Hôm nay,  

Cuộc Hành Trình Theo Đường Thẳng Của Con Cúm

25/01/201400:00:00(Xem: 5504)
Trong ánh đèn chao nghiêng ấm cúng của tiệm cà phê Panera Bread, khoé nhìn người thiếu phụ bỗng lộ vẻ chán chường và thất vọng. Ông chủ tôi hiểu ra, khoác tay vào không gian một cử chỉ vô nghĩa như phương cách để chấm dứt cuộc đàm thoại tẻ ngắt. Tôi tự nhủ, thế là xong một cuộc gặp gỡ. Họ đến đây, hẹn hò, xem mặt nhau lần đầu, tìm hiểu, sau khi mất cả tháng trời thư qua thư lại, điện thoại mỗi đêm, cộng thêm nỗi trăn trở, nghĩ và tưởng tượng về nhau. Tôi ngắm cái mũi thanh tú của người thiếu phụ, rồi tới cặp môi bóng nhẫy son cam như nét cong của đường trăng còn non cốm. Ông chủ thôi đắm nhìn bờ ngực cao ẩn hiện sau làn lụa mỏng như từ chối một thôi thúc nhức buốt mới bén lửa con ngựa đực. Tôi hình dung ra hai quả đồi nhấp nhô hai bên con hẻm sâu kia là những tế bào tươi rói, tanh tanh màu đỏ thắm mà không khỏi rùng mình cho một khát khao bùng cháy. Tôi bò ra khỏi đám lông nhầy nhụa trắng phau bệt cứt mũi của ông chủ và rướn người đứng thẳng vào vị trí tôi đã tính toán sẵn, chực chờ. Phút khai hoả đã đến. Chỉ một cái hắt xì, tôi bắn ngay vào chỗ muốn đến, theo đường thẳng tắp, đáp xuống vành môi gợi cảm mở chào kia.

Tôi theo bà chủ mới đi về nhà. Những bước bà thả trên lòng đường chơi vơi tựa đang bơi trên những quả bóng khổng lồ. Cặp mắt vô hồn đó không bám vào bất cứ vật gì, khiến tôi có một ý tưởng ngu muội rằng bà có tuyệt vọng đến nỗi đi tự vẫn chăng? Tôi nhủ thầm, “Bà chủ mới, gượm đã, tôi chưa có cơ hội khám phá thân thể bà”.

Nghĩ là làm, tôi bước vào trong miệng người đàn bà qua một cái liếm môi. Đu đưa trên đường lưỡi, tôi thả mình bơi ngửa trên dòng sông nước bọt để tìm một nơi lý tưởng, thích hợp cho việc trú ngụ. Đây rồi thật tuyệt vời. Cổ họng, cả một vùng đất phì nhiêu ấm nóng, đầy những chất nhờn dễ dàng cho tôi bám vào sinh sống. Hơi thở đàn bà dịu nhẹ qua một cái ngáp, đưa gió vào mơn man làn da tôi như những cái vuốt lưng ve vãn nhục cảm khiến tôi thấy dễ chịu. Cả bù cái mùi hôi nồng nặc lại hăng hăng thịt chua đang lên men còn dính trong kẽ răng ông chủ cũ mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ muốn nôn mửa. Tôi tà tà dạo quanh quan sát mấy thằng con cái tế bào bà chủ đang nhởn nhơ đi lại. Theo kinh nghiệm sống có sẵn từ cuộc tấn công trên đất nhà ông chủ, tôi kiên nhẫn ngồi chờ. Tôi có hàng tá những kế hoạch xâm nhập trữ sẵn trong đầu. Cách tôi thường áp dụng nhất, là cho lũ đệ tử đi kết nạp mấy thằng tế bào có cửa mở để đón thực phẩm về nuôi cơ thể. Tụi này dễ dụ thôi. Còn mấy thằng tế bào có cửa đóng, tôi thả một thằng đệ tử trong người vào gõ cửa, bảo chúng nó rằng tôi sẽ mang mấy thứ thực phẩm cực tốt đến cho tụi nó xài, hay tôi có những hàng hoá trao đổi vô hại. Khi mấy thằng khờ mắc bẫy, tôi ào vào làm vỡ mạch máu chúng để cướp đường đi vào Tế Bào Chất. Có cách khác nữa, lừa lúc thằng nào vô ý, a đến, bám dính cánh cửa, bỏ xác ở lại, chích cái nhân của tôi vào trung tâm. Một khi phá thành mã đáo thành công, tôi tha hồ nắm chủ quyền kiểm soát, sinh con đẻ cháu hàng hàng, lớp lớp. Lũ đệ tử ra đời giống tôi y chang. Chúng tôi sẽ di chuyển khắp cơ thể bà chủ và làm chủ tạm thời miếng đất hình con người này nếu tụi nó không biết đoàn kết chống trả và đánh bại chúng tôi.

Hai ngày, sau phút gặp gỡ người đàn ông không duyên không nợ, quen biết qua liên mạng, nàng bắt đầu nằm liệt giường. Không tiên đoán được mình sẽ bị cúm, nàng lái xe xuyên bang suốt 10 tiếng đồng hồ, đến dự một khoá tu học trên núi cao vào dịp cuối năm. Chiếc giường tầng rung lên từng chập, khi B ho. Mũi, cổ họng và phổi nàng đầy đặc những chất nhày màu xanh quánh. Vì mỗi phòng được kê 3 chiếc giường tầng, 6 người phụ nữ phải ngủ chung với nhau. Cái cảm giác im ắng của đêm lạnh không còn vỗ về êm ái quen thuộc. Giấc ngủ họ bắt đầu bị phá bĩnh bởi tiếng ngáy của người đàn bà giường bên, tiếng ho sa sả của nàng B và tiếng trở mình của những người còn lại không ngủ được mà quên mang theo thiết bị bịt tai.

Nàng chập chờn đi và về trong cơn ác mộng. Bóng trắng anh N đứng ở đầu giường, tay xua xua, phân trần. Hai người đàn bà nằm trên giường của anh N xoã mái tóc đen nhánh. Không có đâu, B ơi, đừng ghen, không phải vậy đâu. B tỉnh dậy, hoảng hốt, cổ khô, miệng đắng. Chồng nàng, anh N đã chết hai năm rồi, sao anh còn về trong giấc mơ hoài vậy. Anh qua đời trong một tai nạn thảm khốc. Hai người đàn bà tóc đen, một đụng hất tung anh xuống đường, một chạy cán lên anh còn ám ảnh và đánh thức nàng dậy trong những giấc mơ. Nàng chớp mắt ngủ lại sau khi nốc một liều sirup thuốc ho màu đỏ cherry. Anh mỏng mảnh, trắng lạnh, nụ cười nở gượng trên khuôn mặt bệch bạc, nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào trời đêm. Nàng đuổi theo, làn môi tê cứng, gọi những lời câm, xao xác. Anh ngước nhìn những quầng sáng ở chân trời, chân bước đều không ngoảnh lại. Mùi sage dại của núi rừng phả hương thơm lừng khiến nàng ngạt thở và chợt ngã. Tỉnh giấc.

Ban mai đã bừng sáng mở câu chào. Những người phụ nữ chung phòng cũng trở dậy đi làm vệ sinh và sửa soạn cho thời khoá biểu một ngày dài tu tập.

Tiếng hò hét đinh tai nhức óc của bọn đệ tử tế bào bà chủ làm nao núng tinh thần chúng tôi. Tụi nó phản công dữ dội, chúng tôi hao binh không kém gì chúng, coi như cuộc giao tranh bất phân thắng bại. Bà chủ lại nằm liệt giường khi các phụ nữ cùng phòng trở về vào buổi chiều.

Họ đến hỏi han và an ủi nàng. Nàng xin lỗi vì tiếng ho đã làm phiền mọi người. Họ trao đổi những câu chuyện đời nhau như một sợi giây hoà ái kết thân. Những giọt nước mắt lại nhỏ xuống. Tâm tư được trải ra tựa mặt hồ đợi gió về làm chao sóng. Một nửa còn độc thân. Mỗi người là một trang sách cháy lam nham, vết than đen còn hằn sâu mưng mủ. Người đàn bà da trắng mắt xanh lật phăng tấm áo khoe đôi ngực khi tâm sự về chứng ung thư ngực hành hạ mình. “Cặp vú này không còn là của tôi, một cái bị cắt vì ung thư, cái còn lại bị sửa cho đồng với cái kia.” Bà chua chát thêm: “Cả hai đầy những silicone.” Người đàn bà Phi ngậm ngùi chia sẻ: “Tôi có khác gì bà, bà bị cắt một, tôi bị những hai.” Bà da trắng đòi coi, bà Phi cũng mở áo. Bà Mỹ rú lên: “Họ sửa cho bà khéo quá, bà còn có cả 2 cái núm vú, cái bị cắt của tôi không có núm.”

Bóng chiều rơi nhanh xuống lũng thấp, rải khí lạnh làm lam tím cả khu đồi. Mặt trời au đỏ đang lặn phía bên kia con lộ, tạo hình một bức tranh vân vũ cam rực đến kỳ dị. Trăng non mảnh như liềm sắc từ từ leo lên, nhẹ nhàng như có người đứng trên mây thòng dây kéo. Nàng ngồi trên ghế dựa, phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa. Trời bắt đầu vào đêm. Tiếng đại hồng chung cuối cùng một ngày, phá tan tĩnh lặng núi rừng, cũng làm giật mình lũ virus bệnh cúm.

Tôi và bọn đệ tử đại bại, thua không còn manh giáp. Chúng tôi kéo tàn quân về thủ ở màng nhày ở mũi đợi thời. Không sao, ngày mai, khi nàng tỉnh dậy đi sinh hoạt với bè bạn, chúng tôi sẽ có cơ hội. Chỉ một cái hắt hơi thôi, chúng tôi làm lại từ đầu, lao vào cuộc chiến khác cho tới hết mùa cảm cúm.

Trịnh Thanh Thủy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.