HÀ NỘI -- Câu chuyện về một chàng sinh viên Việt tại Hà Nội suốt 2 năm chăm chỉ đi nhặt 3,000 xác thai nhi bị quăng bỏ tại các phòng khám làm động lòng người trong một xã hội thác loạn của Việt Nam, theo bản tin hôm 29 tháng 10 của báo VietnamNet.vn cho biết.
Bản tin kể như sau:
Chỉ trong vòng 2 năm, A. – một tình nguyện viên 20 tuổi, sinh viên của một trường Y tại Hà Nội đã thu nhặt được trên 3000 xác thai nhi bị vứt bỏ tại các cửa phòng khám. Con số kinh hoàng này được A tin rằng, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong số hàng nghìn ca nạo phá thai khác tại các thành phố lớn như Hà Nội.
A. cũng đã dành cho báo VietNamNet một cuộc trò chuyện để kể về hành trình đi nhặt xác thai nhi của mình.
Người ta nói tôi là một kẻ điên, một kẻ tâm thần.
Người ta nói tôi bị điên, bởi chỉ có người điên mới đi nhặt những thứ người khác bỏ đi. Đầu tiên tôi chỉ im lặng. Rồi họ hỏi tôi rằng, “người ta trả lương cho mày bao nhiêu?”. Tất nhiên tôi không nhảy lên phản ứng lại. Tôi nói, mình làm vì chữ tâm.
Đó là điều thật lòng nhất tôi nói từ tận tâm can mình.
Có một điều gì đó thôi thúc tôi phải như làm thế. Tôi không thể kìm lòng nổi khi chứng kiến cảnh một cái gì đó như con ếch bị chặt ra từng khúc với máu me bầy nhầy. Chúng bị vứt bỏ hết sức tàn nhẫn vào nhà vệ sinh của phòng khám. Tôi sốc thực sự. Nhưng tôi chỉ thấy một sự tổn thương chứ không hề sợ hãi.
Bạn biết không? Đó là một thai nhi đỏ hỏn không còn nguyên vẹn. Chúng bị cắt ra thành từng mảnh.
Và, tôi quyết định làm cái chuyện quái gở mà ít ai dám. Đó là nhặt và chôn cất xác thai nhi.
“Mùi xộc lên nồng nặc, tôi ngất đi nhiều lần”
Tất nhiên, công việc này thực sự không dễ dàng. Ngày đó, tại một phòng khám tư ở Nam Định, tôi đã quyết định xin xác những thai nhi ấy về chôn cất. Khi quyết định làm công việc này, tôi phải tự làm tất cả. Đi đến đâu, gặp nhà nào đang xây dựng tôi lại xin một ít cát, một ít xi măng, gom góp để “xây nhà” cho các con.
Dù rằng các bé đã bị tước đi sự sống nhưng tôi vẫn mong các con có chốn an nghỉ đàng hoàng tử tế thay vì những ống cống ô uế hay những bọc ni lông chứa đầy rác thải.
Bản tin VietnamNet.vn kể tiếp như sau:
Đến năm 2016, tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm các thai nhi xấu số tại Hà Nội. Số tiền 3 triệu bố mẹ cho hàng tháng không đủ, tôi phải mua những chiếc thùng xốp giá 15 nghìn ở chợ để đựng các con.
Vào những ngày tháng 8, tháng 9 nóng nực phải cần đến đá để giữ nhiệt. Đá chảy ra ngấm vào xác thai nhi. Chỉ cần đến ngày thứ ba, mùi xác đã bốc lên nồng nặc. Tôi lập tức phải thu xếp mang các con về quê.
Những ngày hết tiền đi xe khách, chở các con bằng xe máy là cách duy nhất tôi có thể làm. Ròng rã 3 ngày một lần, tôi chở các con về quê chôn cất; đến 8 giờ tối lại vòng lên Hà Nội để chuẩn bị cho buổi học hôm sau.
Sau này, nhờ một nhóm tình nguyện tài trợ cho một chiếc tủ lạnh, việc bảo quản xác thai nhi cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cứ chờ khi đủ số lượng, tôi lại thuê xe chở các con về quê chôn cất.
Tôi không nhớ mình đã ngất đi bao nhiêu lần mỗi khi làm công việc này. Có những hôm mùi xác bốc lên nồng nặc do để quá lâu khiến tôi cứ thế lịm đi. Cho đến khi tỉnh dậy tôi mới biết mình đã bị ngất. Sau đó, tôi lại phải lấy một cái rổ úp lên, chờ trấn tĩnh rồi mới có thể tiếp tục tắm cho các con.
Cũng có những lần vừa cầm túi ni lông từ xe rác tôi mới biết tay mình bị chảy máu. Đó không phải là máu chảy ra từ xác thai nhi. Đó là máu của tôi do bị kim tiêm vứt chung đâm trúng. Tôi cũng từng sợ hãi tới mức phải đi xét nghiệm. Thật may, kết quả tôi không mắc phải bệnh gì. Tôi cứ thế tiếp tục cuộc hành trình đi nhặt xác.
Thật là kinh hoàng cho một xã hội, nhưng cũng thật cảm kích tấm lòng của người sinh viên. Nhờ những hành động đầy lòng từ tâm này mà thế gian còn có điều gì đó cao đẹp để sống.
Bản tin kể như sau:
Chỉ trong vòng 2 năm, A. – một tình nguyện viên 20 tuổi, sinh viên của một trường Y tại Hà Nội đã thu nhặt được trên 3000 xác thai nhi bị vứt bỏ tại các cửa phòng khám. Con số kinh hoàng này được A tin rằng, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong số hàng nghìn ca nạo phá thai khác tại các thành phố lớn như Hà Nội.
A. cũng đã dành cho báo VietNamNet một cuộc trò chuyện để kể về hành trình đi nhặt xác thai nhi của mình.
Người ta nói tôi là một kẻ điên, một kẻ tâm thần.
Người ta nói tôi bị điên, bởi chỉ có người điên mới đi nhặt những thứ người khác bỏ đi. Đầu tiên tôi chỉ im lặng. Rồi họ hỏi tôi rằng, “người ta trả lương cho mày bao nhiêu?”. Tất nhiên tôi không nhảy lên phản ứng lại. Tôi nói, mình làm vì chữ tâm.
Đó là điều thật lòng nhất tôi nói từ tận tâm can mình.
Có một điều gì đó thôi thúc tôi phải như làm thế. Tôi không thể kìm lòng nổi khi chứng kiến cảnh một cái gì đó như con ếch bị chặt ra từng khúc với máu me bầy nhầy. Chúng bị vứt bỏ hết sức tàn nhẫn vào nhà vệ sinh của phòng khám. Tôi sốc thực sự. Nhưng tôi chỉ thấy một sự tổn thương chứ không hề sợ hãi.
Bạn biết không? Đó là một thai nhi đỏ hỏn không còn nguyên vẹn. Chúng bị cắt ra thành từng mảnh.
Và, tôi quyết định làm cái chuyện quái gở mà ít ai dám. Đó là nhặt và chôn cất xác thai nhi.
“Mùi xộc lên nồng nặc, tôi ngất đi nhiều lần”
Tất nhiên, công việc này thực sự không dễ dàng. Ngày đó, tại một phòng khám tư ở Nam Định, tôi đã quyết định xin xác những thai nhi ấy về chôn cất. Khi quyết định làm công việc này, tôi phải tự làm tất cả. Đi đến đâu, gặp nhà nào đang xây dựng tôi lại xin một ít cát, một ít xi măng, gom góp để “xây nhà” cho các con.
Dù rằng các bé đã bị tước đi sự sống nhưng tôi vẫn mong các con có chốn an nghỉ đàng hoàng tử tế thay vì những ống cống ô uế hay những bọc ni lông chứa đầy rác thải.
Bản tin VietnamNet.vn kể tiếp như sau:
Đến năm 2016, tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm các thai nhi xấu số tại Hà Nội. Số tiền 3 triệu bố mẹ cho hàng tháng không đủ, tôi phải mua những chiếc thùng xốp giá 15 nghìn ở chợ để đựng các con.
Vào những ngày tháng 8, tháng 9 nóng nực phải cần đến đá để giữ nhiệt. Đá chảy ra ngấm vào xác thai nhi. Chỉ cần đến ngày thứ ba, mùi xác đã bốc lên nồng nặc. Tôi lập tức phải thu xếp mang các con về quê.
Những ngày hết tiền đi xe khách, chở các con bằng xe máy là cách duy nhất tôi có thể làm. Ròng rã 3 ngày một lần, tôi chở các con về quê chôn cất; đến 8 giờ tối lại vòng lên Hà Nội để chuẩn bị cho buổi học hôm sau.
Sau này, nhờ một nhóm tình nguyện tài trợ cho một chiếc tủ lạnh, việc bảo quản xác thai nhi cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cứ chờ khi đủ số lượng, tôi lại thuê xe chở các con về quê chôn cất.
Tôi không nhớ mình đã ngất đi bao nhiêu lần mỗi khi làm công việc này. Có những hôm mùi xác bốc lên nồng nặc do để quá lâu khiến tôi cứ thế lịm đi. Cho đến khi tỉnh dậy tôi mới biết mình đã bị ngất. Sau đó, tôi lại phải lấy một cái rổ úp lên, chờ trấn tĩnh rồi mới có thể tiếp tục tắm cho các con.
Cũng có những lần vừa cầm túi ni lông từ xe rác tôi mới biết tay mình bị chảy máu. Đó không phải là máu chảy ra từ xác thai nhi. Đó là máu của tôi do bị kim tiêm vứt chung đâm trúng. Tôi cũng từng sợ hãi tới mức phải đi xét nghiệm. Thật may, kết quả tôi không mắc phải bệnh gì. Tôi cứ thế tiếp tục cuộc hành trình đi nhặt xác.
Thật là kinh hoàng cho một xã hội, nhưng cũng thật cảm kích tấm lòng của người sinh viên. Nhờ những hành động đầy lòng từ tâm này mà thế gian còn có điều gì đó cao đẹp để sống.
Gửi ý kiến của bạn