Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Trang sách cuối của Hợp Lưu bây giờ đã khép lại. Tay của bạn đã thả rơi ngòi bút và cọ màu. Bạn đã nằm xuống sau một đời lặn lội. Hãy gối đầu lên những kệ sách ký ức. Đã tới lúc bạn hãy buông xả hết, để tự thấy đời mình trôi theo dòng sông chữ nghĩa, nơi đã chép xuống những gì đẹp nhất của thế hệ chúng ta.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Cuộc đời luôn luôn là những bước ra đi. Bạn không có gì để nuối tiếc trong đời này. Bạn đã tự vắt kiệt máu trong tim ra để làm sơn cho tranh vẽ và để làm mực cho những trang báo. Nơi đó là ước mơ của yêu thương và hòa giải. Nơi đó là sự ngây thơ nghệ sĩ mà chúng ta đã đem tặng cho đời.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Hãy nghiêng đầu vào giấc ngủ sau nhiều ngàn ngày sáng tác cho đời. Hãy buông tay vì không còn gì cần níu giữ. Hãy bay theo giấc mơ như cánh buồm căng gió ra biển lớn. Nơi đó. Nơi biển lớn, nơi hòa nhập của những dòng sông, nơi biển lớn đã hợp lưu các dòng đông tây nam bắc, nơi nước chỉ thuần một niềm vui hòa nhập vào nhau. Ngày mai và muôn đời sau, sẽ không còn như những gập ghềnh quá khứ.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Lịch sử mà bạn và tôi đã bị cuốn trôi vào, vốn đã có sẵn muôn đời những gì không ai hiểu được, nhưng thế hệ chúng ta đã sống tận lực với những từ bi đau đớn. Nước mắt của nhiều ngàn ngày thao thức đã chép lên các trang giấy. Không có gì cần đọc lại. Không có gì cần nhìn lại sau lưng. Bởi vì sau Hợp Lưu, người ta sẽ không suy nghĩ như trước nữa.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Máu trong tim chúng ta đã trút cạn cho đời rồi. Lịch sử là dòng lưu chảy không ngừng, nơi đó từng người chúng ta và tất cả mọi người trong cõi này, đều đã là một phần của lịch sử. Chúng ta đã ngồi miệt mài chép lên giấy dưới ánh nến trong đêm, với hy vọng thế hệ sau sẽ có mặt trời yêu thương mọc lên, nơi không còn ai thắc mắc về bóng tối hôm qua.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Chúng ta có lúc cũng đã từng làm những chuyện rất vụng về, đầy những lỗi lầm, bên cạnh những từ bi và hy vọng. Những gì đã xảy ra đều không níu kéo được nữa. Đã tới lúc hãy tự thấy đời mình trôi vào quá khứ, nơi tan biến tất cả những vui và buồn, những được và mất. Với lòng thiết tha yêu thương cõi này, bạn đã làm những gì đẹp nhất bạn có thể làm.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Bạn đã trở thành chiếc cầu nối, vượt qua rất nhiều dòng sông ngăn cách. Bạn đã đứng giữa những trận mưa đá, và nói giễu về lời tôi nói rằng theo đúng kinh điển thì mưa đá sẽ biến thành mưa hoa. Vâng, đó là chuyện cổ tích. Và bạn và tôi, và rất nhiều văn nghệ sĩ khác đã cùng bước ra giữa những trận mưa đá, để cùng kể chuyện cổ tích cho dân mình.
Bạn hãy giữ lòng cho thật vui để ra đi. Để bước đi như trong chuyện cổ tích.
Phan Tấn Hải.
Gửi ý kiến của bạn