nhau một hồi nó vùng ra được khỏi cánh tay kéo níu của con bé là vùng chạy. Coi như thoát hiểm một lần. Con bé chửi theo một câu rất tục tĩu. Nó biết nó phải làm sao để được yên thân trong căn nhà này. Đêm đầu tiên, U nó chẳng đã khóc với nó suốt đêm: “Nhục lắm con à, phải cố mà vươn lên...” Và chỉ non một tuần sau, nó cũng cảm nhận được sự nhục nhã của anh nó đã phải chịu để đổi lấy cuộc sống này. Qua u nó, nó đã biết gần hết mọi chuyện xẩy ra. Có điều lạ, nó không thấy buồn, cũng không thấy vui, không cả phê bình mọi hành động của anh Bảnh nó...
Mới tối hôm qua, con bé đi chơi về khuya đã đưa cho thằng Giàu một ổ bánh mì thịt. Lúc đầu nó làm mặt nghiêm: “Để đó. Chú chưa đói.” Con bé mím môi quay mặt đi cười cười. Lát sau, thằng Giàu cầm lòng không đậu cũng chén sạch. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ, nếu không vô tới miền Nam thì chắc tới chết cũng chẳng biết trên đời có thứ bánh nướng thơm dòn, kẹp thịt ăn hoài mà vẫn không đã thèm. Hồi ở quê, mấy năm đầu giải phóng, có anh bộ đội vô Nam về, kể chuyện nhà cửa, xe cộ, ăn uống, mọi người cho là anh ta nói phét. Nay thì nó “đã sáng mắt ra...”.
Nhớ tới chuyện ăn, đã thấy cơn thèm đòi ở cổ. Vô nhà, bà chị dâu ngồi chình ình ở quầy, hễ thấy mặt nó là sai. Chả dại. Nó quành ra phía sau, vô hẻm. Nó gặp con Quê.
“Ê, chiêu đãi cho một ly “cha đánh” được không"”
“Cái gì mà “cha đánh” ông" Ông đánh cha hay cha đánh ông"”
Con Quê bực dọc gắt um lên.
“Ngu. Tao nói “đánh cha” là “đá chanh”, hề hề...”
“Không ai rảnh..”
“Ông cũng đếch cần...”
Nó đưa tay dọa đấm con Quê, rồi cà rà vô bàn trong, chỗ mấy người pha chế. Đợi sốt cả ruột, nó đổ hết mấy ly thừa vô một ly to, đưa tay vốc thêm đá, thêm đường. Hài lòng, nó bê ly nước chanh ra đứng trước hẻm, nốc ừng ực.
Con quê bưng khay cà phê ra. Đặt một bàn, rồi đặt thêm một cốc chanh pha rượu rum nơi một góc tối khác có một người ngồi.
“Quê, tao tìm mày...”
Con Quê rụt bàn tay lại. Suýt chút nữa ly cà phê đổ nhào trên chiếc ghế con. Chú Hóa, người bảo vệ nhà sách và rạp múa rối đang nhìn nó chằm chằm. Trong bóng tối lờ nhờ, nó cũng nhận ra đôi mắt chú Hóa nhìn nó như muốn ăn tươi sống.
“Tìm cháu chi vậy"”
“Mày ngon há. Dạo này mày không cần nhờ chỗ của tao nữa là mày đi luôn phải không" Mày nhớ là tao còn giữ của mày một ít đồ...”
Con Quê nhớ ra rồi. Đó là ít quần áo, chăn mền mùa đông.
“Mày tính bỏ luôn phải không hả"”
“Không bỏ, bị chưa dùng. Khi nào cần cháu kiếm chú...”
“Khi nào mày cần hả" Còn tao cần thì sao" Tối nay tao để cửa, mày phải sang không mai tao đem đốt hết mớ đồ của mày. Biết chưa.”
Nó chưa kịp trả lời thì chú bảo vệ tiếp:
“Mày tưởng chỗ làm này của mày bền hả. Tao nói một tiếng là người ta đuổi mày ra đường trở lại, lúc đó mày kêu cửa tao còn lâu lắm, biết không"”
Con Quê làm thinh. Nó phải biết thôi. Đâu đâu cũng chỉ là những bước đường cùng. Có gì mà gìn giữ, con bé gật đầu, cười toét miệng:
“Được, nhớ để cửa cháu vô...”
“Quê, mày đâu" Có người kiếm mày”.
Giọng Bảnh. Chú Hóa bảo vệ nói với theo:
“Mầy kẹt hoài. Đừng tới khuya quá tao chờ không nổi...”
“Được mà, chú.”
. . .
Kỳ tới, trích đoạn 61: Con Quê Đắt Hàng
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500