Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

26/02/200800:00:00(Xem: 2403)

Đức TGM Đại Hàn đã dứt phép thông công người tự cho là đã nhìn thấy Đức Mẹ hiện ra!

Mai Vĩnh Thăng - Brisbane Qld.

Bản tin dưới đây do ông Mai Vĩnh Thăng, Brisbane, dịch từ Thông Báo ngày 25/1/2008 của Catholic News Service Nam Hàn, về việc bà Julia Youn tự nhận chính mắt đã thấy Đức Mẹ hiện ra ở Naju, Nam Hàn. Theo bản tin, đây là một hiện tượng giả, nhằm chiêu dụ người cao tuổi đi hành hương Đại Hàn, viếng thăm đền thờ "Đức Mẹ Naju" để trục lợi. Ông MVT cho biết, nếu quí độc giả đọc được tin nầy, sẽ biết sự thật và không sa bẫy để rồi tiền mất tật mang. Diễn Đàn Độc Giả chân thành cảm ơn ông MVT, và sau đây xin trân trọng giới thiệu cùng qúy độc giả bản tin ông đã dịch.

Hán Thành (Nam Hàn): Đức Tổng Giám Mục Nam Hàn cho biết người tự cho đã nhìn thấy Đức Mẹ hiện ra cùng các môn đồ của bà đã tự động bị dứt phép thông công. Đức Tổng Giám Mục Andreas Choi Chang-mou thành phố Kwangju Nam Hàn đã ra Sắc Lệnh ngày 21 tháng 1 vừa qua, nói rằng “Vì đời sống đức tin lành mạnh, hiệp nhất và thông công của  Kito hữu trong giáo hội, tôi rất đau lòng phải tuyên bố như vậy”.
Sắc Lệnh trên đã được gởi đến tất cả các giáo phận và truyền thông hôm 23 tháng 1, và đã được trao cho thông tấn xã giáo hội Á Châu UCA News (Liên hiệp Tin Tức Công Giáo Á Châu).
Giáo Phận thành phố Kwangju cũng đã ra các Chỉ Thị vào năm 1998, 2003 và 2005 ngăn cấm người Công Giáo viếng thăm và tham dự các nghi lễ tại Naju, Nam Hàn. Hội Nghị Hội Đồng Giám Mục Đại Hàn cũng đã ủng hộ Tổng Giáo Phận.
Đức Tổng Giám Mục  Choi cho biết Ngài đã đến gặp bà Julia Youn, 60 tuổi và chồng bà tại Naju vào năm 2003 để cảnh cáo họ không được quảng bá việc Đức Mẹ hiện ra, và sau đó đã cho bà ta lời cảnh cáo sau cùng vào năm 2005, nhưng bà vẫn không sửa đổi. Việc dứt phép thông công không vì ỷ quyền phạt vạ, mà là hậu quả tất nhiên của hành động tự đặt mình ra ngoài cộng đồng đức tin, theo lời Đức Tồng Giám Mục Choi.
“Họ tuyên bố sự việc như đã được Đức Thánh Cha chấp thuận”, Đức Tổng Giám Mục cho biết. “Họ còn bôi lọ tôi, các Giám Mục và giáo hội Đại Hàn qua các phương tiện ấn loát và Internet”. Những hành động đó chứng tỏ “Julia Youn và các môn đồ của bà không có thiện chí hòa giải với giáo hội Công Giáo”, theo lời Đức Tổng Giám Mục.
“Do đó các giáo sĩ, tu sĩ cùng giáo dân làm chủ tế hay tham dự các phép bí tích, phụng vụ trong nhà nguyện của họ và đền thờ Đức Mẹ tại Naju, mà nơi đó tôi đã ngăn cấm, sẽ tự động mắc phải vạ tuyệt thông”, Đức Tổng Giám Mục Tuyên bố.
Theo Web site do các môn đồ của bà Youn lập ra – www.najumary.or.kr– Bà Youn tự nhận là đã nhận lời mặc khải của Đức Mẹ từ khi pho tượng Đức Mẹ của bà bắt đầu khóc vào năm 1985. Sau đó bà Youn và các môn đồ của bà thành lập núi Đức Mẹ tại Naju.
Các môn đồ của bà Youn đã phản ứng lại Sắc Lệnh dứt phép thông công bằng cách lên án; cho đó là “biện pháp tệ nhất” và “lạc đạo”.

*

Đừng hát theo Cộng Sản

Sài thủy Giang - email@....

Trong Diễn Đàn Độc Giả của số báo 547 ngày 31-01-08 của tuần báo Saigon Times Úc Châu có đăng bài viết “Dậy mà đi chưa đủ!” của tác giả Hoàng Nguyên. Tôi nhận thấy bài viết của Hoàng Nguyên có nhiều lập luận thật hợp lý khi nêu lên được những cái ưu tư của đa số người Việt về tương lai cho một nước Việt Nam…(….. ..)
Bài hát này đã do một tên nằm vùng làm ra để khích động thanh niên yếu kém chính trị trong thời gian trước năm 1975 chống một chế độ dân chủ trong thế giới tự do là Việt Nam Cộng Hòa, tác giả là Tôn thất Lập hiện nay là một tên cán bộ văn hóa gộc của CSVN. Chính lời của bài hát thì không có vấn đề, nhưng bài hát này từ lâu được xem như là “biểu tượng” của lực lượng thanh niên nằm vùng chống phá Việt Nam Cộng Hòa và ủng hộ cho đám nằm vùng ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản, cho nên khi chúng ta là những người yêu dân chủ, chống độc tài Cộng Sản thì không nên dùng bài hát này để gợi lại những đau thương, mất mát do chính tác giả của nó và những người dùng nó để làm suy sụp một nền dân chủ tốt đẹp của nhân dân miền Nam trước 1975. Những người này đã và đang ủng hộ cho một chế độ Cộng Sản độc tài đã cướp đi bao sinh mạng tài sản của nhân dân Việt Nam và cho đến tận bây giờ những đau thương mất mát đó vẫn còn tiếp tục.
Tệ hơn nữa là bài hát đã viết theo ý một bài thơ của Tố Hữu, một con người sắt máu, coi tên đồ tể Stalin (một lãnh tụ Nga Sô) hơn cả cha mẹ của mình. Chính Tố Hữu đã làm chết đi cả một nền văn hóa dân tộc, đã làm những nhà văn nhà thơ cao quý như Trần Dần, Hữu Loan, Nguyễn hữu Đang, Nguyễn chí Thiện, Thụy Vũ, Phùng Cung, Phùng Quán, Lê Đạt, Hoàng Cầm v.v… sống những cuộc đời trong tăm tối. Hãy dẹp bài hát đó, đừng hát lên, bởi vì mỗi khi hát lên là một lần gợi lại một ẩn ức buồn đau cho nhiều người thuộc lứa tuổi trung niên và cao niên, vì họ là  những nạn nhân của Cộng Sản. Tại sao thơ truyện “ Lục văn Tiên”cu"a Nguyễn đình Chiểu mặc dù không là tuyệt tác nhưng ngày trước lại được Bộ Giáo Dục của VNCH cho dạy ở các lớp bậc Trung Học, chính là do cái ý nghĩa dạy dỗ con người của tác phẩm và cũng chính vì tác giả là người yêu nước. Tại sao thơ của Hồ chí Minh cũng có những bài dạy dỗ thiếu nhi nhưng không ai thèm nhớ bởi chính những hành động thường ngày của ông Hồ không giống như những gì như ông ta dạy, ông lại không phải là người yêu nước, ông ta chỉ yêu Quốc tế Cộng Sản mà thôi.
Hiện nay kiếm một bài nhạc đúng theo chiều hướng chiến đấu cho tự do dân chủ không phải là khó. Tôi đã gặp một trang web có nội dung tranh đấu cho tự do, dân chủ cho quê hương Việt Nam. Các bạn hãy vào đó mà chọn bài hát, địa chỉ trang web đó là: www.geocities.com/taquinh/  Vô đó, các bạn sẽ tìm thấy nhiều bài nhạc có thể dùng mà không bị mang tiếng là theo đuôi Cộng Sản hoặc đầu hàng Cộng Sản.

*

 

Tưởng niệm 40 năm Tết Mật Thân 1968: Tội ác CSVN qua lời kể của nhân chứng Phan Văn Tuấn - Nam Dao thực hiện (Tâm Thức VN)

LGT: Kể từ khi bóng ma cộng sản xuất hiện trên quê hương Việt Nam, người cộng sản đã tạo nên không biết bao nhiêu tội ác, giết hại không biết bao nhiêu dân lành vô tội, trong đó có những vụ thảm sát rùng rợn thời Cải Cách Ruộng Đất ở Miền Bắc và những vụ thảm sát kinh tâm động phách vào dịp Tết Mậu Thân ở Miền Nam, đặc biệt là ở Huế, cách đây 40 năm. Ghê rợn hơn, sau 40 năm gây ra tội ác, những người cộng sản vẫn không hề ăn năn, hối hận, tiếp tục trâng tráo và trắng trợn rầm rộ tổ chức cái gọi là "ăn mừng chiến thắng Mậu Thân!". Thái độ không hề ăn năn, không hề hối hận của CS, rõ ràng xuất phát từ bản chất vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc của người CS. Hiểu rõ bản chất của CS, chúng ta phẫn nộ và căm thù CS, tuyệt nhiên, không một ai ngây thơ kỳ vọng CS sẽ có thái độ ăn năn, hối hận đối với chính những tội ác mà chúng đã gây ra. Dĩ nhiên, chúng ta cũng rất thông cảm khi ở VN, sống trong sự kìm kẹp của CS, có rất nhiều người, nhiều tổ chức, muốn làm lễ tưởng niệm 40 năm các nạn nhân bị CS thảm sát trong vụ Mậu Thân, nhưng họ đã không thể làm, hoặc không dám làm một cách công khai. Tuy nhiên, điều khiến chúng ta ngạc nhiên, thất vọng và phẫn nộ, khi tại các quốc gia tự do dân chủ ở hải ngoại, có những tổ chức của người Việt, lúc nào cũng vỗ ngực kêu gào đòi tự do, dân chủ, hòa bình, công lý... nhưng thực tế, trong dịp tưởng niệm 40 năm Tết Mậu Thân, họ lại cố tình tảng lờ trước những cái chết tức tưởi oan ức, của hàng chục ngàn đồng bào vô tội bị CS thảm sát. Thậm chí có những cá nhân, những tổ chức còn tìm cách ngăn chặn, phá hoại những việc làm nhằm tưởng niệm 40 Tết Mậu Thân. Nguyên nhân nào dẫn đến thái độ nghịch lý này" Tại sao họ lại có thái độ né tránh không dám nói đến những tội ác ghê tởm của cộng sản VN" Phải chăng họ đã bị CS thao túng, lũng đoạn, hay họ đã trở thành những tên "xanh vỏ đỏ lòng" nằm vùng cho VC" Liệu thái độ né tránh của họ có thoát khỏi sự phán xét của dư luận, của lịch sử, của lương tâm, và của Đấng Tối Cao" Nhân dịp tưởng niệm 40 năm các nạn nhân bị CS thảm sát trong dịp Tết Mậu Thân 1968, sau đây, Sàigòn Times trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả những lời tâm tình chân thành, đầy nước mắt của anh Phan Văn Tuấn, một nhân chứng sống, sinh tại thành nội Huế, mới 16 tuổi khi CS chiếm đóng Huế, đã chứng kiến tận mắt vụ hành quyết tập thể 5 người ngay ngày đầu cộng quân vào Huế; sau đó, anh và hơn chục thiếu niên khác đã bị cộng quân bắt đem đi đào hố, chôn sống đồng bào ở Gia Hội. Hiện anh Tuấn sống tại Cabramatta và là người được đông đảo đồng hương quý mến, nhờ ở tấm lòng của anh lúc nào cũng đôn hậu, thẳng thắn trung thực, hiên ngang bất khuất, trước sau như một trên con đường đấu tranh chống CS. Quý độc giả nào muốn nghe trực tiếp câu chuyện của anh Tuấn với tất cả sự kinh hoàng của một con người trước những tội ác ghê tởm của CS, và tiếng lòng nức nở của một người Con của Mẹ Việt Nam, xin mời quý vị ghé thăm trang mạng www.tamthucviet.com, mục Tạp chí Truyền thanh ngày 7/2/08.

*

Nam Dao (ND): Nam Dao xin kính chào anh Tuấn

Ông Phan Văn Tuấn (Ô. PVT): Kính chào chị ND

ND: Thưa anh, quân CSVN tới chiếm Huế vào ngày nào và giờ nào, và lúc đó khi CS đã bắt đầu chiếm Huế rồi thì quang cảnh thành phố Huế và dân tình ở đó ra sao trong suốt thời gian 28 ngày mà CS chiếm đóng" Và nhất là tâm trạng của anh lúc đó như thế nào khi lần đầu tiên CS bước vào cố đô Huế"

Ô. PVT: Vào ngày Tết Mậu Thân 1968, chúng tôi ăn được ngày mồng một, thì đến đêm mồng một rạng mồng 2 Tết súng bắt đầu nổ. Súng bắt đầu nổ từ phía bên kia chỗ gọi là chợ Đông Ba vọng qua chợ Sép, tức là cái cửa phía bên chúng tôi đang ở tại đường Nguyễn Thành và đường Mai Thúc Loan. Súng nổ rất nhiều, lúc đầu tưởng là pháo nổ mừng xuân, tại vì chúng tôi cũng biết có 48 tiếng đồng hồ hưu chiến mà chính phủ VNCH và chính phủ miền Bắc VN thoả thuận với nhau để cho đồng bào hai miền Nam Bắc ăn Tết. Chúng tôi cứ nghĩ đó là tiếng pháo hòa lẫn với tiếng súng của các anh lính VNCH mừng xuân. Nhưng mà thưa không phải. Người ta bắt đầu bỏ chạy. Họ chạy dồn từ phía bên chỗ cửa Đông Ba họ chạy vô. Đến khuya chúng tôi mới lục đục được báo là những người đó rất sợ hãi, và Việt Cộng về tới bên ngoài kia rồi, tức là phía ngoài cửa Đông Ba chỗ tôi đang ở.
Người ta bắt đầu chạy thì gia đình chúng tôi rất sợ. Tất cả mọi người đều chui xuống những cái sập, divan để núp. Súng nổ. Nhưng khi sáng sớm ngủ dậy hôm mồng 2 Tết, thì... Việt Cộng đầy đường. Việt Cộng là những thằng mặc bộ đồ đen, quần đen, áo đen, tay ngắn, quần ngắn, vác những khẩu súng AK, và chúng mang những đôi dép râu và nón tai bèo.
Trong những đám lộn xộn đó có những thằng VC mặc bộ đồ bộ đội VC, như hôm nay chúng mặc ở VN, mà chúng tôi được thấy ở trong tù những thằng quản giáo mặc, đó là những thằng cán bộ. Rồi trong những đám đó, tôi thấy có những người quen. Một đám những người quen chúng tôi, bạn của tôi, thầy giáo của tôi, những người mà tôi quen biết trong thành phố Huế đang có mặt trong những đoàn người đội nón tai bèo, mặc áo bộ đội của VC đang tràn ngập các đường phố. Đường phố tôi nói ở đây là đường Nguyễn Thành - tôi chứng kiến - và góc đường Mai Thúc Loan lúc sáng mồng 2 Tết Mậu Thân năm 1968.

ND: Quang cảnh đường phố trong những ngày kế tiếp như thế nào, nhất là trong suốt 28 ngày đó"

Ô. PVT: Nói về 28 ngày mà VC chiếm Huế thì tôi không có mặt tại Huế 28 ngày. Tôi xin kể với chị Nam Dao nghe là đến ngày mồng 2 Tết, mở mắt ra thì thấy VC đi vòng vòng. Người đầu tiên tôi thấy là ông thầy tôi, ông Tôn Thất Dương Tiềm. Ông dạy môn Việt văn cho lớp đệ tam chúng tôi, mà bây giờ gọi là lớp 10. Tôi đang học lớp đệ tam thì khi đó ông dạy tôi Việt văn. Thầy dạy tôi thế nào là thương đồng bào, yêu tổ quốc, yêu quê hương. Ông Tiềm là người mở cho tôi con đường thấy rõ được bổn phận của thanh niên là phải làm gì cho quê hương. Nhưng quý vị biết không, trời đất ơi, chính ông Tiềm lại là người "dạy" cho tôi thấy thế nào là tàn ác của VC! Ông Tiềm là người cầm súng K54, dưới thì ông mặc quần xanh xanh của cán bộ chính quy, trên thì ông mặc áo màu trắng, áo sơ mi.
Tôi thấy ông Tiềm lúc đó đang chỉ huy những người cũng mặc áo trắng, mặc quần bộ đội, tức là cán bộ, đeo súng K54 làm gì đó, nói sầm nói sì gì đó. Sau đó mấy người đó mới chỉ trỏ cho mấy người mặc bộ đồ đen, tức là mấy thằng du kích VC. Trong đám đó tôi còn thấy anh Hoàng Văn Giàu nữa. Anh Hoàng Văn Giàu là một sinh viên học ở Huế.
Tôi phải sống mà chứng kiến những sự tàn sát theo lệnh của thầy Tôn Thất Dương Tiềm tại thành phố Huế, tại ngã tư Nguyễn Thành và Mai Thúc Loan tại khu thượng thành đó.
Sáng ngày mồng 2 Tết khi VC xuất hiện, nó bắt đầu xách ra [mấy người] nó bắt ở đâu không biết, nó bắt ra được 5 người, nó trói tay sau lưng, một số còn mặc áo quần ngủ, một số mặc áo quần bình thường, mặc áo pijama, bộ đồ ngủ  - đang ngủ ở nhà nó xách ra. Đến trưa trưa 11, 12 giờ ngày mồng 2 Tết, tôi thấy mấy thằng du kích nó dắt ra. Có mấy thằng loong toong VC nằm vùng cỡ như Hoàng Văn Giàu chạy theo đít, chạy theo ra tới ngay chỗ cửa Đông Ba. Người ta bị trói cả rồi, bắt đầu đứng sắp hàng, xoay lưng vô thượng thành - thành cao lắm. Tôi thấy ông Tiềm sắp đủ 5 người, sắp lần lần 1, 2 ,3 ,4, bắt đầu 5 người. Tôi thấy đông, chạy tới tôi coi. Tôi cũng núp núp mà tôi coi. Tôi thấy ông Tiềm ra lệnh cho thằng cán bộ VC nói tiếng Bắc. Thằng đó mới ra lệnh cho thằng VC mặc bộ đồ quần đùi đen, bắt đầu giương súng bắn.
Trong đó tôi thấy có ông Quế ở tại đường Nguyễn Thành. Ông này hồi trước làm cảnh sát gì đó, ổng cũng về già rồi, ông đâu làm gì nữa đâu. Rồi trong đó tôi cũng thấy một số người cũng lạ, rồi người dân, một số người mà tôi biết mặt ở trong thành phố mà đâu có làm nghề gì đâu. Còn nói lính thì chưa thấy một người lính nào bị bắt và bị bắn tại đó cả. Những người lính VNCH và các công chức mà tôi biết, chưa bị bắt và chưa bị bắn trong trận đó.
Bắt đầu ông Tiềm ổng gật gật đầu. Thằng cán bộ VC mới ra lệnh cho thằng kia bắn, nó dùng chữ 'bắn!' Tụi kia mới bắn, bắn không biết bao nhiêu viên AK, tôi thấy người cuối cùng gục xuống, sụm xuống. Cuối cùng chết rồi, thân nhân của một số người bị bắn, họ bu quanh, họ chồm tới họ khóc, họ chồm tới họ khóc, thì mấy thằng mặc bộ đồ đen, nó đá, nó dọng, nó kêu 'đi, cút, cút'. Một số mấy thằng đó cứ la, không cho thân nhân người ta tới. Để đó, phơi đó.
Quý vị có biết không, nắng, máu, ruồi, máu, ruồi, cứ nằm đó, cứ nằm đó. Mấy hôm sau, người ta mới lén lén, riết rồi làm lơ cho thân nhân người ta đem xác về chôn. Đó là cuộc bắn đầu tiên, và người đầu tiên tôi thấy ra lệnh bắn đồng bào vô tội của tôi là một người giáo sư khả kính của trường tư thục trung học Nguyễn Du tại Huế, ông thầy kính mến của tôi, Tôn Thất Dương Tiềm.

ND: Trong hoàn cảnh nào mà những người CS bắt được anh"

Ô. PVT: Chúng tôi phải ở lại tại góc đường khu chợ Sép cho đến không biết mấy ngày, tôi cũng chẳng nhớ mấy ngày. Quanh quẩn ở đó từ ngày mồng 2 Tết cho đến khi chúng tôi bắt đầu thấy sự xuất hiện của những chiếc máy bay của quân lực VNCH bắn xuống cửa Đông Ba. Phi cơ trực thăng của VNCH với đồng minh khi đó xuất hiện trên bầu trời bắn xuống. Ba tôi nói, thôi bây giờ ở đây cũng chết, phải chạy thôi. Chạy. Chúng tôi bắt đầu bỏ chạy, chạy về hướng Mang Cá, từ Nguyễn Thành, Mai Thúc Loan mà chạy ngược về phiá Mang Cá. Chạy qua một xóm được, hai xóm được, qua đến xóm thứ ba thì bị mấy thằng du kích chặn lại. Nó không cho chạy, nó bắt tôi đứng lại, nó kêu tôi đứng lại đi khiêng đồ.
Nó dắt tôi đi một hồi tôi thấy tập trung có 5 thằng cùng xóm. Đợi đến đêm, nó dắt tụi tôi đi qua phía bên chỗ cửa Đông Ba về phía bên chùa Diệu Đế. Ngó lui ngó tới, đến khi bị bắt đầy đủ thì tôi đếm cũng khoảng mười mấy người, bằng tuổi tôi khoảng 15, 16 tuổi. Sau khi tập trung ở chùa Diệu Đế, VC sai tụi tôi đi khiêng ba cái đồ gạo cơm hay là súng đạn gì đó. Nó bắt sai cái gì thì làm nấy thôi, nhưng con mắt thì khi nào cũng ngó đường để trốn.


Sau chùa Diệu Đế, chúng nó đưa về phiá Gia Hội, sống xung quanh mấy nhà dân. Chúng bắt chúng tôi đi khiêng vác trong vòng mấy ngày sau, thì bắt đầu tôi thấy phía bên chỗ Đông Ba, máy bay bắn xuống dữ lắm. Tụi tôi thấy chắc là phản công rồi, lính VNCH mình phản công chúng nó rồi. Tôi cũng cầu nguyện, cầu nguyện, nhưng không phải là đi dân công đâu quý vị ơi. Đến tối đó, nó phát cho mấy cái cuốc, nó nói bây giờ đi đào mấy cái hào, cái hầm. Tại vì máy bay bắn xuống quá, tôi nghĩ chắc nó sai tụi tôi đi đào mấy cái hầm để cho tụi nó núp, giống như công sự, núp để tránh đạn tránh bom. Tụi tôi mười mấy thằng còn xác vác cuốc đi đào, cũng đào, đào, nghĩa là tối xuống đi đào. Cái hố bề sâu xuống là một thước, bề ngang bằng một sải tay, một sải tay ngang, cứ đi tới, đi tới, một thằng một khúc, cứ đào. Đào cứ nối liền nhau, nối liền nhau. Đào xong cái này rồi bắt đầu đi đào cái khác, như là đào tuyến công sự đó mà.
Nhưng quý vị biết không, sau khi đào xong lúc 3 giờ sáng, lần đầu tiên tôi thấy nó dẫn ra một đám người từ xa trong bóng tối. Những người này khi tiến tới gần, bấy giờ tôi mới thấy là tay trói về phía sau, cột trùm, cột dính vào với nhau bằng sợi dây điện thoại màu đen đen. Nó cột trùm, người ta rồi dắt ra. Mỗi toán nó dắt ra như vậy là khoảng 14, 15 người. Những cái hố chúng tôi đào cũng vừa cái khoảng đó. Nó mới bắt những người đó đứng xoay lưng về cái hố. Còn nhiệm vụ chúng tôi thì chúng tôi đang đứng, đang đào đất, tay chúng tôi đang cầm cuốc. Nó mới sắp hàng những người kia, những người mà nó bắt, bị cột sợi dây điện thoại, dính trùm với nhau.
Số người này, một số mặc đồ ngủ hoặc mặc bộ đồ thường, có người mang dép, có người đi chưn, kể cả những người mặc quần xà loỏng. Nó sắp người ta xoay lưng về cái hố mà chúng tôi đào... [nói đến đây Ông Tuấn thở mạnh như bị ngộp thở và khóc thút thít]... rồi cái thằng cán bộ VC mặc áo trắng và quần cán bộ chính quy, đội nón cối, nó đọc, nó đọc bản án tội ác của những người đó. Nó nói những người đó có tội với nhân dân, có tội với cách mạng. Nó vừa đọc xong bản án thì thằng du kích VC, thằng đứng đầu mặc quần xà loỏng, quần đen áo đen, nó lấy súng AK bắn người đầu tiên, nó bắn rào, nó bắn rafale. Ông này bị trúng, ông lật ngược ra, đằng sau đâu có cái gì đâu, là cái hố!
Ổng té xuống, quý vị biết không, mấy người sau đâu có trúng đạn gì đâu, cũng lăn xuống. Lăn và lộn, lộn vòng xuống, lật ngửa ra.... [Ông Tuấn khóc rống lên]. Nó bắt tôi lấp! Nó kêu lấp, lấp, lấp lẹ! [vẫn khóc]. Tôi không lấp, nó đánh tôi. Tôi nhìn mấy người đó, tôi khóc, tôi khóc, khóc, khóc! Không! Người ta còn sống mà lấp đi! Không! Rồi nó dọng báng súng tôi, súng AK nó dọng, nó dọng đằng sau xương sống tôi... [Ông Tuấn vừa thở hổn hển như bị ngộp, vừa khóc]....
Chưa được, nó quay mũi lưỡi lê nó đâm tôi, nó đâm ba sườn tôi. Trời ơi, máu me nó đâm! Mấy thằng tôi, thằng nào cũng khóc, nó đánh, nó đánh. Tôi phải lấp, phải lấp. Tôi lấp đồng bào tôi [khóc nức nở]. Trời ơi, trời ơi, Thượng Đế coi này! Bây giờ tôi nhớ tôi có tội quá. Tôi nhớ mấy con mắt đồng bào, mấy người dưới hố ngó tôi. Trời, trời, trời, trời ơi VC ơi là VC! Không lấp thì nó đánh! Lấp thì bà con tôi chết! Thôi, thôi, lạy Phật, lạy trời, lạy Thượng Đế. Chưa có thằng nào nó tàn ác như VC vậy... [tiếp tục khóc nức nở]...

ND: [Nam Dao cũng khóc theo] Anh không phải là người giết đâu. Tội đó là tội mấy thằng cộng sản [cả hai người đều khóc]...

Ô. PVT: Có ai hiểu thấu lòng tôi" Mấy người chết tội nghiệp ơi là tội nghiệp. Trời ơi, con mắt người ta, miệng toàn đất! Con mắt người ta ngó, tại bị cột chân ở dưới hố rồi, có người nằm ngửa nằm ngang. Trời ơi, mẹ ơi, con nằm con cứ thấy mấy người ta hoài, tội quá! Sao con cứ bị ác mộng hoài, mẹ ơi mẹ!

ND: Thưa anh, họ bắt anh đào hố ban đêm, và sau đó nó lấy người từ dân ra đó, thì tất cả những người đào cái hố đó là toàn người dân chứ có nó dính ở trong đó không thưa anh"

Ô. PVT: Những người đào hố là thanh niên tụi tôi đó, thanh niên thành phố Huế đó, khoảng 14, 15 ,16 tuổi như tụi tôi, nó bắt đi dân công, bắt đi đào hố. Đào hố xong tưởng là để nó núp đạn, cuối cùng nó bắt chôn đồng bào tôi, không phải một lần đâu quý vị ơi, mười mấy lần lận! [khóc lớn] Mười mấy lần, bắt chôn mười mấy đám! Mỗi lần nó bắt mình đi chôn, trời ơi tôi sợ! Không chôn thì nó đánh, hỡi ơi Việt Nam ơi, Việt Nam ơi! Lấp, lấp, lẹ, lẹ [ông Tuấn nói ngọng theo giọng Bắc]. ĐM, ĐM, tao bắn mày! Không lấp thì nó đánh, không lấp thì nó đâm. Giọng người miền Bắc đó chị, là cái giọng người miền Bắc, nó bận dồ chính quy...

ND: Nhưng thưa anh, trước khi nó lấp thì nó đều có bản án tử hình mấy người đó hay sao"

Ô. PVT: Khi nó dàn người ra, dàn hàng ngang ra, xoay lưng vào hố, lúc đầu thì khi nào cũng đọc hết, đọc lệnh cách mạng, nói rằng có tội với nhân dân, có tội với tổ quốc. Nó đọc xong lúc đầu nó bắn, bắn là có phước lắm, bắn người nào trúng đạn AK là có phước lắm, tại vì trúng là chết, còn không chết mới tội. Không chết ngột lắm, ngột, bây giờ tôi bị ngột! Chị biết không, mấy đợt sau, nó đâu có bắn, không chôn ban đêm mà cũng không bắn chị ạ, tại vì nó sợ máy bay quan sát, bắn ra xẹt lửa, người ta sẽ  bắn xuống, thành ra nó lấy AK dọng người đứng đầu. Nó đập xong rồi cái thằng VC quần đen áo đen đánh vào đầu người đó, đánh một cái là té ngửa thôi.
Sau quý vị biết không, mấy người kia té lăn xuống. Té lăn xuống thì nằm đâu có gọn, không gọn thì nó xách cuốc, nó bắt tụi tôi lấp. Còn số cuốc dư thì nó lấy cuốc nó nện đầu người ta xuống. Đầu người ta ngoi lên, nó đập người ta xuống. Lý do tại sao mà sau này đào lên, thấy cái dấu bể sọ, là bể vì cuốc đó. Là tại vì người ta không chịu chết, người ta muốn sống, mà nó bắt tôi lấp, người ta muốn ngoi lên, nó lấy cuốc đập. Những cái nhát cuốc lên đầu người ta đó, mấy thằng VC đập vào đầu dân cho đầu người ta không ngoi lên được, để đất lấp qua đầu,... Thành ra quý vị nhớ dùm cho, có những cái hố không có đạn, không có AK, không có một viên đạn. Những cái hố chôn sau không có đạn, toàn là AK nó dọng vô đầu người ta, xong rồi những người nào nằm lăn xuống mà cái đầu còn lên cao, là nó vác cuốc nó đánh.
Trời ơi, cái cuốc mà nó xoay ngược đánh trúng cái đầu người ta là phải bể thôi. Máu ra, chết từ từ, tội lắm. Chẳng thà nó bắn lúc đầu. Lúc đầu nó xử bắn thượng tứ ở chỗ Đông Ba bắn 5 người đó, tôi thấy thà chúng bắn như vậy đi, bắn một phát cho người ta chết, chết xong nó khỏe đi, chứ đâu có chôn sống kiểu đó được.
Tôi thấy Hitler giết người Do Thái, ổng xả hơi ngạt đó chị, đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, họ chết với nhau, ôm trùm chết với nhau mà còn sướng. Chết vậy còn sướng, vì hơi ngạt chết nhanh hơn là lấp đất. Bị chôn dưới đất đó đâu có chết liền đâu, nó chết từ từ, nó chết từ từ, đồng bào tôi chết từ từ [lại bật khóc]... Ngột lắm chị, ngột lắm, bây giờ tôi nghe ngột... Tôi không muốn nói nữa thưa chị à, mỗi lần nghĩ tới tôi bị trauma chị à. Chỉ có giấu vợ tôi, giấu con tôi. Vợ tôi bây giờ nó biết tôi rồi, vợ tôi hiểu tôi, vợ trước nó không hiểu tôi đâu. Bà này bả hiểu, tại vì sau khi nói chuyện với chị, tôi ngồi tôi khóc... Tết này tôi nhớ, nhớ Mậu Thân [lại bật khóc], nhớ bà con, nhớ đồng bào mình, nhớ cái ác ôn của VC. Nó ác quá, nó ác quá, tôi đi lính mà tôi đâu có ác vậy đâu. Hồi tôi đi lính tôi bắt nó, tôi cho nó ăn, cho nó hút thuốc, giao cho an ninh quân đội, đưa nó ra Phú Quốc, đi đâu thì đi, đâu đập đánh gì đâu. Đồng bào tôi ơi! Ông Tiềm ơi, ông còn sống hay chết"!
Hôm nay chị biết không, Huế nó ăn mừng 40 năm, thằng Nguyễn Công Ước, tướng VC, ăn mừng 40 năm 'tổng nổi dậy', huy hoàng, chiến thắng, anh hùng... Trời ơi, 40 năm VC vẫn không có lời xin lỗi! Và chúng nó vẫn rêu rao giết đồng bào theo lệnh cái thằng cha Nguyễn Sinh Cung sinh quán tại làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, thằng khốn nạn sau này nó lấy cái bí danh đầu trộm đuôi cướp trôi sông dạt chợ đá cá lăn dưa, là cái thằng Hồ Chí Minh đó. Nó theo lệnh thằng khốn nạn đó chị. Ngày mồng một, đêm 30 giao thừa, Hồ Chí Minh đọc thông điệp trên đài phát thanh Hà Nội, nhắn gởi tụi VC ở miền Nam tàn sát 'tổng nổi dậy, tiến lên toàn thắng ắt về ta'...
Tôi muốn chết chị ạ, để tôi về dưới kia tôi gặp nó, tôi muốn hỏi nó một câu thôi. Nó người Bắc, tôi người Trung, nó đẻ trước tôi, gần 60 năm rồi, tôi chỉ hỏi nó một câu thôi, Tại sao nó ác vậy" Đồng bào Huế tôi có tội gì đâu. Tết người ta đang ăn Tết, nó kêu ngưng bắn, người ta ngưng bắn, nó lợi dụng ngưng bắn, nó đưa lính vô, bắt đồng bào đi bắn, là làm sao vậy"...

ND: Thưa anh, anh có nhớ những địa điểm nào đồng bào bị chôn sống hay không, và anh có nhớ thời gian nào hay không"

Ô. PVT: Thưa chị, suốt mười mấy đêm, chúng tôi phải liên tục làm cái công việc phải đi lấp người ta - sau khi đào lỗ - trước khi thành phố Huế được lấy lại bởi lính VNCH mình. Vùng đó là vùng Gia Hội, xung quanh cái khúc Gia Hội, sau này kéo tràn xuống. Đó là vùng mà chúng bắt tôi làm dân công, cũng giống như bị bắt buộc phải lấp đồng bào tôi trong những cái hồ chôn người, vòng vòng ở tại Gia Hội. Trong thời gian mười mấy ngày đó thì chôn được mười mấy đợt, dưới sự áp lực của AK - không làm thì nó bắn, như tôi đã kể với chị.
Nhưng cũng may mắn đó chị, cũng nhờ vậy mà chúng tôi mới thoát. Tại vì nếu như chúng tôi không được đi ra ngoài thì không có cách gì tôi thoát thân mà ngồi nói chuyện với chị.
Đêm tối đến khuya, chúng nó cứ theo cái việc là bắt được bao nhiêu, chúng tôi chỉ việc đào lỗ rồi đi chôn. Nhưng đến một lúc thì chúng tôi được thư thả hơn những người mà nó bắt, nó giam. Một số thanh niên không được đi làm việc như tụi tôi, số mạng những người đó sau này là bị chôn sống. Tụi nó là tụi trâu cột ghét trâu ăn, tụi sinh viên học sinh quyết tử ở Huế, cái tụi đi vô bưng bây giờ phải bắt những thằng không theo bưng: "Tao theo Bác Đảng, tao vô bưng, tại sao mày không vô" Bắt mày, bắt để trả thù." Tư thù, tư oán, A, B, C, D gì mình không biết chuyện đó. Thành ra tụi tôi đào lỗ, chôn người ta. Ngày thì đi ăn, đi kiếm đồ nhà dân, nhưng đến chiều - mấy ngày trước khi mình lấy lại được Huế - trời ơi tôi thấy sao mà lính Việt Cộng từ phía trên cứ tràn về, tràn về, tức là như nó bị quân lực VNCH rượt nó, thành ra nó dồn về. Lúc đó tới 5, 6 trăm người đó chị. Khi chạng vạng tối, máy bay trực thăng rọi đèn xuống bắn, nó bắn, bắn rrrééét. Thì tụi nó - lính nó đông lắm chị - nó bắn lên, ở trên bắn xuống.
Tôi nói chị nghe, lúc tụi tôi đi chôn thì tổng cộng là mười mấy người, nhưng tụi tôi thân với nhau cùng xóm chỉ có 4 thằng thôi. Tôi nói với mấy thằng đó: "Tình trạng này, mình phải lợi dụng thời cơ mình chạy thôi, tại vì trước sau gì nó cũng bắn mình thôi. Bây giờ mình cứ đợi, đến khi..." Đến khi, chị biết sao không, máy bay bắn xuống lúc hoàng hôn chạng vạng, tôi có dặn tụi nó trước rồi - hồi đó tôi khỏe, to con, tôi nói cái gì thì tụi nó đồng ý, tất cả đồng ý với nhau - tôi nói khi nào mà tôi nháy mắt thì mình chạy về cái hướng mà tụi nó không chạy, mình chạy ngược lại thì hy vọng rằng mình còn sống sót, còn nếu chạy lại thì không cách gì được cả. Và cuối cùng là tôi chạy, và tôi nháy mắt, vừa nháy mắt thì máy bay bắn xuống. Trời ơi, chạy khi đó thì một ngàn phần chết, một cơ sống sót. Máy bay bắn xuống thì mình cũng chết thôi, mà chẳng thà chết như vậy đi, chứ thấy chết dưới hố ngột quá đi.
Chạy ra, 1, 2, 3, 4. Bốn thằng chạy, chạy xong phóng vô bụi liền. Máy bay đang bắn xuống, nó bận bắn máy bay, nó bận núp nữa, nó cũng sợ chết chứ đâu phải... Núp vô bụi xong lại chạy, chạy. Một trong mấy thằng tụi tôi, cái thằng chạy sau - cùng xóm - nó bị bắn, bắn rớt lại. Ba thằng tôi chạy, chạy một hồi, cắm đầu cắm cổ chạy. Máy bay không thấy bắn xuống tụi tôi, mà thấy AK ở dưới nó bắn xả theo... Chị biết không, khi chị chạy mà súng trên trời bắn xuống hay súng bắn theo, thì chị biết liền à.
Nó bắn chết một thằng, song tụi tôi cứ chạy, chạy mệt, tụi nó bắn theo, biết bắn chỗ nào bây giờ, bắn vô bụi thôi! Ba tụi tôi chạy một hồi, thấy một vùng đó có đèn, máy, xe nhà binh, hú, hú, hú. Thấy xe nhà binh, tụi tôi hét lên "Cứu, cứu, cứu, cứu!" Mới thấy anh lính rằn ri cầm khẩu súng M16 - cái súng dài dài đó. Ba thằng tôi la "Cứu, cứu, cứu!..."
Cái xe có cái đèn pha, nhờ ánh sáng đó tụi tôi mới thấy, tụi tôi mới hét lên. Ổng mới lấy cái đèn pha, cái đèn pin, rọi, rọi, thấy tụi tôi, mới ngoắc tay ra. Ổng nghe "cứu, cứu, cứu," cũng chẳng hỏi tụi tôi là Việt Cộng hay quốc gia gì hết. Nghe "cứu cứu" thì ổng biết là dân mình thôi. Chạy ra, chạy ra.
Trời ơi, tôi kể chị nghe, trong tay thằng Việt Cộng mấy chục ngày, đến lần đầu tiên gặp anh lính Cộng Hoà - ảnh cầm khẩu súng, ảnh ngoắc ngoắc tới - trời ơi, tôi tới tôi ôm ảnh đó chị! Trời ơi, giống như mẹ đi chợ về! Tôi ôm ảnh tôi khóc, khóc nức nở. Ba thằng ôm ảnh khóc nức nở, không bảo nhau gì hết. Tự nhiên cái lòng thương người lính VNCH, một người mà mình cảm thấy có sự bảo vệ... Tôi ôm ảnh khóc. Anh vuốt đầu, nói: "Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu em!" Bắt đầu tôi kể từ đầu đến cuối. Anh vô cho ăn - phía sau có nước, anh cho tắm, có đồ đạc gì mặc đại ba cái đồ lính của ảnh - đâu có đồ đâu!
Mấy ngày sau, lấy được Huế. Mình kể là mình đi chôn như vậy, tội ác như vậy đó, họ mới đi theo, tôi chạy, chỉ, chỉ, chỉ, đi phía trước chỉ... Chị biết cái chỗ mà lúc tụi tôi chạy có máy bay bắn xuống, để thoát khỏi Việt Cộng, bạn tôi còn đó! Mười mấy thằng còn đó! Mới 4 thằng chạy, 1 thằng chết. Chị biết không, bạn tôi, xác mấy thằng nhỏ cùng tuổi tụi tôi: bị bắn vô đầu! Tụi nó bắn vô đầu trước khi nó rút đi. Thì ra thế này, tụi tôi tới gặp mấy cái xác đó, cũng thúi rồi, mấy ngày rồi. Khóc! khóc! [ông Tuấn lại khóc khi kể]. Trời ơi đứa nào cũng lỗ chỗ trên đầu. Nó bắn xong nó chạy, tại vì tụi này, nó hết xài được rồi. Mà sợ chạy như tụi tôi thì đi báo!
Con cảm ơn Trên. Sau khi thấy xác mấy người bạn đó rồi, bắt đầu tôi mới chỉ hầm, đào xác lên... Đào lên thì nó cũng thúi rồi.
Sau này có một số mồ nó mới chôn, nó chôn trước chôn sau, nó thúi ơi là thúi. Chị có tưởng tượng không, cái lỗ mũi tôi thúi, giống như bị nước xác chết, thúi, thúi. Khi đó, cái dầu - bôi dầu, bôi mỡ - kéo mấy cái đó lên, vừa kéo vừa khóc. Tới ngay mấy cái mộ mà mình đào, mình chôn người ta, tôi còn nhớ, nhớ những bộ áo quần lúc đêm người ta mặc, nhớ những con mắt người ta ngó lên... ám ảnh, ám ảnh, ám ảnh... Tôi thành con người khốn khổ...
Suốt thời gian giúp mấy anh đó đi chỉ mộ đào, đem xác người ta lên. Đó là những vùng mà tôi biết có những cái mộ mà chính tụi tôi tham dự vào dưới sự áp lực của giặc, sau này có bao nhiêu mồ chôn tập thể, nhiều lắm chị ạ.
Nhiều lúc mình ngồi mình suy nghĩ lại mà coi, những người chết ở dưới mồ, làm sao mình khôi phục lại được danh dự cho người ta. Nó nói những người đó là có tội với cách mạng, có tội với nhân dân, có tội với đất nước, thành ra nó chôn người ta. Nhưng dưới mắt tôi, tôi thấy tội lắm. Rõ ràng là nó vô, nó dùng vũ lực nó bắt người ta đi chôn. Bởi vậy do đó, tôi nói với chị, 40 năm rồi chưa có một ai lên tiếng để đòi hỏi nhân quyền, danh dự cho những người chết tại Huế và tại đất nước VN trong Mậu Thân.
Bởi vậy lòng đau canh cánh hoài, mỗi lần đến Tết là cứ canh cánh, canh cánh. Con người tôi sống như vật vờ, vật vờ, sống mà bị ảo tưởng của mộng và thực, mộng và thực. 40 năm rồi tôi vẫn thấy con mắt của những người dưới hố, nhìn một cách căm hờn. Một nhát cuốc đánh vào đầu họ không chết đâu chị - Việt Cộng đánh họ không chết đâu - vẫn còn sống chứ; nhưng những cái lấp đất của mình, lấp từ từ, từ từ, nó tràn qua, không có không khí thở, tại vì người ta phải nằm dưới đó! Tội nghiệp... (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.