CHỢ CÔN TRÙNG MIỀN TÂY
Bạn,
Theo báo Sài Gòn, trên điạ bàn tỉnh An Giang, tại huyện Tân Biên, có một chợ côn trùng đặc biệt nhất ở miền Tây Nam phần. Đó là một ngôi chợ nhỏ nhếch nhác nơi triền núi lúc nào cũng nhộn nhịp cảnh mua bán bù rầy. Dân bản địa gọi đó là chợ bù rầy cũng không quá, bởi một ngày chợ đó tiêu thụ bù rầy với mức "khủng" cả chục ngàn con. Báo Thanh Niên ghi nhận toàn cảnh về chợ này qua đoạn ký sự như sau.
Chợ bù ray ở thị trấn Nhà Bàng, huyện Tịnh Biên là chợ côn trùng lạ lùng và lớn nhất miền Tây. Mỗi ngày ở chợ này có đến hơn chục người mua bán bù rầy. Người bán ít nhất cũng 1 thiên, nhiều thì 2 - 5 thiên (1 thiên là 1ngàn con). Phóng viên côn trùng lạ này mắc mỏ nhưng nghe chị Nguyễn Thị Ngọc Lìn, một người chuyên bán bù rầy nói xong mới biết giá chúng "mềm" vô cùng. Bốc những con bù rầy đang bò lổm ngổm trong thau, chị Lìn nói: "Bù rầy đang hiếm, mấy hôm trước là 125, nay 140 (tức 100 con 40 ngàn đồng)". Chị Lìn nhẩm tính hôm nay như thường lệ chị mua vào 2 thiên bù rầy, bán đắt nên chỉ còn vài trăm con. Chị cho biết nhìn bù rầy to thù lù như ngón tay nhiều người ớn, nhưng ăn thử một lần là mê. Bởi vậy mua bù rầy phải đi chợ sớm, nếu đi muộn, sau 9 giờ sáng thì thường khó mà mua được bù rầy.
Đang cầm kéo bắt từng con bù rầy cắt cánh thấy khách tới bà Trần Thị Lợi lật đật ngưng tay. Bà Lợi năm nay 63 tuổi, nhà khá giả hơn mấy nhà bán bù rầy khác nên thu mua bù rầy rất mạnh. Phóng viên lân la làm quen với bà, sau một hồi trò chuyện, bà Lợi kể: "Chợ bù rầy có khoảng 5 năm nay. Tao thấy bán bù rầy có lời, lại không nặng nhọc nên năm nay xin một chỗ mua bán bù rầy, mỗi ngày đóng tiền chợ 25 ngàn đồng". Cầm những con bù rầy đen xù xì bị cắt cánh, cắt chân đang trồi đạp nặng nhọc trong thau, phóng viên hỏi bà Lợi những con bù rầy này sống được bao lâu. Bà Lợi trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu: "Tao cũng không biết, bù rầy bán đắt lắm, chưa bao giờ bị ế để qua ngay hôm sau". Mấy năm trước bù rầy chỉ có dân nghèo vùng núi dùng làm món ăn thay cá thịt hoặc trẻ con bắt để chơi. Lần hồi thấy ai ăn cũng nói ngon nên nhiều nhà bắt bù rầy ra chợ bán. Ban đầu người ta bàng quan, sau đó thấy giá rẻ nên xúm vào mua. Bù rầy thành mồi "độc", dần dần món ăn này được đưa vào thực đơn của quán nhậu bình dân, sau đó rộ lên phong trào khách du lịch khoái khẩu với món bù rầy nên chợ bù rầy đã nhộn nhịp càng sôi động.
Bạn,
Báo Thanh Niên ghi nhận rằng khi đi quanh chợ bù ray, phóng viên thấy những người bán bù rầy đều là phụ nữ, hiếm thấy người đàn ông nào ngồi đếm từng con bù rầy. Những phụ nữ thành thị lần đầu nhìn thấy con bù rầy hình dáng như con bọ hung nhưng to hơn nhiều mặt đã xanh mét nói chi tới cầm bắt chúng. Bù rầy là thế, ai nhìn thấy lần đầu cũng ớn, nhưng đối với người dân nghèo đó là "cần câu cơm" kiếm sống qua ngày.
Bạn,
Theo báo Sài Gòn, trên điạ bàn tỉnh An Giang, tại huyện Tân Biên, có một chợ côn trùng đặc biệt nhất ở miền Tây Nam phần. Đó là một ngôi chợ nhỏ nhếch nhác nơi triền núi lúc nào cũng nhộn nhịp cảnh mua bán bù rầy. Dân bản địa gọi đó là chợ bù rầy cũng không quá, bởi một ngày chợ đó tiêu thụ bù rầy với mức "khủng" cả chục ngàn con. Báo Thanh Niên ghi nhận toàn cảnh về chợ này qua đoạn ký sự như sau.
Chợ bù ray ở thị trấn Nhà Bàng, huyện Tịnh Biên là chợ côn trùng lạ lùng và lớn nhất miền Tây. Mỗi ngày ở chợ này có đến hơn chục người mua bán bù rầy. Người bán ít nhất cũng 1 thiên, nhiều thì 2 - 5 thiên (1 thiên là 1ngàn con). Phóng viên côn trùng lạ này mắc mỏ nhưng nghe chị Nguyễn Thị Ngọc Lìn, một người chuyên bán bù rầy nói xong mới biết giá chúng "mềm" vô cùng. Bốc những con bù rầy đang bò lổm ngổm trong thau, chị Lìn nói: "Bù rầy đang hiếm, mấy hôm trước là 125, nay 140 (tức 100 con 40 ngàn đồng)". Chị Lìn nhẩm tính hôm nay như thường lệ chị mua vào 2 thiên bù rầy, bán đắt nên chỉ còn vài trăm con. Chị cho biết nhìn bù rầy to thù lù như ngón tay nhiều người ớn, nhưng ăn thử một lần là mê. Bởi vậy mua bù rầy phải đi chợ sớm, nếu đi muộn, sau 9 giờ sáng thì thường khó mà mua được bù rầy.
Đang cầm kéo bắt từng con bù rầy cắt cánh thấy khách tới bà Trần Thị Lợi lật đật ngưng tay. Bà Lợi năm nay 63 tuổi, nhà khá giả hơn mấy nhà bán bù rầy khác nên thu mua bù rầy rất mạnh. Phóng viên lân la làm quen với bà, sau một hồi trò chuyện, bà Lợi kể: "Chợ bù rầy có khoảng 5 năm nay. Tao thấy bán bù rầy có lời, lại không nặng nhọc nên năm nay xin một chỗ mua bán bù rầy, mỗi ngày đóng tiền chợ 25 ngàn đồng". Cầm những con bù rầy đen xù xì bị cắt cánh, cắt chân đang trồi đạp nặng nhọc trong thau, phóng viên hỏi bà Lợi những con bù rầy này sống được bao lâu. Bà Lợi trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu: "Tao cũng không biết, bù rầy bán đắt lắm, chưa bao giờ bị ế để qua ngay hôm sau". Mấy năm trước bù rầy chỉ có dân nghèo vùng núi dùng làm món ăn thay cá thịt hoặc trẻ con bắt để chơi. Lần hồi thấy ai ăn cũng nói ngon nên nhiều nhà bắt bù rầy ra chợ bán. Ban đầu người ta bàng quan, sau đó thấy giá rẻ nên xúm vào mua. Bù rầy thành mồi "độc", dần dần món ăn này được đưa vào thực đơn của quán nhậu bình dân, sau đó rộ lên phong trào khách du lịch khoái khẩu với món bù rầy nên chợ bù rầy đã nhộn nhịp càng sôi động.
Bạn,
Báo Thanh Niên ghi nhận rằng khi đi quanh chợ bù ray, phóng viên thấy những người bán bù rầy đều là phụ nữ, hiếm thấy người đàn ông nào ngồi đếm từng con bù rầy. Những phụ nữ thành thị lần đầu nhìn thấy con bù rầy hình dáng như con bọ hung nhưng to hơn nhiều mặt đã xanh mét nói chi tới cầm bắt chúng. Bù rầy là thế, ai nhìn thấy lần đầu cũng ớn, nhưng đối với người dân nghèo đó là "cần câu cơm" kiếm sống qua ngày.
Gửi ý kiến của bạn