Hôm nay,  

Giải Oscar năm nay sẽ có cơ may trao cho 2 diễn viên gốc Việt: Hong Chau và Ke Huy Quan.

27/01/202300:00:00(Xem: 2176)
 
Giải Oscar năm nay sẽ có cơ may trao cho 2 diễn viên gốc Việt: Hong Chau (được đề cử nữ diễn viên phụ xuất sắc) và Ke Huy Quan (được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc). Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh (Academy of Motion Picture Arts and Sciences - AMPAS) hôm thứ Ba đã công bố các đề cử cho Giải Oscar thường niên lần thứ 95, thường được gọi là giải Oscar, với phim Everything Everywhere All at Once, do Dan Kwan và Daniel Scheinert đạo diễn, nhận được nhiều đề cử nhất, 11 đề cử. Lễ trao giải Oscar sẽ được tổ chức vào ngày 12 tháng 3/2023.

Trong các đề cử Oscar cho nữ diễn viên trong vai phụ xuất sắc có: Hồng Châu trong phim “The Whale.” Cô đã nổi tiếng trong làng phim Hoa Kỳ với nhiều phim, trong đó có phim 'Downsizing' năm 2017, khi cô giữ vai Trần Ngọc Lan, một nhà hoạt động người Việt cụt một chân quyết liệt trong bộ phim châm biếm xã hội.

Oscar
Hong Chau trong phim 'Downsizing'

Giờ đây, trong phim 'The Whale' của Darren Aronofsky, cô đóng vai Liz, một người chăm sóc, giúp giáo sư người Anh nặng 600 pound ẩn dật Charlie (do Brendan Fraser đóng) kiểm soát tình trạng sức khỏe suy yếu của anh trong khi anhphải vật lộn để kết nối lại với những người thân và gia đình bị ghẻ lạnh của anh và cô con gái tuổi teen hoàn toàn khó ưa (do Sadie Sink đóng).

Hồng Châu (sinh ngày 25/6/1979) là một nữ diễn viên người Mỹ được công nhận nhờ vai phụ trong bộ phim Downsizing năm 2017, lúc đó cô đã được đề cử cho một số giải thưởng dành cho nữ diễn viên phụ. Tạp chí Variety đã viết vào năm 2022 rằng Châu đã "hiển lộ tài diễn xuất sung mãn trong những năm gần đây" và cô ấy đã có "một bước ngoặt được hoan nghênh" trong phim truyền hình Watchmen (2019) và Homecoming (2018–2020).

Hồng Châu sinh ra trong một gia đình có cha mẹ là người Việt Nam sống trong một trại tị nạn ở Thái Lan sau khi vượt biên khỏi Việt Nam vào cuối những năm 1970. Một nhà thờ Công giáo Việt Nam ở New Orleans, Louisiana đã tài trợ cho Châu và gia đình cô chuyển đến Hoa Kỳ. Cô lớn lên ở New Orleans và học điện ảnh tại Đại học Boston trước khi theo đuổi sự nghiệp diễn xuất.

Năm 1979, khi gia đình bỏ nước ra đi, mẹ của Châu mang thai cô được sáu tháng. Theo tiểu sử Wikipeida, trong lúc chạy trốn, cha của Hong Chau bị bắn và chảy máu gần chết. Chau sinh ra trong một trại tị nạn ở Thái Lan vào ngày 25 tháng 6 năm đó. Hồng Châu lớn lên nói tiếng mẹ đẻ là tiếng Việt, và sau đó học tiếng Anh ở trường. Gia đình cô sống trong nhà ở của chính phủ và sử dụng các chương trình ăn trưa được trợ cấp.

Hồng Châu lớn lên ở New Orleans East, nơi cô theo học trường Trung học cơ sở Eleanor McMain và trường Trung học phổ thông Benjamin Franklin. Cô học xong tại Trường Louisiana School for Math, Science, and the Arts ở Natchitoches, Louisiana. Cha mẹ cô làm việc chân tay để đảm bảo rằng các con có thể học đại học. Chau cho biết cha mẹ cô, những người nói giọng Việt nặng nề, bị xa lánh vì là người châu Á di cư. Cô ấy nói, "Cả cuộc đời tôi, tôi luôn cảm thấy mình được cha mẹ chấp nhận hơn, và họ luôn là những người phải ở phía sau hoặc trốn trong tủ đựng chổi."

Nhận trợ cấp giáo dục Pell Grants, Hồng Châu theo học Đại học Boston University ở Boston, Massachusetts, nơi cô bắt đầu học viết văn sáng tác. Cô chuyển chuyên ngành sang học điện ảnh khi ba mẹ yêu cầu cô học một ngành nào đó thực tế hơn. Cô khám phá diễn xuất để thử thách tính cách hướng nội của mình; cô đóng phim ngắn của các sinh viên khác và được khuyến khích theo đuổi diễn xuất.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô nhận được một công việc tại PBS và mong muốn có một sự nghiệp trong lĩnh vực phim tài liệu. Hồng Châu bắt đầu tham gia các lớp học nói trước công chúng để vượt qua tính hướng nội, dẫn đến các lớp học ứng biến. Khi Hồng Châu gặp một đạo diễn truyền hình sitcom, anh ấy đã khuyến khích cô chuyển đến Los Angeles và liên lạc với anh ấy. Hồng Châu quyết định chuyển đến LA và bắt đầu tìm kiếm cơ hội diễn xuất ở đó.

Cô bắt đầu đóng phim điện ảnh và truyền hình từ năm 2006. Một trong những vai chính đầu tiên của cô là trong phim truyền hình Treme (2010–2013), lấy bối cảnh ở New Orleans. Vai diễn điện ảnh đầu tiên của cô là trong bộ phim Inherent Vice năm 2014. Trong hai năm sau vai diễn, cô không thể tham gia thử vai cho một vai diễn điện ảnh nào khác.

Cho tới năm 2015, cô đóng một vai chính trong vở kịch John ở Off-Broadway; cô cho rằng kinh nghiệm [kịch nghệ] này đã củng cố diễn xuất của mình. Cô cũng có một vai phụ trong mùa ra mắt năm 2017 của bộ phim truyền hình Big Little Lies. Sau đó, cô xuất hiện với một vai phụ trong bộ phim Downsizing năm 2017, mà màn trình diễn của cô được một số đánh giá mô tả là xuất sắc nổi bật. Từ đó là an toàn, năm nào cũng có vai đóng phim (riêng các năm 2020 và 2022 mỗi năm đóng 2 phim).

Oscar2
Diễn viên Ke Huy Quan đêm Thứ Ba 10/1/2023 được trao giải điện ảnh Golden Globe (Quả cầu vàng) cho vai nam diễn viên phụ xuất săc nhất trong năm 2022

Vai nam diễn viên phụ xuất sắc đề cử cho Giải Oscar có Ke Huy Quan trong phim “Everything Everywhere All at Once”. Diễn viên Ke Huy Quan (tên tiếng Việt là Quan Kế Huy, người Việt gốc Hoa, sinh tại Sài Gòn năm 1971) đêm Thứ Ba 10/1/2023 đã được trao giải thưởng điện ảnh Golden Globe (Quả cầu vàng) cho vai nam diễn viên phụ xuất săc nhất trong năm 2022. Quan nói lời cảm ơn, xúc động nghẹn lời, có lúc ứa nước mắt.

Quan sinh ngày 20/8/1971 tại Sài Gòn, với cha mẹ là người Việt gốc Hoa. Ông có tám anh chị em. Năm 1978, gia đình anh vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Anh, cha và năm anh chị em đến một trại tị nạn ở Hồng Kông, trong khi mẹ anh và ba anh chị em khác trốn sang Malaysia. Cả gia đình anh di cư sang Hoa Kỳ năm 1979.

Quan học trường trung học cơ sở Mount Gleason ở Tujunga, California, và trường trung học Alhambra ở Alhambra, California. Quan tốt nghiệp Trường Nghệ thuật Điện ảnh USC năm 1999. Sau khi tốt nghiệp, anh đã làm việc với biên đạo múa Hồng Kông Corey Yuen trong một số dự án phim. Quan thông thạo tiếng Anh, tiếng Quảng Đông, tiếng Việt và tiếng Quan Thoại. Quan đã kết hôn và cư trú tại Woodland Hills, Los Angeles.
.
Quan, 51 tuổi, vui mừng nói trên sân khấu đêm Thứ Ba khi cầm lấy Quả cầu của mình: "Tôi được nuôi dạy để không bao giờ quên mình đến từ đâu và luôn ghi nhớ ai đã cho tôi cơ hội đầu tiên. Tôi rất vui được gặp [đạo diễn] Steven Spielberg ở đây tối nay. Steven, cảm ơn anh! Khi tôi bắt đầu sự nghiệp với tư cách là một diễn viên nhi đồng trong phim Indiana Jones and the Temple of Doom, tôi cảm thấy rất may mắn khi được chọn. Khi lớn lên, tôi bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là kết thúc sự nghiệp điện ảnh của mình không. Nếu đó chỉ là may mắn. Trong rất nhiều năm, tôi sợ rằng mình chẳng còn [vai diễn] gì để cống hiến. Rằng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ vượt qua được những gì mình đã đạt được như một đứa trẻ. May thay, hơn 30 năm sau, có hai người đã nghĩ về tôi. Họ nhớ đứa trẻ đó. Và họ đã cho tôi cơ hội để thử lại. Mọi thứ xảy ra kể từ đó thật không thể tin được. Dan Kwan, Daniel Scheinert, cảm ơn hai bạn rất nhiều vì đã giúp tôi tìm ra câu trả lời của mình. Hai bạn đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể hy vọng." Câu cuối cùng Quan nói là cảm ơn vợ, người đã trọn lòng tin Quang bất kể đời anh sóng gió thế nào.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhạc sĩ Đan Thọ qua đời ngày 4 tháng Chín năm 2023, thành phố Houston, Texas, hưởng đại thọ 99 tuổi. An giấc nghìn thu ngày 18 tháng Chín, tại Nhà Quàn Vĩnh Cửu (Chapel of Eternal Peace at Forest Park), Houston, Texas. Với tuổi ta, nhạc sĩ được bách niên (100 tuổi) tuổi hạc đại thượng thọ trên cõi trần...
Vào giữa thập niên 1980s, phổ biến trong nước Triệu Đóa Hoa Hồng, tuy là bản nhạc trữ tình với mối tình dang dở nhưng lời Việt, nhạc Liên Xô nên tôi bị “dị ứng” nên chẳng để ý, dù sau nầy với ca sĩ hải ngoại…
Chúng ta không biết phải dịch chữ “immersive art” như thế nào. Khái niệm này chỉ mới xuất hiện vài năm nay, mặc dù đã xuất hiện, phần nào, trong các loại hình nghệ thuật khác, từ cả nhiều thế kỷ trước. Hình như triển lãm “immersive art” lần đầu tiên ở Los Angeles và Las Vegas là đầu năm 2022, với tranh Van Gogh. Phòng triển lảm sử dụng hình ảnh, âm thanh, không gian, sự chuyển động của màu sắc để làm cho bạn, người khán giả, trở thành một người đang tắm gội trong không gian nghệ thuật của họa sĩ Van Gogh (1853-1890). Tại sao chọn Van Gogh để triển lãm đầu tiên cũng chưa rõ, có lẽ vì tranh họa sĩ này sống động, dữ dội hơn nhiều họa sĩ khác, hấp dẫn hơn với dân Nam California. Có thể dịch chữ “immersive art” là hội họa “trải nghiệm hòa nhập” hay “trải nghiệm nhập vai” – bởi vì, khán giả tự thấy mình trở thành một phần của tác phầm đang chuyển động giữa thế giới màu sắc của họa sĩ.
“Đẹp là gì?” Người đầu tiên chính thức đặt ra câu hỏi căn bản này có lẽ là Socrates (469-399 TCN), và chính ông đã trả lời: “Đẹp là cái thích thú do tai nghe mắt thấy”. Plato (427—347 TCN) cho rằng “Vẻ đẹp là hình ảnh nhất quán và không thể thay đổi của những điều tốt nhất, tinh tế nhất.” Ông cũng là người đầu tiên đưa ra một nền tảng siêu hình về cái đẹp: không dừng lại ở cái đẹp hữu hình, mà đi tìm những giá trị siêu cao vô hình. Theo Immanuel Kant (1724-1804), vẻ đẹp là sự hài hòa giữa hình dáng và nội dung, là thứ khiến chúng ta cảm nhận sự tinh tế và thỏa mãn. Kant cho rằng cái đẹp gồm hai cảm nhận: cảm quan về sự cao cả và cảm quan về thẩm mỹ. Trong cả hai trường hợp, sự xúc động đều gây thích thú nhưng theo hai cách khác nhau: ý nghĩa cao cả khiến trái tim cảm động, còn mỹ thuật làm say mê trí óc của cặp mắt. Với tôn giáo thì vẻ đẹp còn liên quan đến niềm tin.
Ales Pushkin là một họa sĩ độc đáo. Anh là người đã yêu đất nước Belarus nồng nàn, tới mức nhiều lần đứng ra biểu tình đòi cho Belarus gia nhập NATO khi nhìn thấy Nga chiếm vùng Crimea của Ukraine, đã vẽ nhiều họa phẩm chống Tổng Thống Nga Vladimir Putin, bất kể có những cuộc biểu tình chỉ có đơn độc một mình anh ra phố đứng. Anh cũng là người yêu thương Ky tô giáo nồng nàn, đã thực hiện những tác phẩm trang trí nhà thờ, và sau khi nhiều lần vào tù, ra khám anh tâm sự với bạn hữu rằng đời anh chỉ sợ duy nhất có Chúa Trời. Bây giờ, Ales Pushkin (1965 - 2023) đã từ trần trong nhà tù Belarus. Bản tin hôm 12/7/2023 của AP ghi rằng, Ales Pushkin, một họa sĩ và là một nhà hoạt động chính trị người Belarus, người thường xuyên chỉ trích vị Tổng thống độc tài Alexander Lukashenko, đã chết trong tù hôm thứ Ba 11/7/2023 khi đang thọ án 5 năm.
Nhạc sĩ Trần Lê Việt, tác giả của bản nhạc tù quen thuộc, được mọi người nhắc đến, nghe lại vào các dịp kỷ niệm 30 tháng 4 hằng năm: Tháng Tư Đen (hay còn được nhớ nhất với cái tên Tháng Tư 29 ngày 31 đêm) trong dịp sinh nhật thứ 72 đã “được” ngồi xe lăn đi chầm chậm về phía cuối đường (đời). Chàng lãng tử với cây đàn nay không còn có thể “lãng tử” được nữa, dù cây đàn vẫn còn đó, vẫn còn là niềm vui của mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây chàng không phải đánh vật với bệnh tật...
Câu chuyện bắt đầu, một người kể: “Sở dĩ con kên kên sói đầu vì nó ăn mít. Nó đút đầu vào ruột trái mít đục khoét. Mủ mít dính chặt lông. Khi rút đầu ra, lông dính lại. Đầu trọc lóc.” Người thứ hai lên tiếng: “Nói vô lý. Kên kên ăn xác chết, ăn đồ hôi thúi. Mít có mùi thơm. Kên kên không ăn đồ thơm.” Người thứ nhất trả lời: “Nói có lý nhưng xét ra vô lý. Kên kên không ăn mít thường nhưng ăn Sầu riêng. Mít Sầu riêng hôi lắm.” “Nói vô lý. Sầu riêng thơm kiểu khác. Cả triệu người ăn. Cả triệu người ghiền. Điên hay sao mà ăn đồ hôi.” “Bà thấy thơm nhưng tui thấy hôi. Quyền tự do mà. Cả triệu người không ăn Sầu riêng. Cả triệu người thấy Sầu riêng hôi.” “Nói tào lao. Hoa thì thơm. Phân thì hôi. Ai có thể ngửi thấy hầm lù thơm?” “Có thể hôi thúi, nhưng ở đó lâu ngày, quen đi. Thúi cũng như thơm. Giống những người ở xung quanh Kinh Nước Đen.”
Trước sự hâm mộ cuồng nhiệt nhưng không mấy ngạc nhiên, bức chân dung cuối cùng được vẽ bởi họa sĩ Gustav Klimt đã được bán hôm nay với giá bán đấu giá kỷ lục ở châu Âu, 85.3 triệu bảng Anh (tính luôn cả lệ phí giao dịch) tại buổi bán đấu giá nghệ thuật của Sotheby's ở London chiều 27 tháng 6, tờ báo nghệ thuật The Art Newspaper đưa tin.
Cuộc cách mạng không tiếng súng của phong trào dân chủ Thái Lan đã thành công trong cuộc bầu cử giữa tháng 5/2023, với phiếu của giới trẻ và những người có tinh thần dân chủ đã vượt xa phiếu của những người thân chính quyên quân sự. Một trong những người dẫn đầu phong trào đòi thay đổi thể chế, đòi giảm vai trò chính trị của quân đội, đòi xét lại một đạo luật gây tranh cãi chống lại việc xúc phạm chế độ quân chủ… là doanh nhân trẻ Pita Limjaroenrat (sinh năm 1980), từng du học tại Hoa Kỳ và bây giờ là lãnh đạo Đảng Move Forward (Đảng Tiến Lên). Với liên minh nhiều đảng, Pita dự kiến sẽ là Thủ Tướng tương lai, nếu chính quyền quân đội Thái Lan không tìm được cớ gì để cản trở nữa. Nhưng bây giờ, Pita đang bị điều tra về thủ tục. Ủy ban bầu cử Thái Lan đang xem xét liệu Pita có cố ý không đủ tư cách để ghi danh ứng cử viên quốc hội hay không, bởi vì Pita có sở hữu cổ phần trong một công ty truyền thông, vốn là bị cấm theo quy tắc bầu cử.
Trên Việt Báo cách đây mấy tuần có đăng bài viết so sánh hai ca khúc Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài (Phạm Duy) và Cô Hàng Xóm (Lê Minh Bằng), làm nhóm bạn mê nhạc bolero của tôi phấn chấn quá! Có người nói rằng còn nhiều trường hợp nữa để chứng minh rằng nhạc sến phổ biến hơn nhạc Phạm Duy. Một so sánh khác nữa về hai bài nhạc, một Phạm Duy- một bolero, còn thú vị hơn nữa, đó là Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà của Phạm Duy và Những Đồi Hoa Sim của Dzũng Chinh. Lời đề nghị này có lý! Bởi vì cả hai đều là ca khúc phổ từ cùng một bài thơ Màu Tím Hoa Sim của cố thi sĩ Hữu Loan. Và cả hai bài đều thuộc những ca khúc phổ biến vào bậc nhất của dòng nhạc bolero và nhạc Phạm Duy thời Miền Nam trước 1975.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.