Mỗi ngày tôi dành một khoảnh khắc cho sự im lặng. Nhiều người thức dậy vào lúc sáng sớm khi người chung quanh còn ngủ. Những người khác chọn buổi trưa hay buổi tối tùy thói quen. Nhiều người dành hẳn nhiều giờ đồng hồ, có người dăm ba phút. Đó là thời khắc bạn trở thành một mình, vắng bóng người chung quanh, người thân hay đồng nghiệp, khách hàng. Bạn tắt hết điện thoại, truyền hình, bạn gập lại các quyển sách đang đọc. Bạn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, khóa kín cửa, hay bạn ngồi trên một tảng đá trong rừng, hay bạn ngồi giữa chợ, điều ấy không quan trọng. Bạn không cần phải thực hành bất kì một lễ nghi tôn giáo, yoga hay thiền nào cả. Tôi muốn nói là bạn cần một khoảnh khắc im lặng một mình. Vào lúc ấy bạn không nghĩ đến công việc, đến những vấn đề của người khác, đến chiến tranh và hòa bình, các cuộc họp sắp tới, những dự định trong tương lai, bạn không nghĩ tới một điều gì cả. Vào lúc ấy bạn chỉ nghĩ đến một người: chính là bạn. Khoảnh khắc ấy không phải là một nơi chốn bạn hướng tới, đó là con đường mà bạn đi. Khoảnh khắc ấy chính là đời sống thực sự và khuôn mặt thực sự của bạn. Hai bàn tay, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, bộ ngực đã bắt đầu xệ xuống, các móng tay bị gãy, và tất nhiên không phải chỉ là thân xác, bên trong chúng, một cái tôi đang sống, hít thở bầu khí quyển này, đã đi qua những chặn đường rất dài, hầu hết một mình, đã khóc một mình, đã cười một mình. Những khoảnh khắc ấy làm nên chính bạn.
Nguyễn Đức Tùng
(rút từ Ý Tưởng 365)