Hôm nay,  

Điếu Văn Tiễn Đưa Bạn Trần Đức Phương

11/10/201508:14:00(Xem: 7542)

ĐIẾU VĂN TIỄN ĐƯA BẠN TRẦN ĐỨC PHƯƠNG
.

ĐẶNG VĂN ÂU VIẾT VÀ ĐỌC
.

Bạn Trần Đức Phương thương mến, “Ông Già” dấu yêu,

Tôi được anh em cùng khóa 62B ở vùng Nam California đề cử làm người viết và đọc bài điếu văn này để tiễn đưa bạn về Nước Trời. Tôi nghĩ rằng tôi xứng với sự lựa chọn đó, bởi vì bạn và tôi khi bước vào trường huấn luyện quân sự ở Nha Trang được xếp cùng Trung Đội 6, được nằm hai giường đặt cạnh nhau, được chọn đi du học Hoa Kỳ cùng một lúc, không phải chỉ một lần, mà tới hai lần, rồi lại trở thành bạn chung phòng (roomate) ở Hoa Kỳ cả hai lần, bạn là chuyên viên nấu bếp, tôi là chuyên viên rửa chén bát, rồi về nước phục vụ cùng đơn vị từ khi “chân trái! đàng trước! bước!” cho tới khi tan hàng. Thử hỏi mấy ai có được cơ duyên như anh em chúng mình?
.

Đặc biệt hơn nữa, bạn và Vương Đình Thảo là người phụ rể trong đám cưới của tôi ở Saigon. Bạn và tôi, mỗi người có bốn con, chỉ khác một điều là bạn có ba người con trai và một người con gái; còn tôi thì có ba cô con gái và một cậu con trai. Nếu hoàn cảnh không đẩy đưa khiến tôi rời Houston, Texas về sống ở thành phố Westminster, California gần nơi cư trú của gia đình bạn, thì có thể vì xa xôi cách trở, chưa chắc tôi có cái vinh hạnh nói lời ân tình với bạn và gia đình bạn trong giờ phút tử biệt sinh ly này.
.

Sở dĩ tôi kể lể dài dòng như thế để nói rằng tất cả mọi sự trên đời, những gì xảy ra cho chúng mình đều do định mệnh an bài bởi đức tin của người theo đạo Chúa hoặc do cơ duyên dun dủi bởi đức tin của người theo đạo Phật. Chúng ta tuy không cùng một cha, một mẹ sinh ra. Chúng ta mỗi người có một tín ngưỡng riêng: kẻ theo đạo Chúa, người theo đạo Phật. Thế nhưng do hoàn cảnh nước nhà, tuy anh em chúng ta ra đời không cùng nơi sinh quán, lại đồng quy về một nơi gọi là miền thùy dương gió cát Nha Trang, rồi trở nên thương yêu nhau chẳng khác nào anh em ruột thịt.
.

Thời tuổi trẻ chúng ta đã cùng nhau chiến đấu để bảo vệ quê hương, để bảo vệ giá trị làm người. Mỗi anh em trong khóa chúng ta đều ôm ấp hoài bão như tiền nhân đã dạy: “Làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Ai mà chẳng ấp ủ giấc mộng công hầu, khanh tướng? Nhưng có một quy luật mà không ai có thể vượt qua: Đó là từ cát bụi, rồi phải trở về với cát bụi, chẳng ai có thể mang theo tài sản, tiền bạc, châu báu với mình. Chính vì lẽ vô thường ấy khiến cho chúng ta ý thức rằng khi còn trên dương thế phải biết sống bằng tấm lòng nhân hậu, rộng lượng, bao dung và yêu thương nhau. Yêu thương làm cho cuộc sống ở đời này thăng hoa và đáng sống hơn.


.

Năm 2012 đánh dấu 50 năm bước chân vào quân ngũ, anh em chúng ta từ bốn phương đã về nơi gọi là Thủ đô của Người Việt Tị Nạn họp nhau để tay bắt mặt mừng, để kiểm điểm ai còn ai mất, để nhìn nhau mà lệ ứa vì tuổi đời chồng chất, xác thân héo mòn, mà chưa làm được gì cho Đất Nước, cho Dân Tộc. Anh em chúng ta đã cùng nhau đóng góp bài vở để hoàn thành tập lưu bút mà bạn và Nguyễn Mộng Khôi là hai người dày công nhất. Bạn đặt chủ đề tập lưu bút “May mà còn gặp lại nhau”, chúng tôi tâm đắc lắm. Bởi vì sau cuộc chiến chinh thảm khốc, dai dẳng mà anh em chúng ta còn sống sót để về sum hợp với nhau thì quả là hồng ân của Trời, của Phật. Chúng mình phải nhớ ơn và phải tìm cách đền ơn.

Tập lưu bút ấy là di sản quý giá mà anh em trong khóa giữ gìn để mỗi khi dòng tâm tư chợt quay về quá khứ thì giở ra xem mà nhớ, mà hình dung nhau.
.

Bạn Trần Đức Phương yêu dấu ơi! Ông Già thân mến ơi!

Bạn đã hoàn thành sứ mạng làm trai trong thời ly loạn. Bạn là người Chồng thủy chung, người Cha nhân lành, người Ông đáng kính và người bằng hữu đáng yêu. Đó là thành tích đáng kể của một đời người. Tất cả còn lại là hư không!

Bạn ra đi không mang theo bất cứ một thứ gì, bạn chỉ để lại. Để lại trong lòng vợ, con, cháu và bằng hữu nỗi thương nhớ khôn cùng.

Trong những tháng ngày bạn nằm trên giường bệnh, anh em chúng tôi thường xuyên thăm viếng, thông tin liên lạc nhau về tình trạng sức khỏe của bạn. Ai nấy đều cầu nguyện cho bạn chóng bình phục. Nay bạn vĩnh viễn ra đi, một số anh em trong khóa đứng cạnh linh cữu của bạn và bằng hữu nơi xa xôi đều đồng lòng cầu xin Thiên Chúa rước bạn về chốn vĩnh hằng và được đời đời bình an quỳ bên chân Chúa.

Biết đâu cơ duyên còn tiếp tục dun dủi, định mệnh còn an bài thì anh em cùng khóa chúng ta lại có cuộc hội ngộ 100 năm đánh dấu ngày nhập ngũ ở một tầng trời nào đó?.

Tôi không có thi tài như cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến khóc cụ Nghè Dương Khuê, nên đành nhại bốn câu kết của người xưa để tiễn đưa bạn vàng:

Bác chẳng ở, dẫu van chẳng ở

Tôi tuy thương, lấy nhớ làm thương.

Tuổi già hạt lệ như sương,

Lấy đâu mà ép hai hàng chứa chan!

Sau cùng, anh em trong khóa 62B xin nghiêng mình kính chào bạn để tiễn đưa linh hồn Josepth Trần Đức Phương an vui về Nước Trời.

 

.
.

Ý kiến bạn đọc
11/10/201517:00:01
Khách
Rất cảm động đúng là "Amh Em Chi Binh", xin được chép lại và đăng trong tập
"In Loving Memory - Trần Đức Phương - Part 1".
trên trang "TauVietNamThuongTin.wordpress.com" trong 1 ngày gần đây.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.