Thơ Chủ Nhật | le repos | về đâu? | giọt mưa trinh nguyên

05/07/202510:20:00(Xem: 854)
dao động
Ảnh minh họa 



le repos


Anh chỉ dừng chân, không phải sóng*
Nước trên mắt cá đã dâng đầy
Qua khe đồi lũng như bay lượn
Chợt trôi về giữa một ngón tay

Thì thào nghe cỏ lá dao động
Ở mút tầm gai của dậy thì
Khi lộc vừa xuân trên cành thắm
Là yêu bắt đầu chập chững đi

Bước nhau vào chương hồng sách vở
Lập trình xanh những cuộn dây xanh
Vạn niên gió chở lên đồi biếc
Điệu lý uyên sơ của ngọn ngành

Ta mới dừng chân mà vội đắm
Những hạt vi sinh lả từ trường
Có phải bên bờ thương hải dậy
Trùng phùng từ một kiếp oan ương


h o à n g x u â n s ơ n
30 juin 2025
* ý thơ : bạch diệp
Tranh mượn từ FB không rõ tác giả.

 

*

 

 

về đâu?     

 

 

mùi hóa chất thanh tẩy nồng nặc 

như một nhắc nhở

khoảnh khắc đã trôi qua

vĩnh viễn

 

buông tay

bước nhanh

không ngoảnh lại

ruột gan quặn thắt

 

tôi quá mệt mỏi

tách rời khỏi thân xác

bước xuống bãi đậu xe bệnh viện

như bước vào đám mây

dường như trời vừa tạnh sau cơn mưa

không biết phải lái xe về đâu

 

về đâu?

dưới bầu trời xám tro

cõi tịch lặng mịt mù không định hướng

 

một thoáng mùi nước hoa trong xe

có thể nào tái tạo đời sống qua quá khứ?

hay đã đến điểm không thể quay lại

như bầy hạc origami bất chợt vỗ cánh bay cao vút

để lại âm bản choáng ngợp trong sương khói cuối ngày.   

 

Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

giọt mưa trinh nguyên

 

 

con đường đất ẩm

nghe cơn mưa thấm vào chân

cơn bão trái mùa để lại dấu vết

những hạt mầm trơ trụi

không một lời an ủi

cụm hoa vừa nở sóm mai

 

nắng mùa hạ tinh khiết như lòng thiếu nữ

ngợi ca tình yêu buổi chiều

hân hoan xuyên qua vòm lá

ngồi bên khung cửa

tách trà bốc khói

rơm rạ quê hương mênh mang

 

giọt mưa nào trinh nguyên

thấm trên vai ướt áo

em không từ chối lời ân sủng

cuối vườn mang lại con chim non

tiếng hát khi buồn khi vui

như hiện thực của hạnh phúc

 

tóc hiếm hoi một góc vườn hoang dã

đường chỉ thêu tỏ tình vai áo

la cà bằng hữu sáng tối chiều trưa

giọt mưa rụng trên tay

mát trái tim ngày nóng hạ

như một hồi tưởng và nhắc nhớ…

 

thy an

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”