Hôm nay,  

Tác giả và tác phẩm

20/10/202300:00:00(Xem: 999)

Logo cho fb
 
Hôm trước tôi có gợi nhớ kỷ niệm đã một lần diện kiến bác sĩ/thi sĩ Thái Can và sự ngạc nhiên của tôi khi liên tưởng tác giả với thi phẩm do ông khai sinh. Đó là hai thái cực, tương phản đến kinh ngạc nếu quen với nếp nghĩ, thi sĩ là chủng loại: … ru với gió / mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây… (Xuân Diệu)

Tôi quen biết khá nhiều văn nghệ sĩ, đủ thứ hạng: vang danh năm châu bốn biển, khiêm nhường quận lỵ làng xã, làng nhàng phường khóm, tổ dân phố. Đa phần không như tôi tưởng hồi còn trẻ, họ chả phải là những á thánh mà chỉ là những con người với đầy đủ cung bật tốt xấu. Có anh đóng rất tròn vai trò người chồng, người cha mẫu mực trong gia đình, có chú chân chỉ hạt bột, cơm nhà quà vợ và … sòng phẳng đến độ, trong mắt nhìn bạn bè, là những gã keo kiệt, xem cắc bạc như bánh xe bò, tính toán chi li từng tách cà phê, từng điếu thuốc.
 
Trong số những thi sĩ tôi có cơ hội quen biết, một người luôn làm tôi ngỡ ngàng. Đọc thơ anh tôi bắt gặp không thiếu các món ăn chơi, dọc ngang trời biển, gươm đàn nửa gánh giang sơn một chèo. Thế nhưng trong đời thường anh lại là một công bộc mẫn cán ở sở làm, một gia chủ cực kỳ xét nét, để ý từng đồng vợ chi tiêu, không rượu chè hút sách, không gái gú nhăng nhít, với bè bạn anh sòng phẳng đến khó tin, chưa bao giờ tôi thấy anh đãi ai một tách cà phê! Ngược lại cũng chưa bao giờ anh buộc ai trả tiền, dù chỉ một cái croissant. Có thuở tôi thường dông dài với bè bạn mỗi sáng ở các hàng quán, anh cũng có mặt, cũng hào hứng tán chuyện trên trời dưới đất, chuyện chính trị, thời sự, chuyện văn chương, nghệ thuật…, nhưng tuyệt đối giữ đúng nguyên tắc, chỉ ngồi tán phét, không ăn, không uống, dù một ly trà, lý do: chúng nó đãi mình, lần khác mình không đãi lại, kỳ (đó là quan điểm của anh qua lời vợ).

Một nhà văn thuộc hạng có tên tuổi tôi cũng quen, ngoài tài múa chữ, “đức” ăn và tham của anh ta ít ai theo kịp. Thường, anh ta vào casino một tuần tệ lắm hai lần, không phải để sát phạt mà là để… ăn! Chả là anh ta có cô em vợ sở hữu tấm nhan sắc như tài tử điện ảnh, có cuộc sống phóng túng, trên 30 vẫn không chịu lấy chồng, cặp bồ với một đại gia trùm địa địa ốc. Chàng này, như nàng, cũng mê đỏ đen, thường đánh lớn, vì thế có thẻ goldcard, ăn uống ngủ nghỉ đều free. Chúng ta đều biết các con bạc khi vừa bước vào cửa casino là sà ngay vào những bàn sát phạt, ẩm thực không màn, ông anh rể dùng thẻ goldcard của của cô em hoặc chàng đại gia mặc sức ăn uống toàn món ngon, rượu xịn: steak, heo sữa, vịt Bắc kinh, cua, tôm hùm, sò huyết…, rượu La Baume Saint Paul Chardonnay, Chateau Figeac Premier Grand Cru Classe… Nhìn mặt bàn ngổn ngang vỏ càng tôm cua, xương xẩu, chai lọ, ly đĩa tôi thầm ngạc nhiên tự hỏi, bụng dạ nào chứa hết lượng thức ăn đồ uống bề bộn thế kia!?

Có lần tôi cùng anh ta lên Los Angeles thăm một người bạn có vườn cây kiểng nổi tiếng khắp miền Nam Cali. Nhìn khu vườn bao la vô số cây ăn quả, mãng cầu, táo, nhãn, vải, bòn bon… sai trái, anh ta vội vàng vào nhà lấy một thùng giấy lớn rồi ra vườn chọn, hái mọi loại quả chất đầy thùng, tự nhiên như vườn nhà. Trông nét mặt chủ nhân tôi biết anh ta không vui. Đã đành chả đáng là bao, nhưng đánh chó phải nể chủ nhà, đâu thể mặc sức thu hoạch, xem chủ vườn như con số không! Vả, lương kỹ sư vi tính một năm gần 200.000 đô, thèm, bảo vợ tới chợ, bỏ ra vài chục đô, mặc sứa khuân về. Tôi lại băn khoăn tự hỏi, với bản chất phàm phu thế, làm sao anh ta sản sinh được những trang chữ óng ả, sâu sắc như đã?

Đọc tiểu sử các danh nhân trong lĩnh vực văn học nghệ thuật, tôi bắt gặp không ít các thiên tài xem tiền bạc của cải nặng như đá tảng và có nhiều tật xấu: bài bạc, hút sách, ăn uống thô bỉ, tham lam, ích kỷ, tôn thờ vật chất không thua tín đồ sùng đạo. Điển hình như ông họa sĩ có bộ ria mép tựa ghi đông xe đạp đua trông lập dị và nghệ sĩ hết biết (Sanvador Dali) là một tay sùng bái tiền bạc đến mức bệnh hoạn; Văn hào Dostoieveski, một trong những cây cổ thụ của văn học Nga, ghiền cờ bạc và luôn nợ nần, ông viết ngày viết đêm cốt để lấy tiền trả nợ; một nhà lý luận phê bình An Nam, đường kim giảng viên của Đại học cộng đồng trong thành phố tôi đang ngụ cư, ngoài tiếng tăm do nhiều bài viết và tác phẩm in thành sách uyên bác, ông còn nổi tiếng bần tiện. Một cô học trò của ông mét với tôi, em chưa thấy ai như thầy X, liên hoan cuối năm, thầy mua hai hộp napkin, một thùng nước ngọt, bắt các trò chia nhau trả tiền lại.

Còn vô số những thiên tài khác của cả ta lẫn người, mà thói tật của họ người bình thường không thể không lắc đầu ngao ngán!

Nói chung, đó là những nhân cách bất toàn, nếu nhìn bằng cái nhìn khắc khe thường tình.

Từ đó tôi nhận ra, không thể đồng hóa tài năng của một nghệ sĩ với con người thật ngoài đời. Khi đến với một bức tranh, một bài thơ, một truyện ngắn, một truyện dài, một ca khúc, một biên khảo…, chúng ta chỉ nên thẩm định giá trị của tác phẩm qua những trang chữ. Không nên để đời tư tác giả chen vào, sẽ ít nhiều lệch lạc. Nghệ sĩ cũng chỉ là con người như chúng ta, tốt, xấu, sang, hèn, tiểu nhân, bần tiện, hào sảng, trượng phu có đủ, chuyện “thường ngày ở huyện” thôi, không vì thế mà chúng ta không trân trọng những đóng góp của họ cho cuộc đời. Nhờ họ, cõi người sẽ thi vị hơn, phong phú hơn, đáng sống hơn.

Kết luận khách quan: đừng bao giờ đánh đồng tác phẩm với người sáng tạo ra nó.
                                                                                                                          
Khánh Trường
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai phụ nữ bị thưa ra Tòa án Paris về tội xúc phạm sĩ diện và đời sống riêng tư vì hai người này quả quyết bà vợ của ông Tổng thống Macron là người chuyển giới và bà vì thế không phải là mẹ của các con của bà. Hai phụ nữ loan tin thất thiệt đó sẽ ra Tòa vào ngày 16 tháng 6 tới đây. Một bà là đồng bóng, bà kia là nhà báo độc lập. Đồng thời, nhiều Twitter và hashtag #JeanMichelTrogneux đồng loạt quả quyết Đệ nhứt phu nhơn thật sự là một phụ nữ chuyển giới, tên khai sanh là Jean-Michel Trogneux.
Ảo thì không phải là sự thật, không có thật. Những từ ngữ mà chúng ta thường nghe có liên quan xa gần đến việc sống ảo là ảo ảnh, ảo giác, ảo tưởng, ảo vọng, vân. vân...Ảo thuật nhằm đánh lừa giác quan chớ không phải là thật. Đó chỉ là một trò giải trí để mua vui chớ không có hại như ảo giác, ảo tưởng, ảo vọng của những người sống ảo, xa rời thực tế. Sống ảo là một căn bệnh tâm lý gây ra bởi nhiều lý do phức tạp khác nhau, tùy trường hợp của mỗi cá nhân. Có thể là do kém hiểu biết cùng với mê tín, mê muội, có thể do một tại nạn hay một biến cố xảy ra để lại một vết thương trong tâm hồn, có thể do một chấn động vì người thân đột ngột qua đời, có thể do sự thất bại ngoài xã hội, và trong gia đình, có thể vì ảo tưởng theo đuồi một mục tiêu không thật và cuối cùng chạm phải một thực tế phủ phàng.
Ngày nhỏ chúng tôi căng miệng hát một cách thích thú bài nhạc chế từ bài La Marseillaise, bài quốc ca của Pháp. Tôi thuộc cho tới bây giờ, sau nhiều chục năm tôi vẫn còn hát được. “Thầy đồ ngày xưa quen thói nuôi móng tay dài / quần trễ tai hồng đỏ đen mực son. Đầu lúc la lúc lắc đảo như lên đồng / được dăm trẻ ghẻ lở quá hủi phong. / Quát lấy điếu, đem bình phóng , bưng cơi trầu. / Nhân chi sơ, người đi trước / ta bảo phải để vào tai dốt đặc. Ở trên đầu thầy có cái chi lúc lắc? Búi tó, nó to bằng niêu / tính ghét móng tay hằng cân / thọc luôn trong nách, bật tanh tách hoài / Ngâm thơ thích chí rung đùi”. Nhớ nhưng không chắc có đúng không, có thể có chỗ không nhớ tôi đã chế ra. Nhạc chế cũng như ca dao không bao giờ có tên tác giả. Không biết đây là một bài nhạc chế để chọc quê chính quốc lúc đó đang cai trị Việt Nam hay đùa chơi với các thầy đồ của một anh học trò không thích tới trường.
Tình cờ trong một gian hàng của nghệ nhân làm Bonsai, cây kiểng, tôi thấy trưng bày một chậu kiểng nhỏ, có nhiều nhánh cong queo, lá hình bầu dục, phía dưới có nhiều lông trắng óng ánh như nhung, trĩu nặng từng chùm quả nhỏ tròn trông giống như trái mồng tơi nhưng nhiều màu sắc: xanh, vàng, đỏ, tím đen... trông rất quen, nhưng không thể gọi ngay ra tên của loài cây này được...
Tôi quen biết một cô Tây, gọi là một cô đầm thì đúng hơn, tên gọi đầy đủ là Florence Cavalier, vợ của ông tây Jean Paul Cavalier. Florence còn trẻ, lối 30 tuổi. Ngày từ khi còn nhỏ, 9 tuổi, Florence đã là một hướng đạo sinh, scout, lớn lên em học và hành nghề y tá. Cái gốc scout và nghề nghiệp y tá bổ túc lẫn cho nhau, thêm Flor có ngoại hình xinh xắn tươi vui, thành ra trông lúc nào cô ấy cũng tràn đầy nghị lực, sức sống và yêu đời...
Muốn biết một đất nước có văn minh hay không, người ta thường quan sát nhiều khía cạnh khác nhau với một tinh thần phóng khoáng, một tâm trạng cởi mở, không thiên vị, về xã hội, cách điều hành đất nước (governance), việc bảo tồn và thăng tiến văn hóa, về mức sống người dân như việc chăm sóc sức khỏe, môi trường, giáo dục, và trên hết là sự hạnh phúc (well-being) của người dân...
Cuối tháng ba, đầu tháng tư và kéo dài đến tháng sáu, tháng bảy, du khách đến với Đà Lạt, từ những con đường Hai Bà Trưng, Trần Phú, Nguyễn Thị Minh Khai, đến Hồ Xuân Hương, Chợ Đà Lạt, hay Thung Lũng Tình Yêu, Thiền Viện Trúc Lâm... sẽ thấy lòng mình chùng xuống, trước sắc tím lãng mạn, êm đềm và thơ mộng của những cây “ phượng vĩ tím” hay gọi tắt là “phượng tím”. Những cây phượng có nguồn gốc từ Châu Âu, du nhập vào Đà Lạt từ những năm 1962 của thế kỷ trước.
Trong vài thập niên gần đây, thuật ngữ “tâm linh” trở nên rất thời thượng, tràn ngập khắp trên mặt báo chí, truyền thông, mạng xã hội, người người nói, nhà nhà nói. Nó trở thành từ cửa miệng của rất nhiều người trong đạo lẫn ngoài đời. Những tà sư, thầy cúng, các nhóm lợi ích kết hợp với những thế lực chính trị và thế lực ngầm ra sức phá rừng, xẻ núi, lấp ruộng… để làm những ngôi chùa, đền, miếu khổng lồ phục vụ cho cái gọi là du lịch tâm linh, hành hương tâm linh… Ngoài những ngôi chùa khổng lồ ấy ra còn có vô số chùa tư, đền, miếu, am, dinh, miễu...mọc lên như nấm sau mưa. Có một điểm chung là các cơ sở này thờ hằm bà lằng từ Phật, thánh thần, thiên, ông đồng bà cốt, cậu hoàng… và cả những nhân vật chính trị thế tục.
Người đọc nhìn thấy môt hình ảnh rất nhỏ, khiêm tốn, ngay trong ngày đầu 30-4-1975, hình ảnh người chiến binh giải phóng Sàigòn đang quì gối cầu nguyện bên ngoài ngưỡng cửa Nhà Thờ Đức Bà Sàigòn. ..
Tôi đã xem phim “Oppenheimer” chiếu ngoài rạp, một phần vì tiểu sử của nhà khoa học vật lý đã chế ra bom nguyên tử, từng giảng dạy và nghiên cứu tại Đại học U.C. Berkeley và vì cũng muốn biết ngôi trường thân yêu của mình đã được lên phim như thế nào.