Hiện nay khi thời điểm kinh tế còn khá đen tối đã đưa đẩy nhiều người đến hoàn cảnh bần cùng. Lợi dụng dịp này, các công ty cho vay trên mạng đã đồng ý ứng trước với lãi suất cao từ 800 đến 2000%. Đặc tính của những trang này là mượn khá dễ dàng và thường khó hiểu với những chi tiết dài dòng.
Hiển nhiên tin tức này đã được kiểm chứng nếu bạn chỉ cần đánh máy dòng chữ “online payday loans” thì trên màn hình vi tính sẽ hiển thị các trang nhà cho vay tiền với tiền lời cắt cổ. Trước đây các dịch vụ ứng trước tiền tại các cửa hàng thường nhắm vào đối tượng lao động và nghèo có nhu cầu cần gấp tiền mặt. Ngày nay với mạng lưới nối mạng, giá dầu và thực phẩm tăng cao cộng với thảm họa vỡ nợ địa ốc, đối tượng mới của các công ty cá mập này là các gia đình trung lưu. Họ biết rằng việc thắt chặt tín dụng và truy cập phổ biến sẽ dụ được nhiều con mồi béo bở. Quả thật nhiều người đã tìm đến những trang này và nộp đơn cho họ.
Một trong số các lí do chính khiến các dịch vụ này tiếp tục tồn tại chính là ở tiền lãi cao cũng như sự mập mờ về địa chỉ thực của họ. Có công ty đã tăng lãi lên đến 2000% và buộc người mượn phải mượn từ những nguồn thứ hai và thứ ba để trả nợ. Và lòng lẩn quẩn như thế lại tiếp tục. Elizabeth Schomburg, một viên chức của Dịch Vụ Quản Lý Tín Dụng Gia Đình có trụ sở tại Rockford nói rằng “Nếu bạn trả dựa trên lãi suất có tỉ lệ 1,800% thì bạn sẽ không bao giờ vượt ra khỏi nợ nần triền miên.”
Phân tích gia chứng khoán Henry Coffey cho rằng khi kinh tế eo hẹp thì vay mượn trên internet là một dịch vụ béo bở cho các tay đầu tư. Điển hình như công ty Cash America International Inc. đã bắt đầu cho mượn trên mạng từ 2 năm nay và năm ngoái các cuộc thanh toán trên mạng chiếm 60% và phát sinh được lợi nhuận ước tính là $322.7 triệu đồng. Công ty này có các dịch vụ trên mạng và 18 tiệm khác.
Ngay cả tại một số tiểu bang, nơi chính phủ địa phương cố gắng truy tìm các dịch vụ tư này vẫn gặp nhiều bất cập và khó khăn truy rõ nguồn của dịch vụ. Đó là bởi vì đa số các trang web chỉ là cái vỏ ngoài của một loạt các công ty chuyên cung cấp thông tin cá nhân về những người đang cần dịch vụ mượn tiền, và các công ty này có tể ở bất cứ nơi đâu, và có thể nằm ngoài biên giới Mỹ. Người tiêu dùng thì gặp khó khăn để biết được đâu là công ty thực, đâu là công ty mạo danh.
Khi vay mượn, nhiều người cho phép các dịch vụ này theo dõi và len lỏi vào trương mục ngân hàng bằng đường điện tử. Hơn thế nửam người mượn thường đồng ý cho phép công ty vay rút từ quỹ của họ để tự động trả nợ dần ngay cả khi trương mục ngân hàng đã bị đóng hoặc không có đủ tiền để thanh toán. Điều này có nghĩa là người tiêu dùng sẽ phải trả thêm các khoản phí khác vì bị lố tiền. Còn nếu không trả được tiền nợ đúng hạn, đa số các công ty mạng sẽ tự động làm lại một khoản nợ mới với lãi sẽ cao hơn trước.
Tiền mượn trên mạng thường tốn khoảng 30 đồng cho mỗi 100 đồng mượn và con số này sẽ còn cao nữa nếu mượn nhiều. Lấy ví dụ nếu một người mượn 182 đồng 68 xu với lãi 573.57% thì một tháng sau họ phải trả $557.58. Số tiền sẽ tự động được rút từ trương mục cá nhân. Mỗi tiểu bang có chính sách khác nhau về mượn trên mạng. Trong số các công ty cho mượn, một số đã mướn các công ty đòi nợ kiểu “Mafia” bằng cách đe dọa khách hàng nếu họ không trả đúng hạn thì “sẽ biết tay.” Điều này hoàn toàn không được phép tại đa số tiểu bang.
Các công ty cho vay nặng lãi đôi khi sẽ liệt kê một loạt các danh sách địa chỉ của họ trong tiểu bang nhưng thật tế chỉ là những địa chỉ ảo. Đa số nằm ngoài vòng kiểm soát của chính phủ Hoa Kỳ.