Hôm nay,  

Hamas Phải Bị Tiêu Diệt

14/11/202320:44:00(Xem: 639)
Ceased fire
Biểu tình đòi ngưng bắn.
 
"Nhóm khủng bố này đã nhiều lần chứng minh rằng chúng sẽ phá hoại mọi nỗ lực tạo dựng hòa bình lâu dài."
 
MỘT BUỔI SÁNG tháng 11, năm 2012, tôi gõ cửa phòng Tổng Thống Barack Obama tại khách sạn Raffles Hotel ở Phnom Penh, Campuchia, trời còn sớm đến nỗi Ông chưa ra khỏi giường. Tôi có một câu hỏi cấp bách không thể chờ Tổng Thống uống xong ly cà-phê sáng: Chúng ta có nên dàn xếp lệnh ngưng bắn ở Gaza hay không? Hồi đó, như bây giờ, nhóm khủng bố Hồi giáo cực đoan Hamas đã gây ra một cuộc khủng hoảng bằng cách tấn công bừa bãi thường dân Israel. Israel đã đáp trả bằng các cuộc oanh tạc, và một cuộc tấn công trên bộ vào Gaza hẳn không tránh khỏi.

Tổng thống và tôi tranh luận xem tôi có nên rời châu Á, bay đến Trung Đông và cố gắng đàm phán để ngừng giao tranh trước khi tình hình leo thang hơn nữa không. Lý do để ra đi rất rõ ràng: Việc ngăn chặn bạo lực sẽ cứu được nhiều mạng sống và ngăn chặn xung đột leo thang thành một cuộc chiến tranh khu vực rộng lớn hơn.

Lý do không đi có nhiều ẩn ý hơn nhưng cũng rất thuyết phục. Tổng thống Obama và tôi cả hai đều lấn cấn với ý nghĩ Israel không có quyền và trách nhiệm tự bảo vệ họ chống khủng bố. Nếu Hamas không phải chịu hậu quả từ cuộc tấn công, họ sẽ thêm động lực để tiếp tục khủng bố. Chúng tôi cũng biết rõ Hamas có một lịch sử đạp bỏ mọi thỏa thuận và không đáng tin cậy. Vì thế, không bên nào có vẻ sẵn sàng rút lui khỏi bờ vực. Quan trọng nhất trong lãnh vực ngoại giao là bẫy đúng việc vào đúng thời điểm. Nếu tôi cố gắng đàm phán ngừng bắn nhưng không thành công, điều đó sẽ làm giảm uy tín của Mỹ trong khu vực và làm giảm khả năng chúng ta có thể tái hợp tác thành công sau này.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định chấp nhận rủi ro. Tôi bay đến khu vực này và bắt đầu công việc ngoại giao cật lực giữa Israel, Ai Cập và Chính quyền Palestine ở West Bank. Vào giữa khuya ở Cairo, tôi đã thảo luận từng bước một về đề xướng mà tôi đã thảo luận với Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu ở Jerusalem. Người Ai Cập đã nói chuyện điện thoại với các lãnh đạo Hamas ở Gaza. Cuối cùng, tôi đã có thể thông báo rằng tất cả các bên đã đồng ý đình chiến.

Trên chuyến bay dài về nhà, tôi đã hỏi trợ lý Jake Sullivan, hiện là cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Joe Biden, rằng liệu Hamas có tuân thủ thỏa thuận mà chúng tôi vừa ký hay không. Cho đến nay, anh ấy nói với tôi, câu trả lời là có. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng tôi đã ngăn chặn máu đổ thêm, nhưng tôi lo lắng rằng tất cả những gì chúng tôi thực sự làm được chỉ là đậy nắp một cái vạc đang sôi mà có thể nó sẽ sùng sục trở lại trong tương lai.
 
Thật không may, nỗi lo sợ đó đã được chứng minh là đúng. Năm 2014, Hamas vi phạm lệnh ngừng bắn và bắt đầu một cuộc chiến khác bằng cách bắt cóc con tin Israel và tiến hành các cuộc tấn công bằng tên lửa nhắm vào dân thường. Israel đáp trả mạnh mẽ nhưng Hamas vẫn nắm quyền kiểm soát Gaza. Những kẻ khủng bố đã tái vũ trang và mô hình này lặp lại vào năm 2021, với nhiều thường dân thiệt mạng hơn. Tất cả điều này lên đến đỉnh điểm trong vụ thảm sát thường dân Isarael kinh hoàng vào tháng trước, vụ giết người hàng loạt tồi tệ nhất đối với người Do Thái kể từ Holocaust.

Câu chuyện lịch sử này dẫn đến ba cái nhìn sâu sắc về cuộc khủng hoảng hiện tại và tương lai của khu vực phức tạp và đầy biến động này. Đầu tiên, ngày 7 tháng 10 đã nêu rõ rằng vòng tròn đẫm máu này phải hoàn toàn chấm dứt và Hamas không được phép một lần nữa rút lui, tái vũ trang và tiến hành các cuộc tấn công mới — trong khi tiếp tục sử dụng người dân ở Gaza làm lá chắn sống. Thứ hai, lệnh ngưng bắn hoàn toàn để Hamas nắm quyền sẽ là một sai lầm. Hiện tại, theo đuổi các lệnh tạm dừng nhân đạo có giới hạn hơn để cho phép mở hành lang viện trợ vào và đưa dân thường và con tin ra ngoài là một hướng đi khôn ngoan hơn. Thứ ba, chính sách ngăn chặn lâu dài của Israel đã thất bại – nước này cần một chiến lược mới và sự lãnh đạo mới.

Đối với tôi, Israel và Gaza không chỉ là những tên gọi trên bản đồ. Tôi đã cùng đau buồn với những gia đình Israel có người thân bị bắt cóc hoặc thiệt mạng trong các cuộc tấn công khủng bố. Tôi đã nắm tay những người bị thương trên giường bệnh. Ở Jerusalem, tôi đã đến thăm một tiệm bánh pizza bị đánh bom và sẽ không bao giờ quên hình ảnh này.

Tôi cũng đã đến Gaza. Tôi đã nói chuyện với những người Palestine đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ từ các cuộc xung đột trong nhiều thập kỷ qua và đang mơ ước hòa bình và một nhà nước của riêng họ. Trước khi Hamas nắm quyền, tôi đã gặp những phụ nữ sử dụng các khoản vay nợ từ Hoa Kỳ để bắt đầu công việc kinh doanh mới và trở thành trụ cột nuôi sống gia đình họ, trong đó có một thợ may quần áo—vì cuối cùng cô ấy đã mua được một chiếc máy may—có thể đưa hai con gái của mình đến trường. Kinh nghiệm hàng thập kỷ của tôi trong khu vực đã dạy tôi rằng các bậc cha mẹ người Palestine và Israel có thể đọc những lời cầu nguyện khác nhau khi thờ phượng nhưng họ có chung hy vọng cho con cái mình—giống như người Mỹ, giống như các bậc cha mẹ ở khắp mọi nơi.

Đó là lý do tại sao tôi tin rằng Hamas phải bị tiêu diệt. Vào ngày 7 tháng 10, những kẻ khủng bố này đã giết hại trẻ sơ sinh, hãm hiếp phụ nữ và bắt cóc thường dân vô tội. Họ tiếp tục giam giữ hơn 200 con tin. Họ đã nhiều lần chứng minh rằng họ sẽ không tuân thủ việc ngưng bắn, họ sẽ phá hoại mọi nỗ lực nhằm xây dựng một nền hòa bình lâu dài và họ sẽ không bao giờ ngừng tấn công Israel.

Hamas không thể là tiếng nói đại diện cho người dân Palestine. Hamas cố tình đặt các cơ sở quân sự trong và bên dưới các bệnh viện và trại tị nạn vì họ đang cố gắng tối đa hóa chứ không phải giảm thiểu tác động đối với thường dân Palestine vì mục đích tuyên truyền của chính họ. Cuộc khủng hoảng nhân đạo ở Gaza thật đau lòng - và mỗi cái chết đồng nghĩa với việc tay Hamas vấy thêm máu.


Vì vậy, chính quyền Biden đã đúng khi không tìm kiếm một lệnh ngưng bắn toàn diện vào thời điểm này, điều này sẽ tạo cơ hội cho Hamas tái vũ trang và kéo dài chu kỳ bạo lực. Hamas sẽ tuyên bố rằng họ đã thắng và họ sẽ vẫn là một phần quan trọng trong cái gọi là trục kháng chiến của Iran.

Ngưng bắn sẽ đóng băng xung đột hơn là giải quyết chúng. Năm 1999, nhà độc tài người Serbia Slobodan Milošević kêu gọi ngừng bắn ở Kosovo, nơi các cuộc không kích của NATO đang cố gắng ngăn chặn chiến dịch thanh lọc sắc tộc tàn bạo của ông ta. Đó là một nỗ lực vô căn nhằm bảo vệ quyền kiểm soát Kosovo của Serbia, và chính quyền Clinton tiếp tục ném bom cho đến khi lực lượng của Milošević rút lui. Ngày nay, các đồng minh toàn cầu của Tổng thống Nga Vladimir Putin kêu gọi ngừng bắn ở Ukraine vì họ biết việc đình chỉ xung đột sẽ khiến Nga kiểm soát những vùng lãnh thổ rộng lớn của Ukraine mà nước này chiếm giữ bất hợp pháp. Putin có thể tăng cường quân đội của mình và sau đó tiếp tục cuộc xung đột vào thời điểm ông chọn.

Năm 2012, việc đóng băng xung đột ở Gaza là kết quả mà chúng tôi và người Israel sẵn sàng chấp nhận. Nhưng chính sách ngăn chặn thay vì tiêu diệt Hamas của Israel kể từ năm 2009 đã thất bại. Một lệnh ngưng bắn nhằm khôi phục hiện trạng trước ngày 7 tháng 10 sẽ khiến người dân Gaza sống trong một vùng đất bị bao vây dưới sự thống trị của những kẻ khủng bố và khiến người Israel dễ bị tấn công liên tục. Điều này cũng sẽ tiếp tục để bọn họ giam giữ hàng trăm con tin.

Lệnh ngừng bắn có thể giúp theo đuổi các cuộc đàm phán nhằm đạt được một nền hòa bình lâu dài, nhưng chỉ khi thời điểm và sự cân bằng lực lượng phù hợp. Bosnia trong những năm 1990 đã chứng kiến 34 cuộc ngừng bắn thất bại trước khi sự can thiệp quân sự của chính quyền Clinton khiến tất cả các bên ngừng giao tranh và cuối cùng đàm phán một thỏa thuận hòa bình. Có thể nếu Israel dỡ bỏ cơ sở hạ tầng và năng lực quân sự của Hamas và chứng minh rằng chủ nghĩa khủng bố là ngõ cụt thì một tiến trình hòa bình mới có thể bắt đầu ở Trung Đông. Nhưng một lệnh ngừng bắn giúp Hamas nắm quyền và háo hức tấn công Israel sẽ khiến điều này trở nên khó khăn hơn, nếu không nói là không thể. Trong nhiều thập kỷ, Hamas đã làm suy yếu mọi nỗ lực hòa bình nghiêm túc bằng cách phát động các cuộc tấn công mới, bao gồm cả vụ thảm sát ngày 7 tháng 10 dường như được thiết kế, ít nhất một phần, nhằm phá vỡ tiến trình bình thường hóa quan hệ giữa Israel và Ả Rập Saudi. (Những cuộc đàm phán đó cũng nhằm mục đích mang lại những lợi ích quan trọng cho người Palestine.)

Ngược lại, các lệnh tạm dừng nhân đạo do chính quyền Biden chủ trương và được người Israel tạm chấp nhận có thể cứu được nhiều mạng sống mà không mang lại lợi ích cho Hamas. Đã có tiền lệ: trong các cuộc chiến trước đây ở Gaza, Israel và Hamas đã đồng ý tạm dừng một số lần để hàng cứu trợ có thể vào khu vực. Các cuộc xung đột gần đây ở Yemen và Sudan cũng đã trải qua những đợt tạm dừng nhân đạo ngắn ngủi. Dù kéo dài nhiều giờ hay nhiều ngày, những đợt tạm dừng giao tranh có thể mang lại sự an toàn cho các nhân viên cứu trợ và người tị nạn. Chúng cũng có thể giúp tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc đàm phán về con tin, vốn là ưu tiên cấp bách hiện nay.

Từ chối lệnh ngưng bắn sớm không có nghĩa là bảo vệ tất cả các chiến thuật của Israel, cũng như không làm giảm bớt trách nhiệm của Israel trong việc tuân thủ luật chiến tranh. Giảm thiểu thương vong cho dân thường là cần thiết về mặt pháp lý và đạo đức. Đó cũng là một mệnh lệnh mang tính chiến lược. An ninh lâu dài của Israel phụ thuộc vào việc nước này đạt được sự chung sống hòa bình với các nước láng giềng, những người sẵn sàng chấp nhận sự tồn tại và nhu cầu an ninh của nước này. Thảm họa ngày 7 tháng 10 đã làm mất uy tín của giả thuyết cho rằng Israel có thể kiềm chế Hamas, phớt lờ những nguyện vọng chính đáng của người dân Palestine và đóng băng quyền kiểm soát của Israel đối với người Palestine mãi mãi.

Trong tương lai, Israel cần một chiến lược mới và sự lãnh đạo mới. Thay vì chính phủ cực hữu hiện tại, họ sẽ cần một chính phủ đoàn kết dân tộc bắt nguồn từ trung tâm chính trị Israel và có thể đưa ra những lựa chọn khó khăn phía trước. Ở trong nước, nước này sẽ phải tái khẳng định nền dân chủ của Israel sau một thời kỳ đầy biến động. Ở Gaza, nên chống lại mong muốn chiếm lại lãnh thổ sau chiến tranh, chấp nhận một chính quyền lâm thời được quốc tế ủy quyền để quản lý Dải đất này và ủng hộ các nỗ lực của khu vực nhằm cải cách và phục hồi Chính quyền Palestine để họ có thể tin cậy và có phương tiện để giành lại quyền kiểm soát Dải Gaza. Ở West Bank, họ phải kiềm chế bạo lực do những người định cư Israel cực đoan gây ra và ngừng xây dựng các khu định cư mới khiến việc hình dung về một nhà nước Palestine trong tương lai trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, cách duy nhất để đảm bảo tương lai của Israel với tư cách là một quốc gia Do Thái an toàn, dân chủ là đạt được hai nhà nước cho hai dân tộc. Và trong khu vực, Israel nên nối lại các cuộc đàm phán nghiêm túc với Ả Rập Saudi và các nước khác để bình thường hóa quan hệ và xây dựng một liên minh rộng rãi để chống lại Iran.
Vào lúc này, Israel nên tập trung vào việc giải phóng con tin, tăng cường viện trợ nhân đạo, bảo vệ dân thường và đảm bảo rằng những kẻ khủng bố Hamas không còn có thể sát hại gia đình, bắt cóc trẻ em, bóc lột dân thường làm lá chắn sống hoặc bắt đầu các cuộc chiến mới. Nhưng khi tiếng súng im bặt, công việc xây dựng hòa bình khó khăn phải bắt đầu. Không còn lựa chọn nào khác.
 

Hillary Rodham Clinton | Việt Báo biên dịch

 

Hillary Rodham Clinton là cựu thượng nghị sĩ và là cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ, đồng thời là người phụ nữ đầu tiên giành được đề cử của một đảng lớn tranh cử chức tổng thống Hoa Kỳ. Bà là tác giả của cuốn  What Happened.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
20/11/202309:20:00
Ôn cố tri tân tức ôn lại chuyện cũ để hiểu chuyện mới. Chuyện cũ là kho tàng kinh nghiệm cho đời sau. Tất cả mọi hưng – phế của đất nước đều do người chứ không phải do Trời hoặc do Thần Linh...
17/11/202300:00:00
Oksana nói cô ấy đã tạm dừng cuộc sống của mình. Covid-19 đã cướp đi mẹ cô và chồng cô vào hai năm trước. Đạn pháo của quân Nga đã cướp đi cha cô và con trai lớn của cô vào mùa xuân năm nay. “Bây giờ tôi đắm mình vào công việc,” cô nói, ở độ sâu 480 mét dưới vùng ngoại ô Ternivka, một thị trấn ở miền đông Ukraine. Lòng trắng của mắt cô phát sáng trong bóng tối xung quanh. Trở lại Bakhmut, nơi diễn ra một trong những trận chiến tàn khốc nhất của chiến tranh, Oksana, một phụ nữ 49 tuổi, là giáo viên dạy múa tại một trường nội trú dành cho trẻ em nghèo khó. Ngày nay, khi ngôi nhà cũ và quê hương của cô đã bị phá hủy, trường học nơi cô dạy đã đóng cửa và những người thân nhất của cô đã chết, Oksana trở thành một thợ mỏ than.
15/11/202309:17:00
Con đường giải thoát, tức là Bát Chánh Đạo. Có thể gói trọn vào một câu, hay hai câu, hay vài câu được không? Thực tế thường không đơn giản, vì luôn luôn là có một lộ trình Giới, Định, Huệ. Tuy nhiên, trong Kinh Phật cho thấy có những cơ duyên lớn, trong nhiều trường hợp, Đức Phật trả lời khi được hỏi đạo, và người hỏi ngay sau đó là trở thành bậc A la hán.
10/11/202300:00:00
Gần đây, thỉnh thoảng tôi thức giấc nửa đêm. Nằm trong giường ấm êm chờ giấc ngủ trở lại cũng được thôi nhưng tôi cứ phải tung chăn mền, mở laptop xem chuyện đó đây trên internet. Từ tin tức chiến tranh Israel-Palestine đến hình ảnh quần áo hóa trang Halloween. Nhưng có tin nhỏ này làm tôi chú ý: Một cuộc thăm dò*, trong đó 1,000 người Mỹ trưởng thành tham dự, cho thấy 92% thích hẹn hò với những người đã hay đang được điều trị tâm lý.
03/11/202300:00:00
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng. Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
02/11/202312:11:00
Trong cuộc xung đột hiện tại này, một lần nữa chúng ta có thể nghe âm vọng thét gào của quá khứ. Chúng ta bắt đầu từ đâu? Đó là một câu mơ hồ dễ hỏi, nhưng sự lựa chọn của mỗi người sẽ định hình mọi điều tiếp theo. Chúng ta có bắt đầu từ hàng thế kỷ trước không? Hoặc gần đây hơn? Chúng ta có nhắc đến diệt chủng Holocaust không? Phân vùng lãnh thổ? Nhà nước Palestine? Những thỏa thuận hòa bình bị thất bại? Các vùng định cư? Những vụ ám sát? Vai trò của các quốc gia Ả Rập? Iran? Hezbollah? Những thất bại của chính phủ Do Thái? Chủ nghĩa bài Do Thái? Tiêu chuẩn kép? Và cứ tiếp tục như vậy.
30/10/202317:23:00
Phật Tánh? Xin nói rằng, tôi không biết. Tôi không thể trả lời câu hỏi có Phật Tánh hay không, và nếu có, thì là như thế nào. Bài viết này không nhằm trả lời những câu hỏi tương tự, mà chỉ là một khảo sát từ cương vị một người học Phật, chưa học tới đâu và cũng chưa tu tới đâu. Bài viết này là một lời thú nhận, rằng không biết chắc có bao nhiêu phần đúng, nhưng hy vọng sẽ phần nào giúp được một số độc giả để dùng làm viên gạch dò đường qua sông. Xin mời độc giả khảo sát, nghi vấn từng câu, từng chữ trong bài này, và rồi nên dựa vào Kinh Phật để đối chiếu.
20/10/202300:00:00
Nếu những người Mỹ như Enrique Tarrio hay Vivek Ramaswamy gồng sức lên để, nói theo Đỗ Hữu Vị, khẳng định mình như một thứ công dân đang gánh vác gấp hai thì, ngược lại, cũng có những Việt mà nhẹ tênh, lợt lạt như thể là thứ Việt một nửa, Việt một phần năm, Việt một phần mười và, thậm chí, là “vô Việt”, “bất Việt”. Mà từ tố “bất/vô” này cũng có những căn cơ quốc tế nữa đấy. Nếu người Mỹ hay Úc gọi những hành vi không phù hợp với tính cách quốc gia là un-American hay un-Australian thì chúng ta sẽ gọi thứ hạng tương tự của mình là gì nếu không là “bất Việt” theo cách nói “bất nhã”, “bất bình thường”; hay “vô Việt”, theo cách nói “vô văn hóa”, “vô giáo dục”, “vô luân”, “vô hậu”, “vô đạo” hay “vô tổ quốc”?
14/10/202311:47:00
Ai cũng biết chính trị gia hay nói dối, nhất là những lời họ nói trong thời gian vận động bầu cử. Những lời tuyên bố của họ, không có non và biển làm chứng, rất dễ theo bèo giạt hoa trôi. Đôi khi đó là những lời hứa lèo, đôi khi là những lời hứa sảng. Hứa lèo là khi không có thực tâm. Hứa sảng là khi không nắm được mọi dữ kiện liên quan, tới chừng được sự cố vấn (chỉ dạy?) của cấp dưới, mới nhận ra lời hứa đó không thể nào thực hiện vì không có lợi cho quốc gia hay… chính mình...
06/10/202300:00:00
Trong những tranh cãi liên quan tới việc giảng dạy về chế độ nô lệ ở Hoa Kỳ, có một câu trong các tiêu chuẩn học thuật được điều chỉnh lại ở Florida đã dấy lên sự phẫn nộ khắp nơi: “Giảng dạy về việc cách thức người nô lệ phát triển các kỹ năng như thế nào, và các kỹ năng này giúp đem lại lợi ích của chính bản thân họ, trong một số trường hợp.” Liệu câu này có phải là sự “tuyên truyền” như Phó Tổng thống Kamala Harris đã tuyên bố, “một nỗ lực nhằm châm ngòi chia rẽ chúng ta” hay không? Hay đó là một quan điểm hợp lý khi thảo luận về một chủ đề khó nói?