Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”: Tranh Nguyễn Trung
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
10. Nhung Xí Ke
Nhà hàng Hương Lan đã hết giờ giải lao. Hai nhạc sĩ bắt đầu “tua hai” bằng những bản nhạc ngoại. Nhung “xì ke” đã hết bốn chai bia và vơi hơn nửa bao thuốc lá. Cô ta đổ nửa bao thuốc còn lại ra, lựa hai điếu để riêng. Uống cạn ly bia cuối cùng, cô đã ngật ngừ lắm. Thằng Lai nói đúng, con mụ Huê không dám “hà tiện”, có tới hai trong số 20 chục điếu 3 số.
Thở một hơi dài, ngồi yên một lúc, Nhung mới bật quẹt, bắt đầu “phi”. Ngọn lửa xòe ra, bén đầu điếu thuốc. Hít một hơi, mắt lim dim nhìn xuống đốm lửa lập lòe, một mùi quen thuộc nồng nàn từ hốc sâu của mũi luồn xuống, ngợp hai lá phổi, đi xuống, tan trong thịt da, đi lên, luồn lõi trong óc não, lấp kín ngăn trí nhớ và dồn dập vào khối tưởng tượng sảng khoái... Chai bia trên bàn không phải chai bia... điếu thuốc không còn là điếu thuốc, sự tê mê đẩy rào rạt những niềm vui, kéo một nụ cười trên khuôn mặt đã ngờ nghệch của cô gái.
“Coi, cô ta say bia”
Ai đó nói. Nhìn mấy chai bia lỉnh kỉnh, cô gái đờ đẫn, y hệt một người say. Nhưng cô ta không say bia, mà đang “phi” xì ke. Điều này chỉ một mình anh nhạc sĩ biết...Tay anh bỗng nhiên khựng lại, tiếng đàn violon vút lên, một mình, lạc lõng. Anh nhạc sĩ đã làm rơi mấy nốt nhạc.
Đến lúc vãng khách, người ta dọn dẹp, lau sàn nhà, chồng bàn ghế lên, Nhung “xì ke” vẫn đang trong trạng thái “phi đậm”. Bảo vệ tới mời ra, Nhung nhướng đôi mắt lờ đờ lên nhìn, miệng cười vu vơ.
“Lôi nó ra ngoài.”
Quản lý ra lệnh.
Trong một góc, anh nhạc sĩ đang uống nốt chai bia nhà hàng đãi. Anh đặt cái chai không lên quầy, đi đến bên người bảo vệ đang hung dữ kéo mạnh cô gái đứng dậy.
“Có đi ra không" Hết giờ rồi.”
“Anh để tui.”
Nhạc sĩ giọng nhỏ nhẹ, hiền lành. Anh đỡ cô gái, dìu ra ngoài. Suốt buổi, trong cái không khí sặc mùi rượu và thuốc, anh như thiếu không khí thở. Giờ đây, đường phố đã vắng , anh đang dìu một cô gái đi dưới hai hàng me cao, và gió như giúp cho anh nhiều khí trời để thở...
Anh đặt cô gái tựa vào một thân cây, giọng vỗ về:
“Tôi gọi xe xích lô đưa cô về nhà nhé"”
Đôi mắt lạc thần không nhìn anh, mà hướng lên vòm lá me đen sâu trên đầu:
“Về...không, đưa em đi...em đi...”
Anh mím môi, quay người tránh cô gái đang nhón người lên, muốn ghé môi hôn. Từ quần áo, da thịt cô gái toát ra một mùi nhờn nhợn, tanh tưởi. Anh biết, cô ta không những phi xì ke mà còn nằm bàn đèn nữa. Không bao lâu sẽ tới chích choác và... Anh không dám nghĩ tiếp.
Vẫy một chiếc xích lô, anh cố đỡ cô gái muốn vùng vẫy mà không còn sức. Anh phải trở về nhà. Khuya rồi, người vợ trẻ đang chờ anh, đêm nào cũng vậy, tới giờ nào anh về tới nơi thì giờ đó người vợ mới yên lòng.
Anh trở lại nhà hàng. Đèn bên trong đã tắt. Ở hàng hiên đã có mấy người bụi đời xí phần. Người đàn bà điên đêm nay cũng về đó. Chị ngồi bệt sát tường, lơ láo ngó mấy gốc cây, mấy chiếc xe chạy vụt qua, ngồi ngó hoài không biết mệt. Không biết ai đã cho chị một bộ quần áo cũ chật bó người...Anh đi vào phía mé hông, vô một ngách nhỏ lấy xe đạp. Người bảo vệ trực cười cười:
“Về à" Sao không lên xe về với con nhỏ, coi bộ nó chịu chú nhạc sĩ quá rồi.”
Anh biết, khi đang lơ mơ, Nhung đã bị nhiều đàn ông lợi dụng. Bởi thế, mỗi lần nhìn thấy cô gái tự giết dần mình, anh lại đàn sai, lạc điệu.
Trời đêm thật mát. Nhưng đường về nhà vẫn xa lắm. Ngang qua nhà thờ Đức Bà, anh thấy một con vật gì bò nhanh qua đường. Anh lạng xe tránh và nhận ra thằng Bò. Đêm nào cũng vậy, cứ khuya lắc khuya lơ, anh thường gặp thằng nhỏ tàn tật bò tới dưới chân tượng Đức Mẹ.
Kỳ tới, trích đoạn 11: Thằng Bò Coi “Phim Sống”
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
____________________
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500