Hôm nay,  

Mưu Sinh Dưới Sương Đêm

24/12/200600:00:00(Xem: 2707)

Mưu Sinh Dưới Sương Đêm

Bạn,

Theo báo Thanh Niên, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, trong thành phần  dân nhập cư  có rất nhiều dân nghèo từ  khắp nơi đổ đến,  kiếm sống bằng đủ thứ nghề. Nếu làm đêm, ban ngày họ về những khu trọ ổ chuột tiếp tục làm những phần việc còn lại. Và có những con người, sau cả ngày làm việc quần quật, họ tận hưởng những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi của mình ngay trên lề đường để chờ trời sáng.  Báo Thanh Niên ghi nhận về cuộc mưu sinh gian khó của những người dân khốn khổ  này qua đoạn ký sự như sau.

Một giờ sáng dưới sương đêm lạnh lẽo. Bên tán lá cây lề đường 3 Tháng 2, đoạn trước cửa nhà hát Hòa Bình, hai người lớn (một nam một nữ) và một đứa trẻ khoảng hơn hai tuổi đang co quắp ngủ trên tấm vỏ bao đã tách làm đôi. Bên cạnh, hai túi nilon đựng quần áo và một hộp đồ nghề đánh giày vứt lăn lóc. Phóng viên cho xe chạy chậm lại và dừng sát bên lề đường nơi ba phận người này đang ngon giấc. Phản ứng tức thì của người đàn ông là ngồi bật dậy rất nhanh, tiếp đến người đàn bà cũng lồm cồm ngồi dậy miệng liến thoắng: "Các anh cho vợ chồng em ngủ nốt đêm nay ở đây, sáng vợ chồng em đi chỗ khác...". Khi biết phóng viên không phải là công an, người đàn ông mới mạnh dạn cho biết tên anh là Chương, năm nay 25 tuổi, quê ở Kiên Giang. Hai năm trước, do cuộc sống ở quê khó quá nên hai vợ chồng và đứa con mới sinh dắt nhau lên thành phố tìm kế sinh nhai. Anh Chương làm nghề đánh giày, người vợ thì bồng con lẽo đẽo theo sau, trên tay cầm vài tờ vé số. Dù rất siêng, nhưng chỉ đủ tiền nuôi đứa con da đen sạm vì nắng. "Hôm nào hên lắm hai vợ chồng mới được bữa cơm bụi gọi thêm cơm tới 2 lần". Không có tiền để thuê nhà trọ, vợ chồng họ chọn lề đường để ngủ qua đêm chờ đến sáng hôm sau tiếp tục mưu sinh.



Hoàn cảnh của bà Bùi Thị C. 65 tuổi còn đáng thương hơn. Năm 1992, khi chồng bà mất, bà không ở được với gia đình nhà chồng. Bà và đứa con hơn 10 tuổi phải dắt nhau từ quận Gò Vấp sang quận 11 thuê nhà để ở. Cách đây mấy năm, người con trai đòi lấy vợ. Thương con nhưng vì gia cảnh chẳng có gì đáng giá, bà chỉ biết an ủi con "ráng đợi thêm vài năm nữa". Tưởng anh con trai biết vâng lời, nào ngờ vài tháng sau, anh dắt về một cô gái với cái bụng sắp đến ngày sinh. Thấy vậy bà tặc lưỡi, đúng là trời thương cho kiếp nghèo của mẹ con bà. Thế rồi ngày sinh nở của cô "con dâu" đến, một bé trai bụ bẫm chào đời. Nhưng đúng 11 ngày sau, cô "con dâu" đột nhiên biến mất, bỏ lại cho bà một đứa trẻ vẫn còn đỏ hỏn, nhiều đêm bé nhớ mẹ khóc đến xé lòng làm bà đau từng khúc ruột. Để có tiền nuôi cháu, hằng đêm bắt đầu từ 19h tối, bà đặt đứa bé vào thùng xe ba gác và đẩy đi khắp các ngõ hẻm lượm ve chai. Bà cho biết, mỗi đêm như vậy cũng kiếm được từ 30 đến 50 ngàn đồng, đủ để hai bà cháu sinh hoạt trong một ngày.

Bạn,

Cũng theo báo  Thanh Niên, hôm gặp phóng viên  bên đống rác sát với bùng binh Cây Gõ (quận 6) vào khoảng hơn 12 giờ khuya, bà bảo "đến đây mới đi được nửa đường".  Trong thùng xe, một bé trai kháu khỉnh khoảng 2 tuổi đang ngủ ngon lành dưới những bao chất đầy ve chai.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.