Hôm nay,  

Chuyện Tình Tết Mậu Thân

6/19/202310:57:00(View: 2982)
1
Min họa Duy Thanh

 

Năm Mậu Thân, năm nổi sóng người,

Giấu súng đạn trong quan tài giả chết

Đám tang qua phố an toàn

Chôn vào nghĩa địa Sài Gòn năm xưa.

Dưới bàn thờ những tượng Phật nhỏ

Cô bán-bar mệt mỏi thắp hương

Chờ bầy lính lạ thập phương

Đến mua ân ái dọc đường chiến binh

Mua trà cho em thay uống rượu

Tay xoa tay vuốt chỗ hài lòng

Thân vừa chớm lớn chưa lông

Tuổi vừa chớm nở nụ hồng lả lơi

Tưởng như mơ, sống là đen tối

Con ong hút mật, rồi nhớ em

Thân hoa uốn éo suốt đêm

Đèn soi phòng nhỏ gối mền say mê

Trong con hẻm nhà xiêu vách đổ.

Anh cởi vải em lần sau cùng,

Mảnh rơi từng mảnh tiến cung

Hiến thân là cảnh phục tùng chiến tranh

Em đầu hàng hy sinh thân thể

Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng.

Ngày mai máu chảy không ngừng.

Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.

Ngày mai, từ đường hầm trỗi dậy

Người hồi sinh thứ gì cổ xưa.

Còn anh lính trẻ vẫn chưa, hiểu cô em nói dạ thưa

                                            tiếng gì

Em hát cải lương anh không biết

Ngôn ngữ ngăn chia như kéo màn.

 

 

Em con chim trắng anh tưởng tượng

nhỏ bé mong manh mắc khóm tre

Bẫy đời chống cự mỏi mê

Cứu em nâng cánh trả về trời đêm

Trăng vàng trăng sáng chim hớn hở

Làm lại cuộc đời em sẽ bay

Vết thương lành với tháng ngày,

Nơi da hư hỏng sẽ dày da non.

Rồi chỉ cần chạm vào thân thể

kéo tấm chăn qua khỏi bờ vai

tự nhiên hai dạng hình hài

mở ra tràn ngập trong ngoài tình yêu,

nhưng ánh hỏa châu hẩm hiu

sáng lòa rồi lại tiêu điều tối đen

lạc nhau theo làn sóng xô đẩy

mất nhau trong ngàn năm thương đau

vẫn còn dấu vết u sầu

vẫn còn nỗi nhớ nát nhàu trong tim.

  

Bruce Weigl | Ngu Yên dịch

(Weigl sinh năm 1949, phục vụ trong Binh đoàn Không quân số 1 trong giai đoạn 1967-1968 Chiến tranh Việt Nam. Người đã nhận được nhiều giải thưởng và là tác giả của một số tập thơ, trong đó có Tiếng nói của Napalm, ông dạy Anh ngữ tại Đại học Pennsylvania. Ông đã trở lại Việt Nam hai lần vào năm 1985 và 1990, lần thứ hai cùng các nhà văn Tim O'Brien và Larry Heineman.)

***

The Way of Tet

Year of the monkey, year of the human wave,

the people smuggled weapons in caskets through the city

in long processions undisturbed

and buried them in Saigon graveyards.

At the feet of their small Buddhas

weary bar girls burned incense

before the boy soldiers arrived

to buy them tea and touch them

where they pleased. Twenty years

and the feel of girl's body

so young there's no hair

is like a dream, but living is a darker thing,

the iron-burning bee that drains the honey,

and he remembers her

twisting in what evening

light broke into the small room in the shack

in the labyrinth of shacks

in the alley where the lost and corrupted kept house.

He undressed her for the last time,

each piece of clothing

a sacrifice she surrendered to the war

the way the world had become.

Tomorrow blood would run in every province.

Tomorrow people would rise from tunnels everywhere

and  resurrect something ancient from inside them,

and the boy who came ten thousand miles to touch her

small sel lies beside the girl whose words he can't understand,

their song a veil between them.

She is a white bird in the bamboo, fluttering.

She is so small he imagines

he could hold all of her

in his hands and lift her to the black

sky beyond the illumination round's white light

where she would fly from her life

and the wounds from the lovers would heal,

the broken skin grows back.

But he need only touch her, only

lift the blanket from her shoulders

and the automatic shape of love unfolds,

the flare's light burning down on them,

lost in a wave that arrives

after a thousand years of grief

at their hearts.

Bruce Weigl


Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
8/29/202309:01:00
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
8/26/202319:17:00
Nhớ một câu chuyện đăng trên báo về một bà mẹ làm ruộng ở một nơi xa xôi nào đó để nuôi đứa con trai duy nhất đi học. Đến lúc đứa bé vào được lớp cuối tiểu học thì bà mẹ bị đau cột sống không thể làm việc được. / There was a story in the newspaper about a mother who traveled to a distant location to work in the fields, all in order to provide for her only son's education. By the time the child entered the final grade of primary school, the mother was experiencing spinal pain and unable to work.
8/25/202315:43:00
Thánh sử đi qua cuộc đời của những bậc Thánh tăng để lại những bài kinh bất diệt trong lòng thế gian sanh diệt. Đạo Phật vì thế đã trở thành lẽ sống, thành suối nguồn vi diệu, tái tạo và nuôi dưỡng những mảnh đời, tưởng chừng như không gì có thể cứu rỗi.
8/23/202310:11:00
For some people, love may come in the form of four seasons, but for me, my father is the whole sky of unconditional love. Because my father gave me life and wonderful childhood and continues to make sacrifices for me. He is a guardian of the Dharma and a dedicated supporter of my studies and spiritual practice. My debt to my father is profound and burdensome; when will I be able to repay it? / Đối với ai đó là bốn mùa yêu thương, nhưng với con: ba là cả trời yêu thương. Vì ba đã cho con hình hài, lại cho con cả một tuổi thơ đẹp; và rồi giờ đây, ba vẫn đang tiếp tục hy sinh cho con, là hộ pháp – ông thí chủ ủng hộ hết lòng cho sự tu học của con. Ơn sâu đậm như vậy, khi nào con mới trả hết đây?
8/20/202320:01:00
Who writes a handwritten letter to you in the internet age? Try reading the sender's name on the last page. Who sent you this handwritten letter? There is none. I am an anonymous person. Take a moment to calm down, sit down, and set aside your work. / Người nào lại viết một bức thư tay thời @ này nhỉ? Bạn lật xem tên ai ở trang cuối. Không có đâu. Mình đã là một người vô danh. Hãy bình tâm ngồi xuống gác công việc qua một bên, hoặc hãy vùi bức thư này lại cho đến lúc bạn thảnh thơi, hẵng đọc.
8/18/202307:52:00
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người. Những ảo giác của con người cá nhân và con người cộng đồng đã tạo nên những khổ hải cho chính họ và thế giới của họ. There is nothing in the world that is truly suffering, and suffering is merely an illusion created by humans. The illusions of individuals and communities have created vast oceans of suffering for themselves and their world.
8/15/202317:40:00
Mặt trời hừng đông. Ngày mới lại đến. Buổi sáng bắt đầu cho một ngày mới của đời sống. Cô giáo dạy triết của tôi thời năm lớp Đệ Nhất (lớp 12 bây giờ) đã ngoài 60 – mỗi lần đến thăm cô (hay bất ngờ gặp lại cô ở đâu đó) cô đều chép miệng nói : “Cuộc đời sao nhạt nhẽo, vô vị quá, phải không em?” / The rising sun. A new day has come. The morning begins a new day of life. My philosophy teacher, who I had in grade "Đệ Nhất" (which is equivalent to grade 12 now), is in her 60s. Every time I visit her or unexpectedly run into her somewhere, she always says, "Life is so boring. It's tasteless, isn't it?"
8/14/202315:53:00
I have been drinking tea since I was very young, maybe even before I turned ten years old. That time, I was drinking alongside my father, or rather, I was drinking my father's leftover tea. My father drank tea daily, at least one pot in the morning. ../... Tôi uống trà từ khi tôi còn rất nhỏ, hình như chưa được mười tuổi, thật ra là uống ké, hay nói đúng hơn là uống trà dư của ba tôi. Ba tôi uống trà mỗi ngày, một ngày ít nhất một bình vào buổi sáng.
8/13/202313:33:00
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình lúc nào cũng đề cao việc thành công trong công việc và thành quả đạt được trong học tập nên tôi lúc nào cũng muốn mình thành công. Lâu ngày, mình bỗng dưng trở nên ‘ghiền’ sự thành đạt. Ai cũng bảo mình có tài nên phải làm cái này, làm cái nọ. Vì muốn chìu lòng mọi người nên mình cứ làm theo, cứ nghĩ đó là điều tốt nhất cho mình, chứ không hề nghĩ gì về những nhu cầu thật sự cho mình.
8/11/202314:11:00
Ghi chú của dịch giả: Bản dịch này được thực hiện để mừng sinh nhật thứ 84 của nhà văn Đỗ Hồng Ngọc. Người dịch không thể dịch cho trọn ý của tác giả Tuệ Sỹ, một Bồ tát thiên tài của cõi này, khi sử dụng những lý bất nhị để viết về Đỗ Hồng Ngọc, một cư sỹ rất mực dị thường. Xin mời xem vở kịch mới đang hiện ra trên những dòng chữ: Thiền Sư Tuệ Sỹ và nhà văn Đỗ Hồng Ngọc đang bước ra từ Kinh Duy Ma Cật Sở Thuyết.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.