Đọc Đi Qua Khu Rừng Lau Của Đinh Cường, Nhớ Thêm

23/02/202511:41:00(Xem: 1401)
doan_quoc_sy-dinh_cuong
Doãn Quốc Sỹ - Đinh Cường minh họa



Tinh Thần và Bạo Lực

 

Công an có cây súng

Bắn hoài không chết ai

Thi sĩ còn ngòi bút

Điểm mặt kẻ vô loài

 

Công an có cây súng

Nện tới tấp tơi bời

Đánh không sờn không ngã

Giam sao được lòng người

Quỷ vương trăm lần chết

Khuyển ưng rụng một bầy

 

Thơ tràn như nước chảy

Như sóng bủa trùng vây

Công an hết đường chạy

Vòng đai khép chặt rồi

Trong mỗi lời mỗi chữ

Nghìn gươm phục rạng ngời

 

Công an có cây súng

Bắn hoài không chết ai

Thi sĩ còn ngòi bút

Điểm mặt kẻ vô loài

 

Công an có cây súng

Cây súng và nhà tù

Thi sĩ còn ngòi bút

Máu chảy hoài thiên thu

 

[ thơ Hoàng Xuân Sơn - nhạc Phan Ni Tấn]

 

h o à n g x u â n s ơ n

@1900

 

 •

 

Đọc Đi Qua Khu Rừng Lau Của Đinh Cường, Nhớ Thêm

 

Qua khu rừng lau nhớ ông Doãn* 

Rất xưa. ôm cả chiến khu về

Cọng gió lum khum đồi kẻ bạc

Trời buồn mây lão dưới chân đê

 

Qua khu rừng lau tóc mình thấy

Pha sương pha nắng những phiên đời

Từng giọt ngủ đàn quên thiên thể

Khúc phả lặng vào khuôn chơi vơi

 

Qua khu rừng lau chiều rất ốm

Cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu

Làm sao ngắt được lùm hoa sóng

Níu ngọn thương thân bãi dập dìu

 

)(

hoàng xuân sơn

15 nov. 2014

[*] Doãn Quốc Sỹ, tác giả trường thiên tiểu thuyết Khu Rừng Lau

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sáng nay khi ra vườn | Em thấy một con chuột núi khá to | đang kéo một chiếc lá
Phải vòng quanh địa ngục/ Mới đến cửa thiên đàng/ Đừng trách người ngã mạn/ Hãy giận mình đa đoan…
ông cứ nhẩn nha mùa thơ cộc | tôi trâng tráo ca múa xập xình | đời người rồi cũng xuôi trảng lớn | giày ủng quăng rồi bước rộng rinh
em về đã nửa mùa đông | gió se sắt lạnh cả trong lẫn ngoài | có còn nơi đó dấu tay | có còn một chút tình ngoài tình trong
Thương hại thay đất nước không được biết | Ngôn ngữ nào ngoài ngôn ngữ mình | Văn hoá nào ngoài văn hoá mình | Thương hại thay đất nước mỗi hơi thở là tiền | Ngủ giấc mê của kẻ quá no nê
Thơ của ba nhà thơ Nguyễn Tánh Trần Cầm; Nguyễn Hàn Chung và Trần Yên Hòa
núi cao | núi cao | núi cao | người trên chỏm núi chờ | lao | xuống trần
Đó là về bàn chân. Đó là cách đặt xuống./ Đó là về cách bàn chân uống sương trên cỏ./ Đó là nhịp điệu. Bước đi. Đó là bước đi nghi ngại. / Đi trong tỉnh thức. / Đó là ác mộng giữa hai bờ sinh diệt. Đó là trống rỗng. Buông bỏ. / Đó là về bàn chân tự mình giải thoát. Đó là ý thức tự mình bước đi. / Mỗi ngày khi tôi đặt chân lên trái đất, cùng với mặt trời. / Tôi nghĩ đến người khác. / Tôi không biết người khác sống ra sao. /Mỗi ngày bắt đầu từng bước./ Tôi đi. / Từng bước. /Bạn phải bắt đầu từng bước nhỏ.
Buổi sáng ảm đạm hôm đó | Nơi anh chạm vào em không | Bằng cơ thể mà bằng ngôn ngữ | Một cái cây, và chỉ một cái cây | “Chúng ta hạnh phúc và bất hạnh | Hơn bất cứ ai trên cõi đời”