Hôm nay,  

Tác giả và tác phẩm

20/10/202300:00:00(Xem: 763)

Logo cho fb
 
Hôm trước tôi có gợi nhớ kỷ niệm đã một lần diện kiến bác sĩ/thi sĩ Thái Can và sự ngạc nhiên của tôi khi liên tưởng tác giả với thi phẩm do ông khai sinh. Đó là hai thái cực, tương phản đến kinh ngạc nếu quen với nếp nghĩ, thi sĩ là chủng loại: … ru với gió / mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây… (Xuân Diệu)

Tôi quen biết khá nhiều văn nghệ sĩ, đủ thứ hạng: vang danh năm châu bốn biển, khiêm nhường quận lỵ làng xã, làng nhàng phường khóm, tổ dân phố. Đa phần không như tôi tưởng hồi còn trẻ, họ chả phải là những á thánh mà chỉ là những con người với đầy đủ cung bật tốt xấu. Có anh đóng rất tròn vai trò người chồng, người cha mẫu mực trong gia đình, có chú chân chỉ hạt bột, cơm nhà quà vợ và … sòng phẳng đến độ, trong mắt nhìn bạn bè, là những gã keo kiệt, xem cắc bạc như bánh xe bò, tính toán chi li từng tách cà phê, từng điếu thuốc.
 
Trong số những thi sĩ tôi có cơ hội quen biết, một người luôn làm tôi ngỡ ngàng. Đọc thơ anh tôi bắt gặp không thiếu các món ăn chơi, dọc ngang trời biển, gươm đàn nửa gánh giang sơn một chèo. Thế nhưng trong đời thường anh lại là một công bộc mẫn cán ở sở làm, một gia chủ cực kỳ xét nét, để ý từng đồng vợ chi tiêu, không rượu chè hút sách, không gái gú nhăng nhít, với bè bạn anh sòng phẳng đến khó tin, chưa bao giờ tôi thấy anh đãi ai một tách cà phê! Ngược lại cũng chưa bao giờ anh buộc ai trả tiền, dù chỉ một cái croissant. Có thuở tôi thường dông dài với bè bạn mỗi sáng ở các hàng quán, anh cũng có mặt, cũng hào hứng tán chuyện trên trời dưới đất, chuyện chính trị, thời sự, chuyện văn chương, nghệ thuật…, nhưng tuyệt đối giữ đúng nguyên tắc, chỉ ngồi tán phét, không ăn, không uống, dù một ly trà, lý do: chúng nó đãi mình, lần khác mình không đãi lại, kỳ (đó là quan điểm của anh qua lời vợ).

Một nhà văn thuộc hạng có tên tuổi tôi cũng quen, ngoài tài múa chữ, “đức” ăn và tham của anh ta ít ai theo kịp. Thường, anh ta vào casino một tuần tệ lắm hai lần, không phải để sát phạt mà là để… ăn! Chả là anh ta có cô em vợ sở hữu tấm nhan sắc như tài tử điện ảnh, có cuộc sống phóng túng, trên 30 vẫn không chịu lấy chồng, cặp bồ với một đại gia trùm địa địa ốc. Chàng này, như nàng, cũng mê đỏ đen, thường đánh lớn, vì thế có thẻ goldcard, ăn uống ngủ nghỉ đều free. Chúng ta đều biết các con bạc khi vừa bước vào cửa casino là sà ngay vào những bàn sát phạt, ẩm thực không màn, ông anh rể dùng thẻ goldcard của của cô em hoặc chàng đại gia mặc sức ăn uống toàn món ngon, rượu xịn: steak, heo sữa, vịt Bắc kinh, cua, tôm hùm, sò huyết…, rượu La Baume Saint Paul Chardonnay, Chateau Figeac Premier Grand Cru Classe… Nhìn mặt bàn ngổn ngang vỏ càng tôm cua, xương xẩu, chai lọ, ly đĩa tôi thầm ngạc nhiên tự hỏi, bụng dạ nào chứa hết lượng thức ăn đồ uống bề bộn thế kia!?

Có lần tôi cùng anh ta lên Los Angeles thăm một người bạn có vườn cây kiểng nổi tiếng khắp miền Nam Cali. Nhìn khu vườn bao la vô số cây ăn quả, mãng cầu, táo, nhãn, vải, bòn bon… sai trái, anh ta vội vàng vào nhà lấy một thùng giấy lớn rồi ra vườn chọn, hái mọi loại quả chất đầy thùng, tự nhiên như vườn nhà. Trông nét mặt chủ nhân tôi biết anh ta không vui. Đã đành chả đáng là bao, nhưng đánh chó phải nể chủ nhà, đâu thể mặc sức thu hoạch, xem chủ vườn như con số không! Vả, lương kỹ sư vi tính một năm gần 200.000 đô, thèm, bảo vợ tới chợ, bỏ ra vài chục đô, mặc sứa khuân về. Tôi lại băn khoăn tự hỏi, với bản chất phàm phu thế, làm sao anh ta sản sinh được những trang chữ óng ả, sâu sắc như đã?

Đọc tiểu sử các danh nhân trong lĩnh vực văn học nghệ thuật, tôi bắt gặp không ít các thiên tài xem tiền bạc của cải nặng như đá tảng và có nhiều tật xấu: bài bạc, hút sách, ăn uống thô bỉ, tham lam, ích kỷ, tôn thờ vật chất không thua tín đồ sùng đạo. Điển hình như ông họa sĩ có bộ ria mép tựa ghi đông xe đạp đua trông lập dị và nghệ sĩ hết biết (Sanvador Dali) là một tay sùng bái tiền bạc đến mức bệnh hoạn; Văn hào Dostoieveski, một trong những cây cổ thụ của văn học Nga, ghiền cờ bạc và luôn nợ nần, ông viết ngày viết đêm cốt để lấy tiền trả nợ; một nhà lý luận phê bình An Nam, đường kim giảng viên của Đại học cộng đồng trong thành phố tôi đang ngụ cư, ngoài tiếng tăm do nhiều bài viết và tác phẩm in thành sách uyên bác, ông còn nổi tiếng bần tiện. Một cô học trò của ông mét với tôi, em chưa thấy ai như thầy X, liên hoan cuối năm, thầy mua hai hộp napkin, một thùng nước ngọt, bắt các trò chia nhau trả tiền lại.

Còn vô số những thiên tài khác của cả ta lẫn người, mà thói tật của họ người bình thường không thể không lắc đầu ngao ngán!

Nói chung, đó là những nhân cách bất toàn, nếu nhìn bằng cái nhìn khắc khe thường tình.

Từ đó tôi nhận ra, không thể đồng hóa tài năng của một nghệ sĩ với con người thật ngoài đời. Khi đến với một bức tranh, một bài thơ, một truyện ngắn, một truyện dài, một ca khúc, một biên khảo…, chúng ta chỉ nên thẩm định giá trị của tác phẩm qua những trang chữ. Không nên để đời tư tác giả chen vào, sẽ ít nhiều lệch lạc. Nghệ sĩ cũng chỉ là con người như chúng ta, tốt, xấu, sang, hèn, tiểu nhân, bần tiện, hào sảng, trượng phu có đủ, chuyện “thường ngày ở huyện” thôi, không vì thế mà chúng ta không trân trọng những đóng góp của họ cho cuộc đời. Nhờ họ, cõi người sẽ thi vị hơn, phong phú hơn, đáng sống hơn.

Kết luận khách quan: đừng bao giờ đánh đồng tác phẩm với người sáng tạo ra nó.
                                                                                                                          
Khánh Trường
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thứ nhất "Bá nhân bá tánh",/ Trời sinh ta cá tánh khác nhau / Người thích ở chốn rừng sâu, / Kẻ tìm đến chốn đâu đâu cũng người. / Chấp nhận người khác ta thôi, / Mỗi người một kiểu đừng chơi... "độc tài".
Họ một nam và một nữ, dạng bé nhỏ và đen đủi vào khoảng tuổi đôi mươi trong ngoài. Người thanh niên cởi trần và đeo gùi, cả hai đều chân đất và cô gái mặc cái áo len màu mè, rách ở nhiều chỗ. Họ không vào sân nhà mà chỉ đi ngang phía ngoài vài mươi thước. Trong ký ức của tôi sau này một thời gian dài là người thanh niên có đeo cung tên nhưng sự thật có lẽ anh chỉ có 1 cái rựa vác trên vai hay là anh không có đến con dao, tấc sắt đi rừng. Nhưng chi tiết cung tên này rất là quan trọng mặc dù nó được bịa đặt trong đầu của một thằng bé ba tuổi.
Nhật bản ngoài các kỹ nghệ này kia như ta biết, còn có kỹ nghệ “kyabakura” chiếm 1 tỷ lệ đáng kể của tổng sản lượng quốc gia. Đó là 1 dạng “bia ôm” nhưng chính xác hơn là “bia tâm sự vui buồn” vì khách vào đó không hẳn là để ôm ai mà là nhu cầu tinh thần muốn chia sẻ của đủ hạng đàn ông các cỡ. Tại các quán này bạn uống bia và có người ngồi nghe bạn kể chuyện về mình. Nhân viên phục vụ tại đây vì vậy là chuyên gia nghe chuyện. Theo 1 thăm dò thì họ sếp hạng những thứ đàn ông đáng chán và vô duyên nhất họ phải chịu đựng như sau.
Tôi đến Pháp non ba mươi năm trước do lời mời của một người bạn. Anh ta cũng là họa sĩ. Như hầu hết các đồng nghiệp cùng chủng tộc, không mấy người sống bằng nghề cầm cọ, họ phải có một việc làm nào đó, tuy phụ nhưng lại là chính, nuôi thân, lo cho gia đình, vợ con. Ngày mới vào Đại học Mỹ thuật, như tất cả những người chọn hội họa làm hướng tiến thân, bạn tôi nuôi nhiều tham vọng. Ra trường sẽ sáng tác, sẽ triển lãm, sẽ bán được tranh, báo chí sẽ ngợi khen, vừa có tiếng vừa được miếng. Thế nhưng ba năm miệt mài vẽ, triển lãm, chả ma nào thèm để ý, tranh bán không ai mua, đã đành, truyền thông cũng ngoảnh mặt, có chăng chỉ vài ba dòng thông tin. Chấm hết!
Rượu có chi cay mà uống rượu phải đưa cay. Tôi phân vân về chữ “đưa cay” này. Gọi quách một cách trực tiếp như dân miền Nam: nhậu là phải có mồi. Như đi câu cá. Cá đớp mồi cá sẽ lên bàn nhậu. Nhậu một hồi sẽ “quắc cần câu”. Quắc cần câu là… xỉn, thân hình đi đứng liêu xiêu cong như cái cần câu cá. Xỉn quắc cần câu có biệt tài tự về tới nhà, lăn ra ngủ, khi tỉnh dậy chẳng nhớ cái chi chi. Tại sao người quắc cần câu lại có biệt tài như người mộng du vậy? Mỗi khi con người trải nghiệm được một thứ mới, thùy trước trán sẽ lưu giữ những thông tin này theo dạng trí nhớ ngắn hạn. Sau đó hồi hải mã nằm ở não trước sẽ ghi những thông tin ngắn hạn này để tạo thành ký ức dài hạn. Đường truyền từ thùy trước trán tới hồi hải mã cần có những neuron thần kinh đặc biệt dẫn lối. Say xỉn khiến những neuron này không còn hoạt động. Vậy là xỉn xong ngủ dậy chẳng còn nhớ mô tê gì hết!
Trung tâm lọc máu, nơi tôi đến “làm việc”, khá qui mô, gồm nhiều nhân viên: văn phòng, tiếp tân, kỹ thuật, lao công dọn dẹp vệ sinh, bác sĩ, trợ lý, y tá… Riêng đội ngũ y tá gồm 6 người, trong số này có hai người cho tôi nhiều ấn tượng nhất: Một anh Mỹ đen cao to như con gấu, chí ít cũng 250 ký, khó đăm đăm, ít khi cười, phát ngôn cộc cằn. Nói chung, thoạt nhìn tôi không ưa nổi, và sợ, tay này lụi kim (mỗi lần 2 mũi, kim to như cây tăm xỉa răng, cách nhau khoảng 2cm, một mũi hút máu ra đưa vào máy lọc chất dơ rồi trả lại cơ thể qua mũi thứ hai. Cứ thế luân lưu hơn ba tiếng)
Hồi học đệ tứ (lớp 9 bây giờ) tôi có một thằng bạn tên Thái Hải, con trai bác sĩ kiêm thi sĩ Thái Can, nó giống tôi ở cái tính “ba nhe” (phương ngữ miền Trung chỉ những bọn trẻ rắn mắt, cứng đầu, nghịch phá), nhưng khác tôi 180 độ: hắn học cực giỏi, tôi cực dốt! Hơn sáu mươi năm, tôi lang bạt kỳ hồ, thỉnh thoảng về quê nhưng chỉ như khách trọ, chỉ lưng bữa nửa tháng lại ra đi, nên không có cơ hội gặp bạn bè xưa, cũng có nghĩa kể từ ngày còn oắt con cho đến bây giờ tôi chưa gặp lại người bạn thời niên thiếu. Nghe nói sau này hắn cũng là bác sĩ như ông thân sinh. Phải thôi, học giỏi như nó, không nối nghiệp cha mới lạ.
Có thể khẳng quyết, trong dòng văn học Việt Nam viết bằng chữ quốc ngữ, chắn chắn Song Thao là nhà văn viết Phiếm uyên bác và mạnh mẽ. Ông đi nhiều, đọc nhiều, viết chuyên cần. Chỉ trên mười năm ông đã trình làng 31 tập Phiếm, mỗi tập trên 300 trang. Đề tài của ông đa dạng, bao quát, từ cây kim sợi chỉ đến vũ trụ bao la với lỗ đen, mặt trăng, sao hỏa, phi thuyền…, đến chuyện đời thường, những địa danh ông từng đặt chân đến. Chúng ta sẽ còn được đọc nữa những tập Phiếm sẽ ra trong tương lai.
Những năm trên dưới hai mươi, tôi xem văn chương là một thứ đạo, những cuốn sách, những thi phẩm không khác kinh thánh, các nhà văn, nhà thơ ngang bằng các giáo chủ. Tôi mê văn chương, tôn sùng những người tạo ra nó. Bước vào tuổi trung niên, say mê vẫn còn, nhưng bình tĩnh hơn, chừng mực hơn. Cho đến khi phần lớn đời mình gắn liền với sách vở như nghiệp dĩ, văn chương, ban đầu tôi viết vì nhu cầu nội tâm, muốn tỏ lộ những buồn vui đau đớn hài mãn… qua chữ nghĩa, trước tiên cho mình, thứ đến cho người, với mong muốn xẻ chia.
Tuần này tôi trân trọng giới thiệu Đỗ Kh. Nhà văn Đỗ Kh., hẳn không xa lạ gì với người yêu văn chương tiếng Việt, ở hải ngoại nói riêng, trong nước nó chung. Ba mươi bốn năm trước, Đỗ Kh. (lúc bấy giờ ông còn ký bút hiệu Đỗ Khiêm) là tác giả đầu tiên tôi chọn để trình làng nhà xuất bản Tân Thư do tôi chủ trương. CÂY GẬY LÀM MƯA cũng là tác phẩm đầu tiên tác giả này đến với thế giới văn chương tiếng việt. Ngoài CGLM, Tân Thư còn in của ông một tập truyện nữa, KHÔNG KHÍ THỜI CHƯA CHIẾN. Với bút pháp rất riêng cộng kiến thức và trải nghiệm sâu rộng qua những chuyến đi khắp mọi nơi trên hành tinh này, Đỗ Kh. cho chúng ta những bài viết lý thú.