Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon (45)

01/07/200600:00:00(Xem: 1805)

Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975. 

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí.  Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ  tác phẩm của Nhã Ca. 

Đường Tự Do Saigon:

45. Ôm chặt thằng Bò

Lóng này con Quê hay giúp việc ở quán cà phê mặt sau hẻm của Bao, em Bảnh. Lúc rỗi, không phải phục vụ riêng cho khách, nó cũng bê cà phê, pha nước ngọt. Lúc bận, đã có chị Mùi lo. Bà Muội đã kéo được chị Mùi về phe người em. Làm sao được, trong lòng chị vẫn còn hận Bảnh lắm.

Chị Mùi tuy lớn tuổi mà tính hãy còn cạnh nạnh, nên chị với con Quê thường có chuyện. Hôm nay, ông khách uống đã tới ly thứ ba thứ nước chanh pha rượu rum, đòi con Quê ra ghế bố tâm tình mà con Quê không chịu ra. Hỏi, biểu nhức đầu lắm. Chị Mùi mỉa mai đủ chuyện, nhưng con Quê nhất định lì. Nó xin về nghỉ sớm.

Thằng Bò tới quán, rình ở một góc tối nhìn mãi không thấy con Quê. Nó bò sang công viên, gặp con Quê đang nằm trên ghế đá. Thấy thằng Bò, con Quê mừng rỡ:

“Bò, mày ở đâu ra vậy" Trời đất, mày biến đi ba bốn ngày nay làm tao lo quá. Mày bị bắt phải không"”

“Không.”

“Vậy thì mày đi đâu" Mày đi đâu mà mất mặt mất mũi, tao tưởng ai đã đập chết mày rồi.”

Khi nghe nó bị đau, con Quê kêu khổ. Nó nói:

“Ông già Miên đó có cái mặt tao thấy là sợ muốn chết, hổng ngờ ông nhơn đạo quá hén. Tao lo cho mầy mà hết muốn làm ăn cái dách gì hết trơn hết trọi”

Nó ngồi bật dậy, kéo thằng Bò lại gần.

“Mày còn sốt đây này, chưa hết đâu. Thôi được, để mai tao tới nhà thuốc quốc doanh gặp chú Quỳnh xin thuốc cho mày. Chú ấy thương người lắm, chú hổng phải là cán bộ đâu mà là Ngụy cũ đó.”

Đêm hôm nay,thằng Bò được ngủ ấm áp, có hơi hướm con gái. Con Quê trãi chăn cùng nằm dưới đất với thằng Bò và chiếc ghế đá bỏ trống. Lạ chưa,nó thấy thương xót thằng Bò quá, làm như chúng nó đã là chị em bao bao nhiêu kiếp rồi. Chị em hay anh em" Không biết. Mặt mũi thằng Bò dị dạng đã làm người ta không đoán ra tuổi nó được. Nó sống bao nhiêu năm rồi, chính nó cũng không nhớ thì còn nói gì nữa.

Giữa đêm tỉnh dậy, nó thấy thằng Bò đang cơn nóng lạnh run cầm cập. Đắp chăn, thêm quần áo cũ, thằng Bò vẫn còn run. Nó nằm xuống, ôm chặt thằng Bò, mong chuyền hơi hám của nó qua cho nó. May thay, một lúc sau thằng Bò đã bớt lạnh, ngủ được.

Còn con Quê, trằn trọc mãi giấc ngủ không tới nữa. Nó mở lớn mắt nhìn qua vòm cây, bầu trời đầy sao nhấp nháy. Người ta nói, mỗi người có một ngôi sao là mạng mình. Không có ngôi sao nào cho nó và thằng Bò đâu. Dân khốn khổ bụi đời, hèn mạt như bọn nó, người nào có sao cũng tắt từ lâu rồi, tắt ngủm, tắt ngúm. Tủi thân quá, nó khóc, khóc ngon lành, khóc hả hê. Chưa bao giờ từng được khóc vậy.

Sáng hôm sau, con Quê bỏ ít tiền “đấm mõm” chị Bảy cà tong, nhờ chị trông coi thằng Bò dùm. Nó đi tới nhà thuốc quốc doanh tìm chú Quỳnh và xin được thuốc. Nó chạy qua quán mượn Bao ít tiền ứng trước, mua cháo cho thằng Bò ăn.

Ngót một tuần, thằng Bò mới khỏe khoắn lại, nhưng da bọc sát xương, trông thê thảm quá.

“Tao khoẻ rồi. Tao đi đây.”

Nó muốn nói lời cám ơn nhưng không sao mở miệng được. Nó quen chửi rủa tục tằn, không quen nói lời tử tế.

“Ừa, khỏe rồi thì đi kiếm mà ăn, tao hổng nuôi hoài mày được.”

Thằng Bò ngó con Quê một cái, vẫn không mở miệng được.

“Mày cũng chưa khỏe hẳn đâu. Tối mày nên về đây ngủ thêm ít bữa nữa. Mùa này đêm lạnh, sương nhiều mày biết hôn"”

Thằng Bò gật đầu. Thoắt cái nó quăng người bò, nhanh như con rắn. Con Quê chẳng thấy nó đâu nữa.

. . .

Kỳ tới, trích đoạn 47: Con Quê gặp hên

NHÃ CA

(Trích Đường Tự Do Saigon)

-------------------------------------

Đường Tự Do Saigon *

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.