Hôm nay,  

Hãy cười thật tươi nếu ngày mai không còn nữa

13/03/202408:18:00(Xem: 1143)
old couple

Hạnh phúc thay cho những người nào ra đi với nụ cười thật tươi. Hãy cười thật tươi, thật vui nếu ngày mai mình không thức dậy nữa. Thanh thản ra đi, vui vẻ ra đi. Hạnh phúc khi ra đi nhẹ nhàng, bình yên, không đau đớn. Hạnh phúc cho người nào chuẩn bị cho chuyến đi của mình một cách giản dị, đỡ tốn kém, không làm phiền người khác. Hãy dặn người trong gia đình hay người thân mua một hộp giấy carton, nằm trong đó, vào lò hỏa táng, sau đó đem tro ra biển, khỏi cần mướn du thuyền cho đỡ tốn kém. Tiền mua quan tài, mướn du thuyền, để mua gạo cho trẻ con mồ côi. Bây giờ trẻ con mồ côi ở các nước nghèo khổ trên thế giới vẫn đói.
    Không thông báo cho người thân vừa qua đời, ở đây ai cũng bận rộn. Người già không lái xe được phải phiền đến con cháu của mình lái xe đưa đi, đi xe buýt thì không leo lên xe nổi, đầu óc không minh mẫn để biết chỗ nào trạm xe buýt ngừng. Tốt nhất là đừng thông báo người thân của mình vừa qua đời, có nhiều người cầu nguyện cũng tốt, nhưng làm phiền người khác không tốt.
    Hoa rất đắt, tội nghiệp cho những người có lòng, kinh tế khó khăn, một vòng hoa mấy trăm dollars, đặt một vài ngày ở nhà quàn rồi chở đi đổ, tội nghiệp gia chủ phải mướn người dọn dẹp phải đem hoa đi đổ, chở đến chùa, chùa cũng không có chỗ để. Một vòng hoa có thể mua gạo cho trẻ con mồ côi ăn cả tuần lễ.
    Hãy cười thật tươi trước khi lìa đời. Mọi người đến trần gian này rồi ra đi, ai cũng vậy, lo lắng, sợ hãi rồi cũng thế, tốt nhất là thản nhiên, đến rồi đi trong bình thản.
    Người không có niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo, nhưng khi bệnh, khi đau đớn cũng sẽ có niềm tin tôn giáo. Sinh ra nếu mình sống lương thiện, không ác độc, không lừa gạt ai, không tham lam, không quơ quào cào cấu của người khác thành của mình, chắc chắn sau khi qua đời sẽ đến nơi nào đó đẹp hơn ở cõi trần gian này. Hãy có niềm tin tôn giáo để ra đi một cách thanh thản, nhẹ nhàng.
    Tôi may mắn quen được rất nhiều người tốt, quảng đại, giúp người nhất là những vị lãnh đạo tôn giáo. Trong dịch cúm Covid-19, nhiều vị lãnh đạo tinh thần đã từ trần vì vào nhà thương cầu nguyện cho bệnh nhân, bệnh nhân chưa chết, các vị lãnh đạo tinh thần chết trước. Nhiều người làm việc từ thiện, làm việc xã hội lúc còn là sinh viên với hai bàn tay trắng chứ không phải đợi sau này thành công trong tay có nhiều tiền mới làm việc xã hội. Ngoài đồng hương Việt Nam, tôi còn được gặp nhiều người khác nữa: Pháp, Úc, Đức, Đan Mạch, Na Uy, Thụy Sỹ, Thụy Điển, Hoa, Miên, Lào, Philippine, Costa Rica, Ba Tây, v.v.
    Trên đời này, người có trái tim nhân hậu thì nhiều lắm, ở khắp nơi trên thế giới. Trong trận chiến ở A Phú Hãn, cháu của bạn tôi mất tích trong đoàn từ thiện thế giới, tới giờ này vẫn chưa có tin tức, có thể xác của cháu gái đã mục rửa. Gia đình cứ cầu nguyện cho cháu về với cõi Phật. Trước khi cháu lên đường đi theo phái đoàn từ thiện đến A Phú Hãn, cháu đến thăm tôi. Nụ cười của cháu rất đẹp, rất hồn nhiên. Tôi nói với cháu:
    - Bà chúc cháu tìm được Hoàng Tử trong mộng.
    Cháu cười thật tươi:
    - Sau khi con trở về, con tiếp tục học lấy bằng Tiến Sĩ, ở một chỗ may ra tìm được Hoàng Tử.
    Thế rồi cháu đi biền biệt. Tòa đại sứ Mỹ ở A Phú Hãn di tản, trong đoàn người di tản không có cháu, dù cháu sinh ra ở Mỹ, quốc tịch Mỹ. Cháu không còn nữa, nhưng nụ cười của cháu vẫn còn ở bên tôi.
    Chết không có gì phải sợ, chỉ sợ bệnh nằm một chỗ, đau đớn, khó chịu, làm phiền người xung quanh. Người có phúc là người đi thật nhanh, vì thế, lúc còn nói thì cứ nói những gì mình suy nghĩ, hay như thi sĩ Phùng Quán:
 
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
(Lời Mẹ Dặn)
 
Người chân thật không sợ chết. Hãy cẩn thận khi nói yêu người nào đó mà người đó ghét mình thì tội nghiệp cái tai của họ. Tốt nhất là mình nói mình nghe, khỏi làm phiền người khác.
    Trời hôm nay rất đẹp, nắng ấm, ít gió, người khỏe mạnh dù Trời có mưa gió bão bùng nhưng trong lòng mình thấy Trời đẹp là trời đẹp, dù Trời đang nắng ấm, nhưng người bệnh, đau đớn thì mắt lờ mờ của người bệnh cũng không thấy Trời đẹp. Thử vào viện dưỡng lão hay bệnh viện nhìn người trên xe lăn, mặt mày nhăn nhó, mắt lờ mờ, bên tai nghe xe Hồng Thập Tự chở bệnh nhân gần đất xa trời vào phòng cấp cứu thì Trời không đẹp.
    Cầu mong người nào cũng ra đi một cách thanh thản, bình yên và hạnh phúc. Đến rồi đi là lẽ bình thường. Cầu mong những người đi thì đi một cách vui vẻ, người ở lại bình yên. Xin cầu nguyện cho nhau bình yên.

 

Kiều Mỹ Duyên

Orange County, 3/2024

     

   

 

Ý kiến bạn đọc
15/03/202404:47:52
Khách
Rất đúng ý tôi xin cảm ơn KMD
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai phụ nữ bị thưa ra Tòa án Paris về tội xúc phạm sĩ diện và đời sống riêng tư vì hai người này quả quyết bà vợ của ông Tổng thống Macron là người chuyển giới và bà vì thế không phải là mẹ của các con của bà. Hai phụ nữ loan tin thất thiệt đó sẽ ra Tòa vào ngày 16 tháng 6 tới đây. Một bà là đồng bóng, bà kia là nhà báo độc lập. Đồng thời, nhiều Twitter và hashtag #JeanMichelTrogneux đồng loạt quả quyết Đệ nhứt phu nhơn thật sự là một phụ nữ chuyển giới, tên khai sanh là Jean-Michel Trogneux.
Ảo thì không phải là sự thật, không có thật. Những từ ngữ mà chúng ta thường nghe có liên quan xa gần đến việc sống ảo là ảo ảnh, ảo giác, ảo tưởng, ảo vọng, vân. vân...Ảo thuật nhằm đánh lừa giác quan chớ không phải là thật. Đó chỉ là một trò giải trí để mua vui chớ không có hại như ảo giác, ảo tưởng, ảo vọng của những người sống ảo, xa rời thực tế. Sống ảo là một căn bệnh tâm lý gây ra bởi nhiều lý do phức tạp khác nhau, tùy trường hợp của mỗi cá nhân. Có thể là do kém hiểu biết cùng với mê tín, mê muội, có thể do một tại nạn hay một biến cố xảy ra để lại một vết thương trong tâm hồn, có thể do một chấn động vì người thân đột ngột qua đời, có thể do sự thất bại ngoài xã hội, và trong gia đình, có thể vì ảo tưởng theo đuồi một mục tiêu không thật và cuối cùng chạm phải một thực tế phủ phàng.
Ngày nhỏ chúng tôi căng miệng hát một cách thích thú bài nhạc chế từ bài La Marseillaise, bài quốc ca của Pháp. Tôi thuộc cho tới bây giờ, sau nhiều chục năm tôi vẫn còn hát được. “Thầy đồ ngày xưa quen thói nuôi móng tay dài / quần trễ tai hồng đỏ đen mực son. Đầu lúc la lúc lắc đảo như lên đồng / được dăm trẻ ghẻ lở quá hủi phong. / Quát lấy điếu, đem bình phóng , bưng cơi trầu. / Nhân chi sơ, người đi trước / ta bảo phải để vào tai dốt đặc. Ở trên đầu thầy có cái chi lúc lắc? Búi tó, nó to bằng niêu / tính ghét móng tay hằng cân / thọc luôn trong nách, bật tanh tách hoài / Ngâm thơ thích chí rung đùi”. Nhớ nhưng không chắc có đúng không, có thể có chỗ không nhớ tôi đã chế ra. Nhạc chế cũng như ca dao không bao giờ có tên tác giả. Không biết đây là một bài nhạc chế để chọc quê chính quốc lúc đó đang cai trị Việt Nam hay đùa chơi với các thầy đồ của một anh học trò không thích tới trường.
Tình cờ trong một gian hàng của nghệ nhân làm Bonsai, cây kiểng, tôi thấy trưng bày một chậu kiểng nhỏ, có nhiều nhánh cong queo, lá hình bầu dục, phía dưới có nhiều lông trắng óng ánh như nhung, trĩu nặng từng chùm quả nhỏ tròn trông giống như trái mồng tơi nhưng nhiều màu sắc: xanh, vàng, đỏ, tím đen... trông rất quen, nhưng không thể gọi ngay ra tên của loài cây này được...
Tôi quen biết một cô Tây, gọi là một cô đầm thì đúng hơn, tên gọi đầy đủ là Florence Cavalier, vợ của ông tây Jean Paul Cavalier. Florence còn trẻ, lối 30 tuổi. Ngày từ khi còn nhỏ, 9 tuổi, Florence đã là một hướng đạo sinh, scout, lớn lên em học và hành nghề y tá. Cái gốc scout và nghề nghiệp y tá bổ túc lẫn cho nhau, thêm Flor có ngoại hình xinh xắn tươi vui, thành ra trông lúc nào cô ấy cũng tràn đầy nghị lực, sức sống và yêu đời...
Muốn biết một đất nước có văn minh hay không, người ta thường quan sát nhiều khía cạnh khác nhau với một tinh thần phóng khoáng, một tâm trạng cởi mở, không thiên vị, về xã hội, cách điều hành đất nước (governance), việc bảo tồn và thăng tiến văn hóa, về mức sống người dân như việc chăm sóc sức khỏe, môi trường, giáo dục, và trên hết là sự hạnh phúc (well-being) của người dân...
Cuối tháng ba, đầu tháng tư và kéo dài đến tháng sáu, tháng bảy, du khách đến với Đà Lạt, từ những con đường Hai Bà Trưng, Trần Phú, Nguyễn Thị Minh Khai, đến Hồ Xuân Hương, Chợ Đà Lạt, hay Thung Lũng Tình Yêu, Thiền Viện Trúc Lâm... sẽ thấy lòng mình chùng xuống, trước sắc tím lãng mạn, êm đềm và thơ mộng của những cây “ phượng vĩ tím” hay gọi tắt là “phượng tím”. Những cây phượng có nguồn gốc từ Châu Âu, du nhập vào Đà Lạt từ những năm 1962 của thế kỷ trước.
Trong vài thập niên gần đây, thuật ngữ “tâm linh” trở nên rất thời thượng, tràn ngập khắp trên mặt báo chí, truyền thông, mạng xã hội, người người nói, nhà nhà nói. Nó trở thành từ cửa miệng của rất nhiều người trong đạo lẫn ngoài đời. Những tà sư, thầy cúng, các nhóm lợi ích kết hợp với những thế lực chính trị và thế lực ngầm ra sức phá rừng, xẻ núi, lấp ruộng… để làm những ngôi chùa, đền, miếu khổng lồ phục vụ cho cái gọi là du lịch tâm linh, hành hương tâm linh… Ngoài những ngôi chùa khổng lồ ấy ra còn có vô số chùa tư, đền, miếu, am, dinh, miễu...mọc lên như nấm sau mưa. Có một điểm chung là các cơ sở này thờ hằm bà lằng từ Phật, thánh thần, thiên, ông đồng bà cốt, cậu hoàng… và cả những nhân vật chính trị thế tục.
Người đọc nhìn thấy môt hình ảnh rất nhỏ, khiêm tốn, ngay trong ngày đầu 30-4-1975, hình ảnh người chiến binh giải phóng Sàigòn đang quì gối cầu nguyện bên ngoài ngưỡng cửa Nhà Thờ Đức Bà Sàigòn. ..
Tôi đã xem phim “Oppenheimer” chiếu ngoài rạp, một phần vì tiểu sử của nhà khoa học vật lý đã chế ra bom nguyên tử, từng giảng dạy và nghiên cứu tại Đại học U.C. Berkeley và vì cũng muốn biết ngôi trường thân yêu của mình đã được lên phim như thế nào.