Hôm nay,  

Nguyệt San Chánh Pháp Số 115, Tháng 06 Năm 2021

03/06/202111:58:00(Xem: 1798)

Bia Chanh Phap
Hình bìa của Tăng xá Phật học viện Hải Đức

NỘI DUNG SỐ NÀY:

THƯ TÒA SOẠN, trang 2

TIN TỨC PHẬT GIÁO THẾ GIỚI (Diệu Âm lược dịch), trang 4

PHẬT ĐẢN TÂN SỬU 2565 - 2021 (thơ ĐNT Tín Nghĩa), trang 8

BIỆN TRUNG BIÊN LUẬN TỤNG THÍCH, t.t. (HT. Thích Thắng Hoan), trang 9

THÔNG BẠCH PHẬT ĐẢN PL. 2565 - 2021 (Hội Đồng Giáo Phẩm), trang 13

THÔNG ĐIỆP ĐẠI LỄ PHẬT ĐẢN VESAK LIÊN HIỆP QUỐC 2021 (Thích Phước Hạnh dịch), trang 14

ĐIỆN THƯ PHÂN ƯU TLHT THÍCH THIỆN HẠNH VIÊN TỊCH (GHPGVNTNHK), trang 16

SỐNG TRONG ĐẠI DƯƠNG PHẬT TÁNH (Nguyễn Thế Đăng) trang 17

THÔNG TƯ V/V ĐÌNH HOÃN LỄ PHẬT ĐẢN & AN CƯ… (Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTNHK), trang 21

HẠT MẦM VƯƠN LÊN TỪ ĐẤT (Nguyên Siêu), trang 22

THIỀN TĂNG VỊNH (thơ Thích Chúc Hiền), trang 23

HÒA NHẬP TRONG TỪ ÁI CỨU KÍNH (Tuệ Uyển dịch), trang 24

BÁT CHÁNH ĐẠO – CON ĐƯỜNG ĐƯA ĐẾN CHẤM DỨT ĐAU KHỔ (Bhikkhu Bodhi - Thích Tâm Hạnh & Cs. Tâm Cảnh dịch), trang 28

TAM HỢP (thơ Hiền Nguyễn), trang 32

CON ĐƯỜNG THỐNG NHẤT, t.t., VNPG Sử Luận, Chương 35 (Nguyễn Lang), trang 33

PHẬT DẠY CHỌN BẠN MÀ CHƠI (Quảng Tánh), trang 36

HÃY TỰ HỎI, TỰ HỎI… (thơ Huệ Trân), trang 37

TU SỬA NĂM CĂN – Câu Chuyện Cuối Tuần (Nhóm Áo Lam), trang 38

ĐANG RƠI (thơ Lý Thừa Nghiệp), trang 39

LỄ PHẬT ĐẢN MÙA DỊCH (Đồng Thiện), trang 40

TỈNH THỨC VỚI TÂM KHÔNG BIẾT (Nguyên Giác), trang 47

MỜI NHAU (thơ Thy An), trang 50

GIỚI THIỆU "TỪ HUYỀN THOẠI TỚI TÂM KINH" CỦA CS. NGUYÊN GIÁC (Tâm Diệu), trang 51

LỊCH SỬ VIÊN ASPIRIN (Bs. Nguyễn Ý Đức), trang 52

HÁT VỚI CHIỀN CHIỆN (thơ Trần Hoàng Vy), trang 53

TỘI XEM THƯỜNG (TK. Vĩnh Hữu), trang 54

CÓ NIẾT BÀN KHÔNG? (thơ TM Ngô Tằng Giao), trang 56

NẤU CHAY: NẤM KIM CHÂM XÀO THẬP CẨM CHAY (G. Phượng) trang 57

HẠNH PHÚC VÀ KHỔ ĐAU (Tịnh Khả), trang 58

TỚI CÕI NÀY (thơ Diệu Viên), trang 60

ĐỖ HOA (Hoang Phong), trang 61

CHỖ NÀO CŨNG NẮNG (Nguyễn Ngọc Tư), trang 62

TÌNH YÊU THIÊN NHIÊN (thơ Thục Uyên), trang 63

TRUYỆN CỰC NGẮN (Steven N.), trang 64

THE STORY OF AN OLD BRAHMIN (Daw Tin), trang 66

TÁC PHẨM ĐỂ ĐỜI (Tiểu Lục Thần Phong), trang 67

HƯƠNG THIỀN (thơ Nguyễn An Bình), trang 70

VƯỜN THIỀN (thơ Lương Mành, nhạc Phan Bá Kiệt), trang 71

GIỚI THIỆU THƯ VIỆN PHẬT VIỆT (Bạch Xuân Phẻ), trang 72

VUA ƯU ĐIỀN VỚI PHÁP LY DỤC (Truyện cổ Phật giáo), trang 73

KANSHI 31 (thơ Ikkyu Sojan – Pháp Hoan dịch), trang 75

NGÕ THOÁT – chương 7 (truyện dài Vĩnh Hảo), trang 81


http://chanhphap.us/CHANH%20PHAP%20BO%20MOI/Muc%20luc%202021/CP%20so%20115%20(06.21).htm


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phải chăng ‘nhìn thấu tim đen’ là một lối nói hàm ý? Vì sao tim lại đen mà không đỏ? Vì trái tim tối tăm, tính toán, mưu đồ. Nhìn thấu tâm lý là nhìn trái tim cả đen lẫn đỏ, cả xấu lẫn tốt, cả buồn lẫn vui, cả thất vọng lẫn hy vọng. Những người giỏi nhìn ra tâm lý người khác, tâm lý đám đông thường trở thành những bậc cao nhân, hoặc ít nhất là thầy bói.“Giỏi nhìn ra tâm lý” là một cụm từ ngụ ý người có học thuật, có tập luyện, có kinh nghiệm nắm bắt những ý nghĩ âm thầm, những cảm giác tâm tư, và cá tính người đối diện. Học tâm lý mà không có khả năng thông tuệ thì chỉ từ chương, ít dùng được vào việc gì quan trọng, ngoài trừ lãnh lương làm cố vấn ở các trường học, các cơ sở nhân viên, hoặc các nhà tù. Muốn nhìn xuyên tâm lý phải bẩm sinh nhạy cảm, cảm nhận sắc bén, và tấm lòng tốt thường làm khả năng thông cảm, đồng cảm mạnh mẽ, dễ dàng nối kết với tâm tình người khác. Đến cấp bậc cao nhân thì khả năng “nhận thức sáng tạo” là lực chủ yếu để nhìn xuyên tâm hồn.
John Steinbeck sinh tại Salinas, California năm 1902 - một thành phố cách xa bờ biển Thái Bình Dương vài dặm, gần Thung Lũng Salinas màu mỡ và cách San Jose khỏang 70 dặm Anh. Nơi đây đã được dùng làm bối cảnh cho nhiều tiểu thuyết của ông...
Nói dối là một đặc tính trong thời đại hôm nay, đầu thế kỷ 21. Có ba loại người: Nói dối chuyên nghiệp vì có mục đích. Nói dối luôn miệng vì thói quen. Nói dối khi cảm thấy cần thiết hoặc sợ hãi. Nói không đúng sự thật nhưng tưởng mình nói thật, cũng là một cách dối. Nói thật và nói dối trên căn bản đối nghịch nhau, nhưng đôi khi, cả hai là một. Vì hầu như vô tình hay cố ý, ít ai thực sự nói thật. Chẳng phải thích thú khi nhìn rõ tim đen của người đang ba hoa cố thuyết phục mình một chuyện gì có lợi cho anh ta? Chẳng phải tức cười khi biết anh này muốn tán tỉnh, nhưng cố nói những lời nghiêm túc? Lào sao biết được? Hãy tập nhìn xuyên giả dối. Tìm người nói thật và đúng sự thật là chuyện hiếm hoi, trước hết, vì ngày nay, sự thật lớn là gì, không ai biết. Còn sự thật nhỏ, chỉ thật một cách tương đối, mỗi người tin khác nhau.
Đây chỉ là cách nói nhẹ đi, thay cho lối nói có thể bị coi là sỗ sàng, làm khó chịu, xúc phạm. Tôi chỉ muốn nói từ CHẾT...
Sau khi nhổ răng, tôi xin anh nha sĩ trẻ mấy cái răng chết, khá thê thảm, để mang về. Lần trước cũng vậy. Anh tỏ vẻ thông cảm. “Bác giữ làm kỷ niệm?” “Vâng. Chúng nó theo tôi bảy mươi mấy năm rồi. Chiến đấu giỏi lắm. Giữ xác lại để nhớ.” Đúng. Răng kề cận người hơn tình nhân. Ở với người trung thành hơn vợ. Nói cắn là cắn, nói nhai là nhai, nói nhe là nhe, nói ngậm là ngậm. Tuyệt nhiên vâng lời, không cãi cọ gì. Chỉ có già đi, lỏng chân, rồi vĩnh biệt.
Gần đây cô cũng hay nghĩ về người chồng xấu số. Đúng ra cô thấy anh trong những giấc mơ. Cô thấy anh và cô đi dạo tại những nơi chốn thơ mộng của vùng đất cố đô nơi cô sinh ra và lớn lên. Những giấc mơ lạ, bởi cô gặp anh và kết hôn với anh khi cô đã vào Nam. Anh là người miền Nam và không hề ra thăm miền đất đó bao giờ. Nhưng trong giấc mơ cô thấy cô và anh thật rõ, khi thì ngồi bên nhau trong ngôi nhà cổ của ba mạ cô ở khu Gia Hội, khi thì thơ thẩn bên bờ sông Hương gần ngôi trường Trung học thân yêu của cô, khi thì đứng dưới bóng mát ngôi nhà thờ uy nghiêm sừng sững trên một ngọn đồi.
Trong buổi tiếp kiến ban biên tập nguyệt san “Phụ nữ Giáo hội Thế giới” của báo Quan sát viên Roma của Toà Thánh, trong tuần qua, dịp kỷ niệm 10 năm thành lập, Đức Thánh Cha khích lệ mọi người và nói: “Phụ nữ có khả năng nói ba ngôn ngữ: lý trí, trái tim và đôi tay”. Có phải Đức Thánh Cha muốn nói: Đối với phụ nữ ba điều này là một: Một người phụ nữ thông minh họ có thể dùng đầu óc mình để thành đạt trong học vấn, trong nghề nghiệp nhưng đồng thời với trí óc thông minh, trái tim mẫn cảm, họ cũng dùng thêm đôi tay của mình để tạo ra những sản phẩm đẹp đẽ và đầy trí tuệ, đầy tình yêu.
Trên Văn Việt ngày 16 tháng 2 vừa qua, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn (University of New South Wales, Sydney, Úc) cho biết một số độc giả trên mạng đã hiểu một cách sai lầm rằng câu “Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ” là thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Từ chuyện ngộ nhận ấy, nhiều vị viết lời bình luận rằng Vũ Hoàng Chương là một người sắt máu, chẳng khác gì Tố Hữu ngoài Bắc. Cũng qua câu trên, có người cho rằng thơ văn miền Nam thời Việt Nam Cộng Hoà cũng “máu me” lắm chứ chẳng nhân bản, nhân văn gì. Theo Giáo sư Tuấn, “Sự thật có lẽ không phải vậy, mà chỉ là một sự bịa đặt trong một cuốn tiểu thuyết, cuốn Ván Bài Lật Ngửa của tác giả Nguyễn Trương Thiên Lý” (tức nhà văn, nhà biên khảo, Ủy viên Tuyên huấn Trung ương Trần Bạch Đằng). Giáo sư Tuấn cho biết là câu ấy không có trong bài “Lửa từ bi” của Vũ Hoàng Chương, và chụp lại bài thơ “Từ đây” trong tập thơ Hoa Đăng của thi nhân họ Vũ (Sài Gòn : Văn Hữu Á Châu, 1959) để chứng minh rằng câu thơ ghê gớm ấy cũng không có trong đó:
Trong tiểu thuyết HIỆP KHÁCH HÀNH, nhà văn Kim Dung kể chuyện về cuộc phiêu lưu của chàng trai trẻ Thạch Phá Thiên từ năm 12 tuổi, không cha mẹ, anh em, họ hàng, bạn hữu, không học hành chữ nghĩa, không võ công, không tiền của, mà tình cờ lạc vào giữa chốn võ lâm giang hồ. Đọc xong bộ truyện, tôi tò mò muốn tìm hiểu bài thơ HIỆP KHÁCH HÀNH của thi hào Lý Bạch...
Ngày Xuân Phân là ngày chính giữa của mùa Xuân theo âm lịch và cũng là ngày đầu tiên của mùa Xuân ở Bắc bán cầu theo dương lịch (Vernal Equinox). Trong ngày này, thời gian của ban ngày và ban đêm bằng nhau, nói cách khác là âm dương cân bằng. Nhờ thế vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, hoa sẽ dâng hương cho niệm xuân tình. Trong một ngày lập xuân nhiều thế kỷ trước, Sư Huyền Quang [?] ngẫu nhiên bắt gặp hình ảnh một thiếu nữ bên song liền viết bài “Xuân Nhật Tức Sự”. Bài thơ tả người thiếu nữ đang thêu thùa, bỗng chim hoàng oanh líu lo từ lùm tử kinh bên ngoài khiến nàng ngừng mũi kim. Không tiếng lời vì xuân tràn trong ngỏ ý, ngoại cảnh cũng như tâm tư. Nói lời gì cũng bằng thừa khi mạch mới tràn dâng. Nụ đang chúm, không chỉ hoa, nụ còn là môi bung cánh sen, đỏ hường xuân thắm. Bởi vì bây giờ đã sang xuân. Xuân đang thì...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.