Trong tiệm.
Hôm nay đắc khách dữ, thấy ham, đúng kiểu mình thích. Mấy ngày như vầy đúng là những ngày làm việc lý tưởng vì khách không ào vô một lượt, không đủ thợ làm, để khách ngồi đợi sốt ruột, thợ cũng nóng vội theo, có khi bị khách hối, thợ làm ẩu, mất uy tín!.
Khi xong người khách cuối cùng, chị Ngà thở phào, nói:
-Nhớ hồi mới qua Mỹ, tui làm thêm ở nhà hàng. Vừa đi học vừa đi làm, thì giờ chụp giựt đầu này, châm chế đầu kia, mệt muốn đứt hơi. Mà sao ngộ, làm như cơ thể con người tự nhiên tự động, tự bù qua sớt lại, tuy lắc lư gần chết mà vẫn sống nhăn răng. Tới lúc, cũng lấy được cái bằng thẩm mỹ, bỏ việc nhà hàng, vô tiệm làm chuyên viên thẩm mỹ một cách ngon lành hãnh diện.
Vậy mà tui không quên những ngày làm ở nhà hàng. Ngày nào mà khách vô ào ào, làm không xuể, không có thì giờ mở cái miệng ra nói chuyện, lo chi ăn với uống. Trong đầu phải nhớ theo kiểu tốc ký: bàn nào khách nào gọi món gì thêm bớt món gì, thí dụ như: bàn 8, 2 tấm 4 màu nhiều mở hành, bàn 12, bò lúc lắc thêm ớt trái không đậu phọng.
Làm quần quật xong 3, 4 tiếng đồng hồ là chạy một mạch qua trường Thẩm Mỹ để ráng nhét vô đầu: khi xoa bóp tay chân thì phải nhớ tên mấy cái bắp thịt, chỗ nào phải vuốt từ dưới lên trên để không làm xệ cơ bắp, điểm nào cần nhấn cần nhéo để kích thích huyệt đạo, ráng tập đôi tay để quấn tóc cho khéo, đuôi tóc phải trải lên ống cho đều để dễ thắm thuốc mà không làm cháy tóc; phải giũa móng tay sao cho móng không bị gãy…
Bây giờ, thiệt tình mà nói, có ngày chị đã cầu cho khách tới lai rai thôi. Ngày nào khách vô ào ào mà không hẹn trước là những ngày tuy có vui mừng thiệt, thời buổi kinh tế khó khăn cạnh tranh ráo riết mà, nhưng đầu óc quay mòng mòng, cực trần thân. Có khi mệt quá đâm quạu, cãi nhau um sùm. Có khi chủ thợ gì cũng nhịn ăn cả ngày. Xong người khách đợt sáng rồi mới ngưng tay, nuốt vội món gì đó cho no để có sức làm tiếp đợt buổi chiều tới tối. Về tới nhà trễ lắm, ăn uống xong dọn dẹp đi ngủ liền cho nên cái bụng càng ngày càng phình.
Thu nói:
-Ờ, hôm qua đi chợ, số tui còn hên quá, tưởng mất mà còn.
Láng vừa nhìn ra đường, nắng xiên khoai vàng ửng, hỏi:
-Mất cái gì hên cái gì nói nghe coi.
Thanh xen vô:
-Chắc tiền chớ gì. Bà Thu này chỉ có tiền mới làm cho bả sáng mắt thấy hên xui.
Thu không giận không nổi nóng như mọi khi mà chỉ cười khì:
-Mẹ này, hễ mở cái miệng ra là xỉa xói tui. Tánh tình xéo xắt, mập thêm mấy cân? Nghe tui kể nè. Hôm qua đi chợ Wal-Mart, trưa chúa nhựt quá trời người. Lúc ra quầy tính tiền tự động, trả bằng thẻ tín dụng, nhớ ra là cần chút đỉnh dằn túi nên tui bấm nút để rút ra thêm một trăm tiền mặt.
Về nhà dọn dẹp xong xuôi mệt quá tính xẹt ra tiệm mua cơm chỉ về ăn khỏi nấu nướng nhưng khi móc bóp ra coi thì không có đồng nào đâu. Nhớ hồi nãy, thôi chết rồi! Quên lấy tiền ra khỏi máy rồi.
Tui tìm cái hóa đơn đi chợ, may quá, có số điện thoại của tiệm. Tui gọi liền, cầu may. Có người trả lời, tui mới nói hồi nãy tui rút tiền ra nhưng quên lấy khỏi cái máy, có ai đã báo việc này chưa? Cô ấy biểu tui đem hóa đơn trở ra tiệm hỏi gặp nhân viên ngay cửa. Dĩ nhiên là tui leo lên xe vù ra chợ liền. Tới tiệm gặp một cậu trong nhóm nhân viên đang lu bu kiểm cho có lệ, tin vào sự thành thật của khách. Họ cầm cây viết vàng quẹt lên hóa đơn sau khi ngó sơ mấy xe đựng đầy đồ ăn của khách ở cửa. Tui vừa hỏi vừa đưa cái hóa đơn thì cậu ta cầm lấy, coi xong, nói “Tôi có nghe chuyện này, mời bà theo tôi.” Vô trong tiệm biểu tui đứng đó đợi rồi y vô quầy “Phục vụ khách hàng”. Một hơi y trở ra, kẹp với tờ hóa đơn là mấy tờ đô la xanh. Ui trời, đếm đủ 100 đô. Mừng quá. Y nói “Có người khách đã báo chúng tôi biết tiền bà bỏ quên. Đây, giao lại cho bà”. Mấy người thấy tui có hên hay không?
Chị Ngà nói:
-Hên chớ sao không. Ít ai thành thật như vậy. Chỗ chợ búa đông đảo, lại là tiền mặt, họ tham thì rút tiền ra khỏi ổ nhét vô túi là xong.
Vinh nói:
-Nhưng nếu mình thưa ra họ coi trong máy quay thì chắc chắn thấy rõ là chị Thu quên lấy tiền ra và cũng thấy rõ gười khách nào thò tay vô hộc tiền mà.
Khải cười, nói như trách nhẹ:
-Biết là thế nhưng ai rảnh mà tìm cho mình? Vì thế nhắc ta nhớ, chuyện gì cũng phải cẩn thận, đi chậm lại một chút thì cũng tới nơi. Thu có tính hấp tấp.
Thu cự:
-Ờ. Hổng lẹ sao được? Ông làm xong về nhà là phè cánh nhạn trên “xa lông”, còn tui phải ghé chợ về nhà còn nấu cơm. Hưm! Tính tối nay nấu món bò xào lăn khoái khẩu cho ông ăn, thôi, bữa nay nhớ chịu khó ghé tiệm mua cơm chỉ nha.!
Thấy vợ chồng nhà này coi bộ găng, chị Ngà vả lả:
-Tui mới nhớ cái vụ phải thành thật này. Hồi mới qua, tui làm công việc đeo cái túi tiền xu đi lòng vòng trong một casino (tiệm đánh bài) nọ, khi thối tiền cho khách thì phải miệng nói tay đưa. Còn ngớ ngẩn tiếng Mỹ chưa rành tiền Mỹ chưa thông, đếm ba trật ba vuột, cuối ngày tính tiền thì thiếu mất gần 15 đô, tui phải bù tiền lương của mình trả lại chủ. Hồi đó 15 đô là tiền lương của mười mấy tiếng đồng hồ đeo cái túi nặng gần chết của gần 200 đô tiền xu đau cái lưng trên cơ thể chỉ 80 cân. Chắc tại vậy mà bây giờ tui bị bịnh hậu, đau lưng triền miên!
Về sau tui vô làm trong một hãng may, lần đầu đem ngân phiếu lương ra nhà băng lãnh tiền, tui cảm động run tay luôn. Bà thu ngân đưa tiền cho tui xong, kêu người khác. Nhường chỗ, tui xịt qua một bên, đếm lại. Ủa sao lạ, đếm lại, thấy dư một trăm đô. Lúc đó làm việc lương tối thiểu chỉ có một đồng bảy mươi lăm xu một giờ, nhưng nhờ may theo kiểu “ăn miếng” tức là may nhiều hơn số ấn định thì được trả thêm tiền cho mỗi miếng, tuần lương lãnh ra kỳ đó trừ thuế ra cũng được trăm mấy, là cao lắm đó. Ủa, nhưng sao bả đưa mình hai trăm mấy? vậy là bả đưa mình dư nguyên một trăm đô. Đợi người khách cuối rời khỏi quầy, tui xề qua đưa trả lại xấp tiền, nói:
-Bà ơi đếm tiền lại đi.
Bà ta xụ mặt xuống, nói liền, tay không thèm đụng vô xấp tiền tui đưa, cự lại với giọng nói chua lè:
-Tiền đã giao tay cô, tôi không chịu trách nhiệm.
Tui cười, nói:
-Bà đếm lại đi, hình như bà đưa dư rồi.
Bà ta có vẻ giựt mình, lôi xấp tiền vô đếm lại rồi lò mò coi lại mấy xấp giấy lương, rồi mặt bà trở thành xám xanh, rút lại tờ một trăm và rối rít:
-Ô cám ơn cô cám ơn cô rất nhiều. Đúng là tôi đã đưa dư, tôi lấy lại trăm này… cám ơn cô chúc cô ngày tốt lành. Thời đó, dân chúng Mỹ chưa hiểu, chưa thông cảm cho dân tị nạn mình. Bà thu ngân ở nhà băng, tôi nghĩ, bà có ý kỳ thị. Hy vọng sau vụ thối dư tiền cho tôi, bà sẽ không quên và sẽ nhìn người ngoại quốc với con mắt khác, thiện cảm hơn. Sở dĩ tui trả lại cho bà vì mình đã trải qua rồi, thiếu tiền trong “két” như vậy thì chính bà là người phải bù vô bằng tiền lương của bà, như tui lúc trước. Đa số những nhân viên làm bán thời gian trong chợ hay tiệm là dân nghèo, bình dân, hay sinh viên học sinh như mình, làm việc cực nhọc mà lỡ thối dư cho khách bị trừ vô tiền lương ít ỏi của mình thì tội quá.Bởi vậy, ai thối tiền dư mình nên trả lại cho họ. Thêm môt trăm mình không giàu hơn, thiếu một trăm mình không nghèo hơn. Phải vậy hông mấy bà?
Chị Ngà nhìn ra đường, nói:
-Ý cha… mới đó mà… trời lúc này mau tối quá, hết khách rồi, sửa soạn về nhà chị em ơi. Về ăn ngon ngủ kỹ sáng mai dậy làm tiếp nghen, bà con ơi./.
Trương Ngọc Bảo Xuân