Hôm nay,  

Họ nói gì về mình, về cõi riêng của mình?

03/06/202200:00:00(Xem: 4066)
Nguyễn Thị Khánh Minh giới thiệu bốn nhà thơ nữ: Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh & Vũ Quỳnh Hương
  
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới.
 
Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
 
 

ĐINH THỊ NHƯ THÚY

 
nhu thuy

 

Người đàn bà không giấc ngủ

 

Người đàn bà trong tôi có giấc ngủ muộn phiền
bị cắt ra bởi ngàn lời đay nghiến
Đêm vẫn bình thản trôi
Đêm cuối cùng mùa hạ
Người đàn bà trong tôi
Có cái nhìn dửng dưng của đôi mắt đá
Ngày cứ bình thản qua
Chuỗi ngọc quí nằm sâu đáy nước

 

Mỗi ban mai

Những ám ảnh của giấc mơ đêm đè nặng

Như chiếc đòn gánh trên vai thiếu phụ

chân đất đầu trần

Gánh đậu hủ qua cầu Bạch Hổ ban trưa

Hai tà áo gió cuốn về hai phía

 

Tôi cố dỗ dành người đàn bà

Bằng lời ca của hòn cuội trắng 

Bằng những bông hoa dại ven đường                       

Bằng vũ điệu của bầy cá loi choi

búng lên từ mặt hồ sương sớm

Rằng yên rằng quên rằng nguôi

Dẫu giấc ngủ sẽ thôi không về nữa

Mỗi ban mai vẫn vàng rực mặt trời


Và, trở về tĩnh lặng

 

Anh lại choán đầy tâm trí em
Như giòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi
Ơi anh
Mặt trời hoang dã đến nao lòng

Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em cần tĩnh lặng
Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang
Như người đi xa trở về
thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn

Em ngắm nhìn những chùm quả xám nặng đung đưa
Và nhớ về màu hoa tím cũ
Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại
Vì không đủ sức đợi chờ
Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời
Dường như cũng không có thực
Và anh

Dẫu đang ở rất gần
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em xin sự tĩnh lặng này
Để lẩn vào góc tối
Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa

 

Đinh Thị Như Thúy

 

*

 

PHẠM THỊ NGỌC LIÊN

 
ngoc lien

 

Đến đường hoa mười giờ lúc mười giờ


Run rẩy giữa mênh mông xanh rồi chết lặng

tan như hạt bụi nhỏ nhoi

phía sau là thành phố

 

Chợt nhớ đêm qua giấc mơ thổn thức nặng trĩu

chợt nhớ đuôi mắt nhăn nhiều hơn khi cười

chợt nhớ anh đã lâu không gặp

em đi tìm hoa như tìm một hạnh phúc bé xíu

để tựa vào

 

Giữa mênh mông xanh như tâm hồn người đàn bà đang yêu

bàn chân trần thảnh thơi rón rén

em hồng hào rồi đỏ thắm rồi vàng mơ rồi tím biếc

như hoa mười giờ rực rỡ nở hàng triệu đôi môi thoa son

vào lúc nắng trên cao tít tắp

hoa nở như thể tận hiến tình yêu tận hiến cuộc sống

dẫu có thể ngày mai mưa

 

Gặp hoa như gặp anh sau nhiều ngày xa vắng

trái tim một chút xôn xao một chút ngậm ngùi

anh biết không

vì sao hoa mười giờ chỉ nở lúc mười giờ

vì sao em đỏ thắm ngay cả lúc thiếu anh?

 

Dẫu có thể ngày mai mưa

dẫu thành phố khi em quay về vẫn ngập ngụa khẩu trang và nước sát khuẩn

dẫu anh ở đâu đó trong hàng người bị cách ly em không thể gặp

em cũng sẽ cười như hôm nay nở như hôm nay

dưới nắng

 

Đến đường hoa mười giờ lúc mười giờ

em giống như cánh hoa kia

mỗi ngày đều tận hiến...

 

(Tiền Giang, 18-8-2020)

 

Tự ca của những Eva cô quạnh

 

Em nằm trong danh sách của những người đàn bà
Không có đàn ông
Dầu vẫn có trái tim nóng hổi
(Trái tim thèm một điều tội lỗi
Được yêu và phản bội chính mình !)
Ôi những Eva đôi mắt quầng xanh
Đêm thao thức những nỗi buồn trong ngực
Những vết rạn đầu đời tấm tức
Như con chim che mặt trước cành cong
Khi tình yêu sủi bọt phía sau cùng
Lời tuyên hứa một mình
Đã nổi

Những Eva bối rối
Trái tim khôn ngoan, khờ khạo, ngu đần
Bàng hoàng sau câu nói vĩ nhân
(Vĩ nhân đúng là vĩ nhân khi thốt thành lời nói)
Ôi trái tim em thèm một điều tội lỗi


Được yêu và phản bội chính mình

 

Liên đêm

Liên đêm
con bướm bay vào giấc ngủ
em tha thiết vẫy những mộng mị hoang đường
ngực góa phụ êm như nhung
phơi mở

Khuôn mặt ai rất mờ
thêu dệt từng lời ngọt dịu
tự hỏi mình có thể yêu ai nữa không
những tình yêu cào xé

Hỡi anh
đôi môi ngàn đêm nứt nẻ
ngàn đêm mộng mị thức tỉnh
em đã hôn anh không kể ngậm ngùi
cùng niềm hoan lạc
ngày mai biết đi đâu về đâu
hun hút một hành lang mệt mỏi...

 

Phạm Thị Ngọc Liên

 

*

 

NGUYỄN THÙY SONG THANH

 

song thanh
(Tranh của họa sĩ Nguyễn Văn Đô)

 

Cõi ước

 

Cơn mưa bão suốt một mùa người đã tan hoang

Nước về nguồn tịch mạc

Gió chìm cõi vô vi

Sấm sét chui sâu hang cực lặng

Người ta trả chàng vào lòng đất

Tôi thả theo một bông hoa đẹp nhất

Nụ hôn của Đất và Trời

Và một nắm đất

Nắm đất đã chảy máu thơ chàng thời chiến tranh

Vẫn chưa ngưng thời hòa bình

Và thả thêm sợi tóc run rẩy sinh linh

Từ mái đầu sương bứt xuống

Sẽ dẫn đường liêu trai

Vượt lũy âm dương

Đưa chàng về bên tôi

Và thả cuối cùng ngọn bút với trang giấy thinh không

Để chàng mở cửa niết bàn cực lạc

Mở cửa âm phủ lụy đọa nát tan

Mở cửa thiên đàng cõi sống vĩnh cửu hạnh phúc

Mở cửa trần gian phiêu hốt

Mở hết

Mở hết

Rao truyền sứ điệp chúng ta sẽ thuộc về nơi khác

Tất cả chỉ còn là một Cõi Yên Vui

Hằng hằng duy nhất

 

(3.2015)

 

Bông hồng và những chuyến xe buýt trên đưòng Bolsa

 

Trong dòng luân lưu đại động mạch

hồng cầu nhiễm sắc vàng, đen, nâu

những hạt trân châu

nhộn nhạo cùng sạn cát

xe cộ ùn ùn ngày trơ phiêu dạt

một băng ghế đìu hiu

một bông hồng âm u

làn tóc rối cỏ

lòng quạnh tàn xưa

 

Cô tài xế da đen vừa nhịp chân rầm rập

lên sàn xe vừa bẻ tay lái vừa ca

In that black heaven, we are…

cứ thế khắp phố phường

chúng ta trôi qua

 

Những con đường nằm nghe gian lao

những cây phượng tím khóc đời hư hao

mỗi trạm dừng thả một bước chân xiêu đổ

Cali giàu có và Cali tan vỡ.

 

Ơi xe, đừng dừng. Thôi cứ lăn

còn muốn nghe cô tài xế hát khúc ca đen

trân châu cùng sạn cát

khua rền cõi thiên đường

 

Chiều chưa đi chiều còn nấn ná

bông hồng cao quý ơi chớ vội tàn

e nước mắt không kịp với hồn ta khóc lả

Black heaven

 

Nguyễn Thùy Song Thanh

Cali, 2006)

 

*

 

VŨ QUỲNH HƯƠNG

 

quynh huong

 

Đổi giờ

 

Bóng tối tràn lấp mặt trời
tôi vặn kim đồng hồ
tặng mình thêm một giờ mùa đông
một giờ một giờ đầy đặc bóng tối
buổi chiều năm giờ tan sở buồn như nửa khuya
hơi ấm hệ thống sưởi không ấm đủ ngoài vỉa phố

 

Tôi nâng niu trên tay chiếc bóng
một ngày tàn
thở ra khói
mùa đông không lãng mạn
mùa đông những ngày lễ vang động tiếng rộn ràng
dội ngược thành
những tiếng than

 

Tôi vặn kim đồng hồ
xin thêm một giờ hạnh phúc
một giờ một giây một khoảnh khắc
tôi sống ngon lành như ăn uống
ngấu nghiến

 

Tôi vặn kim đồng hồ
nhận thêm một giờ sầu bi
một giờ một đời một thế kỷ
tôi sống nhọc nhằn thiếu dưỡng khí
tôi già tôi da mồi tóc bạc
tôi chết

 

Tôi vặn kim đồng hồ
thêm bớt trả giá kỳ kèo từng phút từng giờ
trái tim thoi thóp

 

Tôi tiếp tục vặn kim đồng hồ
tiếp tục thở

 

Trăng ở Halfmoon Bay

 

Hãy tới hãy tới hãy tới Halfmoon Bay với anh

Ở một nơi trăng biếc gió xây thành

Đêm và mộng và anh cùng ước hẹn

Ở Halfmoon Bay màu trăng rất xanh

 

Hãy bước khẽ hãy ngồi đây với anh

Đêm nguyệt tận bầy chim bay không về

Em muốn thấy sao khuya làm hôn lễ

Nghiêng lòng xuống và ở đây với anh

 

Hãy nói nhỏ hãy nhìn sâu mắt anh

Đêm thở hơi em nồng nàn cỏ biếc

Đi đi với anh qua cửa trăm năm

Trăng đã rụng và môi em đã chín

 

Môi ngực ủ trầm hương em đến đây

Bờ cõi mộng đã đầy lên phương này

Lòng anh đã trải nguyệt tràn năm cửa

Đêm Halfmoon Bay và anh đã say

 

Trăng Halfmoon Bay làm em nhớ thương

Những bờ sông trải lụa tới thiên đường

Những lòng thuyền neo bến chờ thinh vắng

Áo lụa em vàng hơn xiêm áo trăng

 

Những con trăng ở đậu lúc xuân thì

Đợi em về ngủ mộng giữa đôi mi

Cửa thanh xuân khép nhẹ chờ trăng tới

Trăng mặn nồng cúi hôn niềm phân ly

 

Trăng Halfmoon Bay tình yêu xứ này

Thắp sương mù nhẹ mỏng tà váy bay

Phấn son thơm vây ảo lòng thiếu nữ

Buồn lặng ở bên trời không ai hay

 

Ở Halfmoon Bay mùa trăng đã xa

Lối em qua khói sóng đã phai nhòa

Áo em xưa lạnh nguyệt trong tà mộng

Đêm thở dài nghe sao khuya đổi ngôi

 

Đêm và mộng và anh ngoài cõi gió

Ở một nơi trăng khóc nuối tình duyên

Ở một nơi sầu trổ nhánh ưu phiền

Ở Halfmoon Bay em và trăng đã khóc.

 

Vũ Quỳnh Hương

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong buổi tiếp kiến ban biên tập nguyệt san “Phụ nữ Giáo hội Thế giới” của báo Quan sát viên Roma của Toà Thánh, trong tuần qua, dịp kỷ niệm 10 năm thành lập, Đức Thánh Cha khích lệ mọi người và nói: “Phụ nữ có khả năng nói ba ngôn ngữ: lý trí, trái tim và đôi tay”. Có phải Đức Thánh Cha muốn nói: Đối với phụ nữ ba điều này là một: Một người phụ nữ thông minh họ có thể dùng đầu óc mình để thành đạt trong học vấn, trong nghề nghiệp nhưng đồng thời với trí óc thông minh, trái tim mẫn cảm, họ cũng dùng thêm đôi tay của mình để tạo ra những sản phẩm đẹp đẽ và đầy trí tuệ, đầy tình yêu.
Trên Văn Việt ngày 16 tháng 2 vừa qua, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn (University of New South Wales, Sydney, Úc) cho biết một số độc giả trên mạng đã hiểu một cách sai lầm rằng câu “Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ” là thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Từ chuyện ngộ nhận ấy, nhiều vị viết lời bình luận rằng Vũ Hoàng Chương là một người sắt máu, chẳng khác gì Tố Hữu ngoài Bắc. Cũng qua câu trên, có người cho rằng thơ văn miền Nam thời Việt Nam Cộng Hoà cũng “máu me” lắm chứ chẳng nhân bản, nhân văn gì. Theo Giáo sư Tuấn, “Sự thật có lẽ không phải vậy, mà chỉ là một sự bịa đặt trong một cuốn tiểu thuyết, cuốn Ván Bài Lật Ngửa của tác giả Nguyễn Trương Thiên Lý” (tức nhà văn, nhà biên khảo, Ủy viên Tuyên huấn Trung ương Trần Bạch Đằng). Giáo sư Tuấn cho biết là câu ấy không có trong bài “Lửa từ bi” của Vũ Hoàng Chương, và chụp lại bài thơ “Từ đây” trong tập thơ Hoa Đăng của thi nhân họ Vũ (Sài Gòn : Văn Hữu Á Châu, 1959) để chứng minh rằng câu thơ ghê gớm ấy cũng không có trong đó:
Trong tiểu thuyết HIỆP KHÁCH HÀNH, nhà văn Kim Dung kể chuyện về cuộc phiêu lưu của chàng trai trẻ Thạch Phá Thiên từ năm 12 tuổi, không cha mẹ, anh em, họ hàng, bạn hữu, không học hành chữ nghĩa, không võ công, không tiền của, mà tình cờ lạc vào giữa chốn võ lâm giang hồ. Đọc xong bộ truyện, tôi tò mò muốn tìm hiểu bài thơ HIỆP KHÁCH HÀNH của thi hào Lý Bạch...
Ngày Xuân Phân là ngày chính giữa của mùa Xuân theo âm lịch và cũng là ngày đầu tiên của mùa Xuân ở Bắc bán cầu theo dương lịch (Vernal Equinox). Trong ngày này, thời gian của ban ngày và ban đêm bằng nhau, nói cách khác là âm dương cân bằng. Nhờ thế vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, hoa sẽ dâng hương cho niệm xuân tình. Trong một ngày lập xuân nhiều thế kỷ trước, Sư Huyền Quang [?] ngẫu nhiên bắt gặp hình ảnh một thiếu nữ bên song liền viết bài “Xuân Nhật Tức Sự”. Bài thơ tả người thiếu nữ đang thêu thùa, bỗng chim hoàng oanh líu lo từ lùm tử kinh bên ngoài khiến nàng ngừng mũi kim. Không tiếng lời vì xuân tràn trong ngỏ ý, ngoại cảnh cũng như tâm tư. Nói lời gì cũng bằng thừa khi mạch mới tràn dâng. Nụ đang chúm, không chỉ hoa, nụ còn là môi bung cánh sen, đỏ hường xuân thắm. Bởi vì bây giờ đã sang xuân. Xuân đang thì...
Ly dị, thông thường, bắt đầu bằng vết thương lòng. Những vết thương sâu đậm, máu chảy dai dẳng sẽ từ từ ẩn vào tiềm thức và ảnh hưởng vô thức hoạt động đưa ra những ý nghĩ về khuynh hướng ly hôn. Trong một số trường hợp, vết thương nhẹ, rướm máu sơ sài, nhưng bỗng dưng lớn chuyện, vì tự ái, vì tiếp tục tranh cãi, vì giận quá lỡ lời, vì bạo hành thiếu suy nghĩ. Từ đó, ly nước đã đổ xuống đất, làm sao để hốt lên? Trong một số trường hợp khác, có kẻ muốn ly dị vì nhiều lý do, từ tài chánh cho đến người thứ ba; từ xung đột trong đại gia đình đến thành công hoặc thất bại trên đường đời. Những trường hợp này vô cùng phức tạp, khó có thể giải thích cặn kẽ. Khó phân định lỗi phải. Tuy nhiên, có thể kết luận: Nếu yêu nhau đủ thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Nhà nhân loại học Paul Bohannan đưa ra lý thuyết về ly dị, trình bày sáu giai đoạn riêng biệt mà một cá nhân sẽ trải qua trên đường ly hôn. Bohannan xác nhận: sáu giai đoạn có thể xảy ra theo thứ tự khác nhau và với cường độ khác nhau
Buổi ra mắt tập thơ “Tháng năm là mộng đang đi” của Nguyễn Thị Khánh Minh đã hoàn tất, nhưng nhiều câu hỏi vẫn lơ lửng sau khi nhà thơ nổi tiếng này nói rằng ấn phẩm này có lẽ là tập thơ cuối cùng của chị. Không có lời giải thích rõ ràng vì sao tập thơ thứ 12 này có thể là ấn phẩm cuối cùng của chị, nhưng buổi ra mắt sách hôm 25/2/2023 tại một quán cà phê giữa Little Saigon đã để lại nhiều kỷ niệm trong những người yêu thơ tham dự.
Đã năm mươi năm trôi qua, nguyên nhân thực sự về cái chết của nhà thơ Pablo Neruda vẫn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ đối với nhiều người trên thế giới. Ông đột ngột lìa đời sau cuộc đảo chánh năm 1973 của Chile. Pablo Neruda không chỉ là nhà thơ từng đoạt giải Nobel danh giá, mà còn là một trong những nhà hoạt động chính trị có ảnh hưởng nhất ở Chile. Pablo Neruda công khai theo chủ nghĩa cộng sản, thẳng thắn ủng hộ và làm việc trong chính quyền của Salvador Allende, vị tổng thống cánh tả của Chile, cầm quyền từ năm 1970 đến năm 1973.
Tôi viết về Nhạc sĩ Phạm Duy, một bài khá dài, nhiều chương, với một tình cảm thân thiết, rõ ràng, đơn giản, như ta nói thân hình ông ta chia làm ba phần đầu mình và tay chân, trong đầu có bộ não, vầy thôi, nhưng/ hẳn sẽ làm rất nhiều người không đồng tình. Thậm chí cay đắng, “Thằng này đã ca ngợi thằng kia”.Đây là những người vốn không thích, chẳng ưa, rất ghét Phạm Duy. Tôi không có quyền bình phẩm đúng sai. Tôi vẫn tôn trọng những người này. Vì tôi hiểu, Tự do phải cần được tôn trọng.
Ngày 11 tháng 2 năm 2023, vài tờ báo và trang mạng trong nước đưa tin: Vũ Hoàng Chương từng được đề cử Giải Nobel Văn Chương (The Nobel Prize in Literature). Danh sách được Ủy Ban Nobel công bố trong tháng 2, năm 2023, sau 50 năm giữ kín theo quy định của giải này. Theo đó, Vũ Hoàng Chương là một trong 100 tác giả tên tuổi được đề cử giải Nobel Văn Chương năm 1972...
Vì "một lần mãi mãi", tôi xin được tỏ bày lòng biết ơn đối với nhà văn Nhã Ca và những người cầm bút biết nâng niu bảo bọc chân-thiện-mỹ cho nhân loại như bà. Vì những tác phẩm của họ, sẽ có thêm những niềm hạnh phúc tiếp theo cho người đọc.