Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Chuyện thầy Pháp hồi xưa...

14/04/201808:56:00(Xem: 1616)

Hôm nay bầu trời u u, không mưa mà cũng hổng có nắng. Cả đám thợ ngồi chơi, người thì dũa dũa móng tay, người thì nhìn vô tấm kiếng, tay cầm lược tay vuốt vuốt tóc, người thì tô lại đôi môi cho thêm thắm, chợt nghe Láng, lên tiếng kể chuyện đời xưa. Mà cổ kể hay quá làm cả đám hóng nghe:

-Hồi tui còn nhỏ, cỡ 12, 13 gì đó, sống trong một xóm lao động ngang cầu Ông Lãnh, tui nhớ nhà ông Tám cách nhà tui một con hẻm xuyệt (nhà số 10 xuyệt 18).
Đó là một căn nhà rộng lắm, chiều ngang bằng hai bằng ba nhà của tui. Hai ông bà hông con cái chỉ nuôi hai anh em chú thanh niên tên Lụm với tên Mót mà người trong xóm kêu bằng "cậu" ở chung. Gian nhà ngoài rộng rãi, có cái bàn thờ bự tổ chảng sáng tối khói hương cháy đỏ mà tui hông biết là ông thờ... gì?. Mỗi lần đi ngang chỉ dám liếc liếc sơ qua thôi. In là, nghe con nhỏ bạn trong xóm, nhỏ nầy cỡ đâu, 13, 14 gì đó, mà lanh lắm, con nhà bạn hàng mờ, nó vừa chu chu mỏ vừa trợn trợn mắt nói:
- Mầy biết ổng thờ cái gì hông? hổng biết ổng thờ cái gì hả? đồ ngu! ổng thờ quỉ đó! thờ cái “xọ” quỉ đó. Ổng là thầy bùa thầy Pháp thì thờ quỉ thờ thần chớ đâu có thờ Phật như mình, mậy! Tao nghe má tao kể hồi bả còn nhỏ ở làng Mỹ Đức-Châu Đốc cũng có ông thầp Pháp thờ Thiên Linh Cái.
Tui tò mò hỏi:
- Thiên linh cái là cái gì?
Mắt trợn ngược, nó lầm thầm lời lẽ du côn kiểu cách như du đảng Cầu Muối, hù tui:
- Xao mầy ngu quá mạng mẹ! Thiên linh cái là cái xọ của con gái còn “chinh" chết oan, tại chết oan mà còn chinh thành ra nó linh lắm. Mấy ông thầy Pháp có bùa mê, đợi tới khuya rình rình đào lên đem dìa nuôi chín tháng mừ ngày rồi “ím” hay làm gì đó mà nó theo phù hộ cho mấy ổng làm ăn đó mậy. Hễ mấy ổng muốn ím ai thì mấy ổng sai con thiên linh cái đi bắt hồn người ta dìa nhốt “chong” hũ. Hễ hổng có gì làm thì mấy ổng để thiên linh cái thờ “chên” bàn thờ ghê lắm. Nghe đồn là ở nhà quê thiên linh cái ban “đim” gặp giờ “chùng” nó dìa, nó “cừ” khúc khích cừ hí hí như con gái nữa, linh hết biết nghe mậy. Mầy đừng có qua nhà ổng phá nghe hông. Gặp giờ linh nó bắt mầy nó bẻ gẫy cổ! Chỗ “ngừ” ta mần ăn, má tao nói dị đó.
Bị nghe nó nói vậy thành ra mỗi lần đi ngang nhà ổng tui ớn ớn đi luôn.
Nói thiệt, thây ma hả? chớ có ngán, chỗ nào có xác chết thì chạy đi coi. Người chết nằm im rơ như nằm ngủ hiền khô mắc gì phải sợ? còn mấy cái vụ ếm bùa mê thuốc lú thì có hơi kiêng tại vì hồi về Long Xuyên chơi tui có đi ngang qua một cái ao linh, chỗ mà đầu tiên có hai đứa con trai nắm tay nhau nhảy xuống tắm rồi chết chùm luôn đó. Về sau lâu lâu thì có một đứa nhỏ té xuống chết ngủm. Hết mấy đứa bị níu chưn như vậy rồi, cho nên ai cũng nói cái ao đó có ma da. Gần đó dưới bụi tre gai có một cái miếu nhỏ xíu, một bình lư hương cắm nhang cho "mấy đứa nhỏ". Tui tin. Tin là tại vì buổi tối sáng trăng mà có gió, ngó ra cái ao tưởng như có dạng hai đứa nhỏ nắm tay nhau làm thinh đứng ủ rũ kế bờ ao là trong bụng tui đánh lô tô. Tụi nó chết dưới cái ao ngoài vườn sau, rồi hai cái mả nằm song song cũng chôn trong đất nhà, gần xịch, tối tối muốn xuất hồn ra khỏi mả đi chơi mấy hồi"!!
Ớn ợn!.
Tui vái thầm hai đứa đi đầu thai đi, hết mấy đứa chết ở đó thế mạng rồi mờ, còn ở đó làm chi mà cứ nắm tay nhau đứng đó hoài dị?. Khi nghe tui học lại cho cô Sáu tui nghe thì cổ còn hăm nữa. Cổ nói:
- Mấy đứa con nít chết oan, hồn hổng siêu thoát cứ lẩn quẩn chỗ mình chết hoài, em đừng có lợi gần rủi gặp giờ linh coi chừng nó bắt nó dấu thì trời kiếm cũng hổng ra.
Ai cũng hăm y như vậy. Tin tin!
Bây giờ trở lại chuyện ông Tám thầy pháp.
Bữa đó, đang ngồi học bài, thường tường tui hay hái “lá thuộc bài" nhét vô tập đặng chạy đi chơi đánh đũa, mai vô lớp, tin tưởng bài sẽ tự nhiên thuộc! May phước mấy trận như vậy cô giáo quên tên tui. Mấy người còn nhớ cái lá thuộc bài đó hôn? Bữa đó sao mà tự nhiên siêng, ngồi học bài thì nghe con nhỏ bạn hàng xóm chạy tới đứng trước cửa nhà réo:
- Ê ê a Lìn a Láng ơiii... Ra mau ra mau. Đi coi thầy Pháp bắt quỉ mầy ơi. Mau mau mau mau.
Nghe vụ gì mà có bắt quỉ bắt ma khoái quá buông cuốn vở xuống chạy ra liền. Chạy lộc xộc hai đứa vọt tới trước cửa nhà ông Tám thắng cái kéttt... thì đã có một đám đông người lớn con nít nhóng nhóng sẵn đầy trước cửa rồi. Nghe chú Tư thợ may nói:
- Trời trời, thằng cha nầy bị quỉ nhập nặng dữ rồi nghen. Từ dưới Mỹ chở lên lận đó nghen. (Mỹ Tho). Coi bộ dạng của chả kìa, ỉu xìu, quặc quà quặc quại, mặt mày xanh lè xanh lét, chắc thằng cha nầy mắc đàng dưới rồi. Bữa nay ông Tám ra tay ổng trục con quỉ ra khỏi mình thằng cha nầy. Coi bộ gia đình thằng chả ra bộn bạc à. Tụi tui nhập bọn chen vô, lấn tới trước, nhón nhón mà cũng hổng thấy gì, hai đứa bèn bịn cái thành cửa sổ đu lên như hai con vượn. Đu cửa sổ là "nghề" của tui mờ. Dòm vô qua cửa sổ có chấn song sắt, tui thấy ông Tám đang đứng trước bộ ngựa, trên có một người ngồi trùm cái khăn trên đầu, sau lưng có chú Lụm đỡ.
Trong phòng khói hương nghi ngút phát ngộp. Cậu Mót cầm cái trống với phèn la gì đó đặng đánh tùng tùng xèng, đứng hầu kế bàn thờ coi oai nghi ớn. Hai cậu nầy đầu quấn khăn đủ màu, thòng cái đuôi xuống một bên coi đẹp trai ớn!. Ông Tám đứng chàng hảng trước mặt người bịnh, rồi ổng nhảy chồm chồm lên tay múa miệng la, hết đọc bùa đọc thần chú gì đó rồi ổng quay mòng mòng, rồi ổng lấy hai bàn tay đấm mạnh vô lưng người bịnh mấy cái, chụp cái khăn trên đầu người bịnh, chụp lên đầu ổng rồi quay hai ba vòng nữa, mồ hôi đổ có hột văng tứ tung.


Ổng giựt phăng cái áo ra, ở trần, làn da ngực bóng lưỡng căng lên, ưỡn lên, màu nâu sạm, dầy như da trâu, bận quần xà lỏn đen, xuống tấn. Ổng giũ cái khăn xuống đất cái phạch, rồi ông chụp con dao phay từ tay cậu Mót, dơ con dao lên, trong lúc mình thò lỏ con mắt mà dòm thì ổng chặt vô ngực nghe phập phập, vừa chặt vừa nhảy tưng tưng lên như kiểu nhảy mọi, vừa đá song cước vừa quay mòng mòng rồi đá liên hoàn cước. Ổng hầm hét chửi rủa hay phun bùa phun ngải gì đó nhớ hông rõ, vì nghe đâu có rõ mà nhớ. Hổng chừng ông Tám xài bài kinh cầu cơ?. Ổng vừa thổi phù phù phà phà vừa đọc lia lia mà lúc đó còn nhỏ quá lại nghe hổng kịp tui hổng nhớ rõ, tui nghĩ là ổng nói tiếng Miên tiếng Lèo. Vụ cầu cơ mấy mụ thường dựa vào lối hát ả đào hát xẩm rồi chế ra lời riêng một bài mà trong đó thường chêm mấy câu thơ của người xưa. Hồi nhỏ tui hay theo mẹ đi đền nghe hát chầu xin xâm xem cầu cơ. Bà đồng phủ đầu kín bằng một tấm vải điều đốt một bó nhang lắc lia lịa xong bả dí vô miếng ván, rồi hát:
-Già trẻ gái trai (tùng tùng tùng )
Đông Tây Nam Bắc
Khắp bốn phương trời (xèng )
Nhập thế tục cơ bất khả vô văn tự
Sống khôn chết thiêng xin húng hắng lấy vài lời (lùng tùng tùng xèng!)
Bà đồng lẩm bẩm khấn :
-Thần cơ diệu toán !
Nơi đây là đình... thôn... làng...
Hồn nào nơi đây
Sạch như nước trắng như ngà, trong như tuyết
Mảnh gương trinh vằng vặc quyết không nhơ
Hãy nhập vào cơ!
Xin giáng ! xin giáng !(đọc 3 lần)
(Nếu cơ "nhấp nháy "là cơ nữ )
Hồn nào nơi đây
Trót đa mang một tiếng anh hào
Lại muốn chuốc cuộc nhàn sao phải
Hãy nhập vào cơ
Xin giáng !Xin giáng
Xin nhập vào cơ !
Xin giáng, xin giáng !
Hồn nào nơi đây
Đem thông minh mà đền lại hoá quân
Thử xem cơ tạo xoay vần
Xin giáng ! xin giáng !
***
Trở lại cửa sổ nhà ông Tám.
Con nhỏ bạn tui tài khôn thầm thì:
- Mầy ơi ổng xài tới cây Sát Quỉ Bảo Huyết Đao của ổng mậy ơi.
Tui cãi liền:
- Xạo ke! Bảo đao cái con khỉ. Con khỉ trùm mền run lập cập! Bảo đao gì mà y chang cây dao phay tao mới thấy bà Tám bả ngồi bả xả thịt heo, chặt thịt gà bả bầm xả ớt trong bếp hôm qua cà. Bảo đao, bảo đao! Hứ! làm như phim chưởng Cô gái Đầy Lông! Đía. Nó còn ráng cãi:
- Xí! hổng tin thì thôi. Xí!. Ổng đang làm phép ở “chỏng” mà mầy nói chiện kiểu đó coi chừng "bà dựa" mầy ngheo.
- Sức mấy mà sợ. Mầy cũng coi chừng "cô" khều mầy đó.
Tức mình nó xây qua nạt tui:
- Dô diên. Hổng chơi dí mầy nữa mầy.
- Mầy mới dô diên. Mầy nói chơi được, tới chừng ta nói chơi lợi cái giận. Dô diên. Chơi …chơi …hổng chơi hổng cần.
- Xí. Xí Xí Xí.
- Hứ Hứ Hứ Hứ.
- Xịt mầy ra
- Tao cũng xịt mầy ra.
Xịt thì xịt chớ hai đứa cũng vẫn đeo tòn teng coi hát tiếp.
Ông Tám chặt phập phập vô ngực thêm mấy quận nữa. Trời ơi tui nghĩ ông nầy chắc đổ máu tới nơi, ai đâu mà khi không tự đâm vô mình mình vậy. Thằng Xéng con ông tàu hủ đứng gần đó tài khôn giảng giải:
- Chời! quá đã! Bà cậu gì đó nhập ổng rồi. Dao mà nhằm nhò gì mậy. Bà cậu độ ổng, dao chặt hông đứt gươm chém hông lủng súng bắn thì đạn lạc qua người khác đó nghe mậy... Ổng trục được con quỉ ra khỏi mình thằng chả rồi, bây giờ thì ổng chặt con quỉ ra từ khúc từ khúc, rồi bầm bầm bầm cho tan xác rồi...
Vừa lúc đó ông Tám hớp một ngụm nước trong cái tô trên bàn thờ rồi phun vãi ra đầy đầu đầy cổ con bịnh rồi phun ra cùng nhà.
Thằng Xéng lẽo lự giải nghĩa tiếp:
- Đó đó nó tan xác rồi, ổng phun ra khỏi mình ổng luôn.
Nghe nó nói có vẻ chắc chắn quá, tui thì nửa tin nửa ngờ. Hai đứa đứng coi cho tới mãn tuồng. Con bịnh nằm trên bộ ngựa rên hừ hừ, sặc lên mấy cái... cái mình giựt giựt...Vãn hát rồi tui chạy về học cho ba má nghe đầu đuôi. Ba tui theo khoa học tân tiến, ông cười cười, nheo nheo mắt vì khói thuốc lá Côtáp hay Bastos hay Ruby gì đó, nói:
- Ối. Tin gì mấy vụ cô bà, con. Chắc ổng biết gồng. Tập luyện nhiều rồi thoa thuốc da càng ngày càng dầy rồi gồng lên, cầm dao chặt có phương pháp, coi mạnh tay, vừa chặt vừa la vừa điều khiển, dao vừa đụng vô da là trở dao ra liền, làm lẹ tay vừa la hét vừa đọc bùa chú làm lạc cái nhìn của người ta thì làm sao mà đứt, con.
Rồi ba vừa cưòi mím chi vừa thêm:
- Hừm. Hổng chừng ổng chặt bằng cái sống dao đó nghe con.
Má tui phụ hoạ:
- Ừa chắc vậy. Đừng có bày đặt tin thầy Pháp con ơi.
Rồi Má tui kể:
-Đứa con đầu lòng của dì Hai má, hồi sáu tháng bị nóng cảm gì đó. Người chồng của dì theo "mấy ổng" đi đánh Pháp, dì tuổi mới 18, có biết gì về chuyện nuôi con, thấy con nóng hổi mê man hết hồn, nghe lời mấy bà hàng xóm đem con đi cầu ông cầu bà gì đó, bị ông thầy Pháp vẽ bùa, múa may, một hồi rồi đút cho em bé uống sặc sụa tàn hương nước phép gì đó, em bé chết luôn. Dì Hai khóc biết bao nhiêu!
Ba tui tiếp lời:
- Có khi con cái chết oan là tại cha mẹ thiếu kinh nghiệm. Con nít nóng cảm là chuyện thường, đi bác sĩ, cho uống thuốc là hết. Đang bịnh mà đổ ba cái nước tàn hương dơ dáy vi trùng không đó, làm sao sống nổi.
Buồn buồn, thở dài má nói:
- Hồi liệm nó mấy bả sợ sau này sanh đứa khác ra bị “thần trùng” tức là có huông sanh con mà nuôi hổng được, lấy lưới trùm lên đầu đứa nhỏ rồi cột lại tội nghiệp hết sức vậy đó. Thân thể nó có có một chút xíu hà... mà cột mà ràng... Dì Hai khờ quá ai bày sao nghe vậy có dám lên tiếng có dám cãi gì đâu... bởi vậy, má hông bao giờ tin "cô" tin "bà" của mấy ông thầy Pháp thầy bùa.
Tui cũng hông nhớ rồi người bịnh của ông Tám có khỏi bịnh hay không. Ông Tám thầy Pháp thâu quỉ bắt tinh chắc phải làm ăn được vì bà vợ đeo vàng y, đỏ mình! hai cổ tay, trên cổ, trên hai bàn tay một màu vàng khè. Về sau tui suy nghĩ hoài, tại sao thời đại tân tiến rồi, sống tại Sài Gòn, cầu Ông Lãnh với chợ Bến Thành có bao xa? mà sao mấy người nầy còn tin cô bà đồng bóng dữ thần vậy cà!.
Nghe xong chuyện cô Láng, ai nấy ngồi buồn buồn, thả hồn về dĩ vãng, thời ấu thơ..../.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)