Cậu Bé Đánh Giày Lula...
Trong tiệm, buổi sáng.
Tuấn mở đầu câu chuyện hằng ngày. Tuấn nói:
-Này các anh chị em, nghe tôi nói đây, có ai muốn sau này làm Tổng Thống không?
Thanh nói:
-Hỏi vô duyên. Thân đang làm nail làm tóc! Xí. Ông thần ráng kiếm một cô rinh về sanh cho vài đứa con, dẹp ba cái quần áo hiệu, đổi chiếc xe xì po ráng chạy xe đạp, ráng hớt tóc cho nhanh kiếm tiền cho giỏi, ráng nuôi mấy đứa con cho nên người học hành giỏi dang, rồi được dân chúng đồng lòng bầu lên, họa may thế hệ tới mới có cơ làm Tổng Thống. Đừng hỏi đám nầy. Cha nội mơ ước gì đâu không! Nói chiện trên trời! Ngó cao quá trẹo bản họng!
Thu phụ họa, (chuyện lạ, hai người này thường ngày như lửa với nước), Thu nói:
-Ừ. Bà Thanh coi khù khờ lơ tơ mơ vậy mà nói trúng ý tui. Tụi tui có con đang ráng nuôi con thấy bà luôn, tiền bạc kiếm ra càng ngày càng khó. Nhà thì đã bỏ mất hai cái rồi chỉ còn một cái đang ở, vậy, ông nội Tuấn làm ơn cho biết muốn làm tổng thống thì làm sao? Có ngon nói thử tui nghe.
Láng binh Tuấn. Láng trề môi:
-Ái da mầy bà chằn. Người ta mới nói một câu hai bà nhảy ra xỉa hai ba con dao găm như lính Đại hàn đánh mướn ngày xưa mỗi lần xáp lá cà là quân địch sợ bỏ mẹ. Kiếm chuyện bắt ớn! Có thể Tuấn chỉ là tìm cách bàn chuyện cho vui vậy thôi, hơi đâu mà sốt sắng móc mỏ chì chiết thế kia. Phải hông, anh Tuấn?
Tuấn cười xòa, nói một cách từ tốn tỉnh queo:
-Quen rồi. Đừng lo em Láng à. Tuấn chả để ý những lời lẽ cay độc như rắn hổ mang của hai bà chị có đôi má bầu nhìn lâu muốn mắng á á khônggggg nhìn lâu muốn cắn đâu hà hà hà Chuyện Tuấn sắp kể là chuyện thật, hai trăm phần trăm. Tuấn nói ra điều gì là nói có sách mách có chứng đàng hoàng, Láng đừng lo hảo nhé. Là vì tôi đọc một chuyện trên mạng, như thế này. Chuyện có tựa đề là Đồng tiền chia hai. Nầy nhé
Chú bé Lula ,sinh ra vào tháng 10 năm 1945,tại 1 gia đình nông dân ở Ba Tây (Brazil). Vì nhà nghèo, nên từ lúc mới 4 tuổi, thằng nhỏ đã phải đi bán đâu phụng ngoài, nhưng vẫn quần áo tả tơi và thiếu ăn. Sau khi được lên tiểu học, lúc đó đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro, sau buổi học chú bé thường hay cùng với 2 người bạn cùng lứa đi đánh giầy ở đâu đường, hôm nào không có khách, thì coi như là nhịn đói.
Năm 12 tuổi, vào một buổi xế chiều, có một người khách, là chủ một tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhìn vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó, không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nó: Đứa nào cần tiền nhất, thì tôi cho nó đánh giầy, và sẽ trả công 2 đồng.
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. Ba cặp mắt đều sáng lên.
Một đứa nhỏ nói: từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói !
Đứa khác nói: Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn .
Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi 1 lúc rồi nói: Nếu cháu được ông cho kiếm 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đứa đó mỗi đứa 1 đồng!
Câu nói của Lula làm Ông chủ Tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất là ngạc nhiên.
Cậu giải thích thêm: Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi, còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó, Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn Ông sẽ hài lòng.
Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, Ông chủ tiệm đã trả cho hắn 2 đồng bạc, sau khi được hắn đánh bóng đôi giầy.Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.
Vài ngày sau, Ông chủ tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta, và bao cả bữa cơm tối .
Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp, nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.
Thằng bé hiểu rằng: Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.
Từ đó, miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình.
Sau, Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy, để bênh vực cho quyền lợi của những người thợ, cậu ta tham gia vào công đoàn. Năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao Công. Năm 2002, trong cuộc ứng cử Tổng Thống, khẩu hiệu của Lula là: Ba bữa cơm no cho tất cả những người trong quốc gia này.Và đắc cử làm Tổng Thống xứ Brazil. Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2, cho 4 năm tới.
Trong 8 năm tại chức, Ông ta đã thực hiện đúng lời mình đã hứa :
-93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm. Thực hành đúng tâm niệm : giúp đời!!
Và nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là "con khủng long nhai cỏ" mà đã trở nên "Con mãnh sư Mỹ Châu". Và xây nên nền kinh tế đứng thứ 10 trên thế giới.
Luiz Inácio Lula da Silva: đó là tên của vị tổng thống vừa giải nhiệm vào 31.12.2010 này.
(sưu tầm trên internet)
Tuấn dứt lời, cả nhóm cùng im lặng, ngẫm nghĩ, rồi Sương hỏi:
-Anh Tuấn nói thiệt phải hông? sao nghe như chuyện thần thoại!
Kim nói:
-Không thần thoại đâu Sương. Trên đời, có biết bao người tốt, tại mình chưa gặp chưa thấy hay là có gặp có nhận sự tử tế của người mà mình không nhìn ra đó thôi. Thí dụ, khi tui mới ra trường, đi xin việc làm, tiệm nào cũng từ chối, nói là cần người có kinh nghiệm nầy nọ, tui nghĩ, kinh nghiệm thì cần phải làm mới có kinh nghiệm, mình thì không được nhận vô để bắt đầu thì làm sao có kinh nghiệm? Đi rã giò cả tuần nầy qua tuần kia, mới gặp chị Loan, là chủ tiệm cũ, nhận vô. Từ tập sự đó làm riết thì có kinh nghiệm. Như vậy, đó cũng là một cái ơn của một người cho mình. Nào phải chuyện thần thoại đâu? Như bây giờ tui qua chỗ khác thì tui là người thợ có kinh nghiệm cùng mình.
Sương gât gật, nói:
-Ờ, em hiểu rồi. Vậy chị Ngà là ân nhân của em vì chị Ngà nhận em vô làm khi em chưa có kinh nghiệm gì hết.
Thu nói:
-Biết vậy là tốt. Vậy thì ráng ở dính luôn đây nghe hông cô em. Đừng vội thấy trăng quên đèn, nghe tiệm nào mới mở dụ khị nầy nọ thì đừng có đi, đừng ra mở tiệm ở con đường kế bên rồi hạ giá rồi phá giá để rút hết khách qua tiệm mình, quên cha cái tiệm đã cho mình cơ hội lấy kinh nghiệm, đừng quên khi mới vô mấy chị mấy anh nhường khách cho Sương làm, nghe chưa! Mỗi người chia cho một người khách tổng cộng lại dư khách cho em làm. Đó gọi là tương than tương ái hổ trợ cho đồng nghiệp. Vậy, biết rồi thì lâu lâu phải đem gì vô đãi mấy anh mấy chị nghe chưa em?
Chị Ngà cười xòa, nói:
-Thôi thôi, đừng nói quá. Sợ mập mà mở miệng ra là đòi ăn như cô hồn tháng bảy! Nè, mấy người làm thuế xong chưa? Ai cũng phải khai thuế lợi tức nghe chưa. Đừng để bị phạt nghe. Cái văn bằng chứng tỏ đang làm việc, mà đang làm việc thì phải có lợi tức, nhớ, ai cũng phải khai thuế nghe chưa, nghe rõ trả lời.
Trong tiệm đồng la lên:
-Rồi. Rồi. Chị nhắc hoài tiếng nghe nghe nghe nhức xương.
Trừ một người, im ru. Đó là cô Thu.
Trương Ngọc Bảo Xuân