Tháng Tám năm nay, nhóm Việt Bút xôn xao vì không thấy anh tham dự buổi họp mặt thân hữu trước ngày giải thưởng Viết Về Nước Mỹ như mọi năm. Ai cũng nghĩ chắc anh đi Việt Nam thăm gia đình, không về kịp. Tôi thầm nghĩ, “Chắc có gì không ổn. Nếu không, anh đã gửi email cho nhóm báo tin vắng mặt”. Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ thêm một điều, “Cái ông này ma quái lắm. Không chừng hôm phát giải thưởng ổng lù lù xuất hiện cho bà con ‘quê cùng mình’”. Ngày phát giải thưởng đã qua, vẫn không tăm hơi gì của Ma. Kỳ này Ma lặn hơi lâu! Tôi vô email của nhóm, gõ mõ, xin mọi người truy tầm người đi lạc, vì không ai nhận được hồi âm của anh. Cô Hằng của Việt Báo cũng than với tôi là Việt Báo đã nhiều lần gửi email và gọi điện thoại cho anh, nhưng đều biệt vô âm tín. Hai hôm sau chị Bảo Trân hồi đáp, cho biết anh Ma bị stroke, hiện đã nằm nhà thương ba, bốn tháng nay. Tin này do một người quen của gia đình anh cho hay. Cả nhóm bàn nhau việc thăm viếng. Người đi thăm đầu tiên là anh Nguyễn Hữu Thời, một niên trưởng trong nhóm. Sau đó là các thành viên khác ở Nam Cali như vợ chồng Đào Phong Annie Kim Anh, Tố Nguyễn, Thuỵ Nhã, Như Ý, Tân Ngố… Riêng nhóm Việt Bút Bắc Cali chưa ai kịp xuống thăm thì anh đã “gác kiếm”, từ biệt dương gian để hưu trí miền tiên cảnh vào ngày 07 tháng 12 năm 2019. Khánh Vân, người từ Thủ Đô cũng “lặn lội” máy bay về dự đám tang làm ai cũng cảm động. Quí thay tình đồng môn.
Được tin buồn, bạn bè hụt hẫng, vào group email để trao đổi niềm thương nỗi nhớ qua những vần thơ, những dòng hồi ký về anh.
Tôi được hân hạnh quen biết anh Tân Nguyễn, bút hiệu Bồ Tùng Ma, vào năm 2006 Khi tôi được Việt Báo trao giải thưởng VVNM. Năm đó tôi tò mò, cố tìm cho được người tên MA, vì tôi rất thích những bài viết của anh. Khi anh giới thiêụ chị Á Tiên, “ Đây là bà nhà của tôi”, thì tôi rất…”hoảng”, vì nhìn chị quá trẻ so với anh. Khi chưa được anh giới thiệu, tôi cứ nghĩ chị là…con của anh! Năm 2009 Việt Báo tổ chức ngày trao giải thưởng Viết Về Nước Mỹ ở Rose Center, tôi chưa có smart phone, chỉ xài GPS cầm tay. Mà cái GPS này nó cứ chỉ tôi đi lòng vòng. Khi nó bảo tôi “đến rồi”, tôi chẳng thấy Rose Center chỗ mô, bèn bấm số phone của anh Ma. Sau mấy hồi chuông, Ma lên tiếng trong một khung cảnh ồn ào: “Ai đó?” “Thịnh Hương nè, anh Ma! Anh làm ơn chỉ đường cho tôi với. Rose Center nằm nơi mô, tôi kiếm hoài không ra”. “À, à, hỏi cảnh sát họ chỉ chỗ Tượng Đài Việt Mỹ. Rose Center nằm ngay đó”. Lúc gặp anh, anh bảo: “Hồi nãy cô gọi mà tôi có biết ai mô! Chỉ nghe lõm bõm mấy tiếng Hương và Rose Center thì đoán có ai đó bị lạc nên tôi lấy tượng đài Việt Mỹ làm địa bàn. Hihi... tui bị điếc nên hay đoán mò. Đoán mò lắm lúc bị… chửi. Hi hi…”
Anh Ma ít nói, ít cười nên nhiều người tưởng anh khó tánh. Nhưng khi đã quen anh lâu, người ta mới biết anh có tánh khôi haì và hay… nghịch ngầm. Tôi nhớ có dạo anh và “thơ sĩ” Thanh Mai thường hay làm thơ chọc ghẹo bạn trong nhóm. Thanh Mai và anh Ma rất sành về slide shows nên luôn ghép hình làm những đoạn phim ngắn vui nhộn. Có lần anh ghép Tôi, Phương Dung và Iris Đinh trong một tấm hình của Destiny Child làm tôi cười muốn… sặc.
Tôi gắn bó với Việt Báo đã 15 năm, và đó cũng là thời gian tôi quen biết anh Ma, dù mỗi năm chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, trước và trong ngày phát giải thưởng Viết Về Nước Mỹ, như một thông lệ, mà chúng tôi thường gọi là “Ngày Ngưu Lang Chức Nữ”. Mỗi năm chúng tôi đều có thêm hội viên mới, trẻ và già thương nhau như gia đình, danh xưng Bác, Chú, Anh, Chị, Em đủ mọi lứa tuổi. Annie thỉnh thoảng nói đùa, “Đông, Vui, Nhưng Không Hao Là Bao”.
Anh Ma khôn lắm. Anh ra đi trước để được nhiều người thương nhớ. Chuyến ra đi của anh không là Vĩnh Biệt. Chỉ là Tạm Biệt thôi, phải không anh? Chúc anh hạnh phúc thênh thang miền bình an, và hẹn gặp lại anh khi nào được Ngài gọi tên. Au Revoir, anh Bồ Tùng Ma!
Thịnh Hương
Nước Mỹ thịnh vượng, nước Mỹ hùng mạnh số 1. Nhưng nước Mỹ cũng có những nhân gian thường tình, những hỉ nộ ái ố, những hoan lạc sum vầy, những buồn thương chia ly...
Huống hồ chú Bồ Tùng Ma là người viết kỳ cựu, là thành viên trong ban tuyển chọn từ bao lâu nay.
Chưa kể, đối với người Việt mình xưa giờ... Nghĩa tử là nghĩa tận!