THƠ TRẦN HẠ VI
đa tình tự cổ...
Tôi đã khóc nghe chuyện nàng 'nhón gót'(*)
Có hay đâu phận số vận vào người
Nàng năm đó tương tư mòn bóng lẻ
Tôi bây giờ thương mãi một bóng tôi
Thà chưa được, chẳng bao giờ, có được
Biết đâu rằng, được rồi mất, mới đau
Vũ trụ sắp bày thế gian đảo lộn
Một dòng tên, tôi hụt hẫng, té nhào
Không nỡ trách. không nỡ hờn. ly biệt
Tự bắt đầu đã biết chẳng non xanh
Cứ nuối tiếc từng ngày nên lần lữa
Chới với màu chiếc bóng xoắn năm canh
Cổ tích chín ngậm cười thiên thu mộ
Nửa vòng xanh nàng nhón gót rã rời
Tôi bẻ bút đốt. tàn đêm hoang, dại
Vẫn thương người. thương mãi. đến xanh sau
(*) thơ Du Tử Lê
Tưởng
người nhón gót: thả vầng trăng thứ nhất(**)
câu chuyện xưa/ anh nhắc, tôi thoáng buồn
người năm đó. nghĩ gì? đêm, khắc khoải
tôi giật mình, khóc mướn lại thương. vay
người nhón gót: thả cuộc tình vào mộng
tôi đan thơ dan, díu bóng hanh hao
sầu nhân thế nhặt sao trời. níu, kéo
/ai/ một mình. thui thủi đến xanh. xao
yêu thương thắm: anh vẫn dành môi mắt
sao đã nghe; xa cách tựa ươm, mầm
người nhón gót buông tay; tình chìm, khuất
tôi nơi này/ nước mắt đẫm. thanh. tân
Kiều năm ấy: khóc ròng Đạm Tiên mộ
nghe chuyện người; tôi xót khúc. xa xăm
người nhón gót: thả bài thơ, thứ nhất
Se. rưng buồn, héo, hắt, một dòng. trăng
(**) tên một bài thơ của Du Tử Lê.
em còn trẻ và em không thể biết
Em còn trẻ và em không thể biết
Căn hầm tối và điếu thuốc đỏ bầm
Hai mươi chín ngày
Đốt hy vọng dưỡng nuôi mầm sống
Em còn trẻ và em không thể biết
Mỗi người đều có một cái giếng bỏ hoang
Trong đời. Đàn kiến vàng lũ lượt bò ngang
Một bầy muỗi bay về đẻ trứng
Em còn trẻ và em không thể biết
Sóng đánh thân tàu ôi sóng vịnh Thái Lan
Nếu không có cô du kích mủi lòng
Anh đã chết, vào tù, cải tạo
Em còn trẻ và em không thể biết
Bốn mươi tháng có bấy nhiêu ngày
Lây lất đứng, lây lất nằm, bi ai
Khi anh trẻ, và anh còn chưa biết
Em còn trẻ và em không thể biết
Mùi thuốc súng sau vườn đạn lạc
Dép tổ ong giẫm lên nhau chạy loạn
Xác người nằm bờ bụi cạnh mương tre
Em còn trẻ và em không thể biết
Tình yêu vẫy gọi từ lòng đất mẹ
Đau đớn kiệt cùng anh phải ra đi
Em còn trẻ và em không thể biết
Vì sao ta gặp nhau
Vì sao anh yêu em
– Trần Hạ Vi
*
THƠ CHÚC THANH
Cám Ơn
Cám ơn câu hát bên nôi,
Cho tình non nước đầy vơi trong lòng.
Cám ơn ngày tháng thong dong,
Cám ơn cả những long đong phận người.
Thong dong đi giữa núi đồi,
Gấm hoa xin cám ơn người ngàn xưa.
Cuộc đời rầy gió mai mưa,
Cám ơn những tiếng tơ xưa trong Kiều.
Mai này cát bụi quạnh hiu,
Cám ơn những tiếng chuông chiều chơi vơi.
Ngược xuôi đi giữa dòng đời,
Cám ơn này những tình người quanh tôi…
Cứ như tình cờ
Trong tim tôi sâu thẳm
Có một điều không tên
Một điều luôn rất lạ
Dẫu tháng ngày đã qua
Một điều như lầm lỡ
Nhưng chẳng muốn đổi thay
Một điều luôn muốn giấu
Lại sợ người không hay
Một điều luôn ngóng đợi
Mà cứ như tình cờ
Một điều đang có thực
Vẫn ngỡ là trong mơ
Tôi sẽ không hề nói
Thềm tôi nhiều gió bay
Để tim tôi sâu thẳm
Là mây hồng chiều nay
Ta thấy em
Ta thấy em khi vầng dương tỏa sáng
Bóng chênh vênh, thoai thoải dáng mai gầy
Xuân ấm áp, khoe muôn hoa sắc thắm
Ta bàng hoàng, ngây ngất cả mộng mơ
Ta thấy em, huy hoàng vương nắng hạ
Má hồng đào, tươi tắn nét mi cong
Mặt xinh xinh, vầng trán rộng thông minh
Ta thầm lặng, hay là yêu rồi nhỉ
Ta thấy em, trời vào thu dịu mát
Chiếc lá vàng, lảo đảo rụng bên song
Ta nhặt lấy, viết bài thơ tình ý
Gởi mây mùa, mang tới mến trao em
Ta thấy em, khi hoàng hôn xuống chậm
Bóng đổ dài, chênh chếch áng mây xa
Áo em bay, đầy trời đông buốt giá
Tha thiết tình, da diết dáng em qua
-- Chúc Thanh
*
THƠ QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
những mảnh rời, đóng chai
1.
khỏa thân đứng
khỏa thân ngồi
khỏa thân nằm
trong nắng nhạt
người mẫu chìm sâu vào lòng buổi chiều
ngẩn ngơ vô cảm
gió về ngang hàng lựu
soi mói những quả vô tâm chín mọng
đỏ tươi căng phồng
khỏa thân rơi vào cõi xa lạ.
2.
hôm nay tôi đã thấm
đã chín muồi
nhưng chưa chín chắn già giặn
vẫn là trẻ thiếu niên
teenager hiếu kỳ
không khác con khỉ curious george
bồn chồn bất ổn
hồn dang tay mở rộng
đầy những bất ngờ chực chờ ở khúc quanh
và khúc quanh không bao giờ thiếu.
3.
nghe từng thập niên lê lết
thất thểu trên vòm mái cong
đánh đổi ước mơ
đánh đổi lạc quan
cho chút tiền boa
cho cơ hội chấm mút
dẻo miệng biện minh
cho độc lập tự do hạnh phúc
hai cộng hai có thể là ba
phần thất thoát chia năm xẻ bảy ̶ ̶ ̶
bôi trơn guồng máy hoang dã.
4.
mỗi ngày khi nói với thinh không
tôi nghe trong miên man sâu thẳm
tình tự không lời
thời gian đã vỡ ra từng mảnh
và đóng chai
phần còn lại tung bay theo gió
rõ ràng tôi thấy nàng khỏa thân trong vườn
đứng / nằm / ngồi
vô cảm như hóa đá.
– Quảng Tánh Trần Cầm