Ngày Lễ gia đình 17. 2. 2025

17/02/202512:13:00(Xem: 1263)
Hết DTC 1
Minh họa Đinh Trường Chinh


Bạn ở lại đây.

Tình yêu mà bạn xứng đáng được nhận sẽ tìm thấy bạn trong giây lát. Tình yêu của một người đàn ông, một người đàn bà, một đứa trẻ, một con chó, cái cây.

Tình yêu ấy đến vì một lý do.

Không một người nào bạn gặp mà chỉ là do tình cờ. Một kẻ mà bạn gặp, nơi làm việc, trên đường phố và bạn quên đi ngay, thì đó không phải là một người nào.

Tình yêu mà bạn xứng đáng được nhận không phải là tình yêu mà bạn không xứng đáng được nhận. Bạn không xứng với nhiều thứ: bạn không sinh ra đời để trở thành một nhạc sĩ thiên tài, một nhà toán học lỗi lạc, một chính trị gia tài ba. Không.

Tình yêu mà bạn xứng đáng được nhận sẽ dạy cho bạn sống một cuộc đời tốt đẹp, vị tha và hạnh phúc. Nếu không phải vậy, đó không phải là thứ mà bạn cần. Có thể tình yêu của bạn mang một dáng hình mà người khác không nhận ra, nhưng chỉ có bạn nhận ra.

Nguyễn Đức Tùng

(rút trong Ý Tưởng)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sáng nay khi ra vườn | Em thấy một con chuột núi khá to | đang kéo một chiếc lá
Phải vòng quanh địa ngục/ Mới đến cửa thiên đàng/ Đừng trách người ngã mạn/ Hãy giận mình đa đoan…
ông cứ nhẩn nha mùa thơ cộc | tôi trâng tráo ca múa xập xình | đời người rồi cũng xuôi trảng lớn | giày ủng quăng rồi bước rộng rinh
em về đã nửa mùa đông | gió se sắt lạnh cả trong lẫn ngoài | có còn nơi đó dấu tay | có còn một chút tình ngoài tình trong
Thương hại thay đất nước không được biết | Ngôn ngữ nào ngoài ngôn ngữ mình | Văn hoá nào ngoài văn hoá mình | Thương hại thay đất nước mỗi hơi thở là tiền | Ngủ giấc mê của kẻ quá no nê
Thơ của ba nhà thơ Nguyễn Tánh Trần Cầm; Nguyễn Hàn Chung và Trần Yên Hòa
núi cao | núi cao | núi cao | người trên chỏm núi chờ | lao | xuống trần
Đó là về bàn chân. Đó là cách đặt xuống./ Đó là về cách bàn chân uống sương trên cỏ./ Đó là nhịp điệu. Bước đi. Đó là bước đi nghi ngại. / Đi trong tỉnh thức. / Đó là ác mộng giữa hai bờ sinh diệt. Đó là trống rỗng. Buông bỏ. / Đó là về bàn chân tự mình giải thoát. Đó là ý thức tự mình bước đi. / Mỗi ngày khi tôi đặt chân lên trái đất, cùng với mặt trời. / Tôi nghĩ đến người khác. / Tôi không biết người khác sống ra sao. /Mỗi ngày bắt đầu từng bước./ Tôi đi. / Từng bước. /Bạn phải bắt đầu từng bước nhỏ.
Buổi sáng ảm đạm hôm đó | Nơi anh chạm vào em không | Bằng cơ thể mà bằng ngôn ngữ | Một cái cây, và chỉ một cái cây | “Chúng ta hạnh phúc và bất hạnh | Hơn bất cứ ai trên cõi đời”