Hãy tạm để những chuyện buồn nằm im dưới mâm cỗ ngày Tết, để ta chỉ được thấy màu xanh lá bánh chưng, màu đỏ ối ruột dưa hấu, màu vàng đỏ tung xòe trong những bao lì xì nhỏ, màu nắng chín nhấp nháy trên những trái quất… bây nhiêu đó có đủ để bạn đón hơi thở mới của đất trời? Hy vọng vậy để chúng ta được mọc lên như cỏ non trên khung rêu ngày tháng cũ. Bài thơ của Nguyễn Hồng Kiên tôi đọc được từ trang của trường Mầm Non Cự Khối, bài thơ được dạy cho các em lứa 4 tuổi, như một lời chúc tết hồn nhiên.
NGUYỄN HỒNG KIÊN
Tết Đang Vào Nhà
Hoa đào trước ngõ
Cười vui sáng hồng
Hoa mai trong vườn
Rung rinh cánh trắng
Sân nhà đầy nắng
Mẹ phơi áo hoa
Em dán tranh gà
Ông treo câu đố
Tết đang vào nhà
Sắp thêm một tuổi
Đất trời nở hoa.
*
ĐỖ HỒNG NGỌC
Gió bấc
Đi giữa Sài Gòn
Phố nhà cao ngất
Hoa nở rực vàng
Mà không thấy Tết
Một sáng về quê
Chợt nghe gió bấc
Ơ hay xuân về
Vỡ òa ngực biếc!
*
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Em Sẽ Yêu Anh Như Tháng Giêng
Khi bầu trời đầy màu xanh và mặt đất đầy cỏ hoa, nơi em đi qua thời tiết cũng trở nên bồng bột, lúc nắng hiền hòa, lúc mưa nhỏ giọt, bầy chim én cứ bay và cứ bay, bầy chim sẻ rộn ràng trên mái ngói.
Yên Nhiên
Gió thoang thoảng mùi hương đồng nội, mùi trái cây, mùi nõn chuối, lá dong... ấy là khi Sài Gòn đi qua mùa đông, khoác áo mới của tháng Giêng tơ nõn.
Anh ở xa, rất xa nơi có đủ bốn mùa, anh gửi cho em chút tháng Giêng rét ngọt, phong thư mở vẫn còn hơi giá buốt như nói với em rằng: nhớ anh, nhớ anh. Nơi em đi qua, từng vuông cỏ màu xanh cũng nhắc lại những niềm vui thầm kín, anh ở xa vẫn cùng em hò hẹn. Và không gian dịu nhẹ yên lành. Em ngồi hát giữa tháng Giêng tơ nõn.
Tháng Giêng trong tay em, tháng Giêng rét ngọt. Anh như gần rồi lại như xa. Anh bên em như chiếc ghế trước hiên nhà, yên lặng đón em từng sáng trong veo từng chiều mưa đổ. Anh thả quanh em bao nhiêu là gió, em đến nơi nào gió cũng đi theo, gió nồng nàn, gió nóng như thiêu, gió mơn nhẹ, mềm như lụa.
Em sẽ yêu anh như tháng Giêng thương nhớ. Ôi tháng Giêng, tháng Giêng, tháng Giêng - tháng lộng lẫy của cả mười hai tháng, tháng tiếng hót các loài chim, tháng vương miện các loài hoa, tháng hạnh phúc trăm thứ quả.
Tháng Giêng không giận hờn không đánh đố, không ích kỷ không đắn đo. Tháng Giêng nồng nhiệt dịu dàng. Tháng Giêng hy sinh. Tháng Giêng tha thứ...
Em sẽ yêu anh, yêu anh, yêu anh. Tháng Giêng đẹp trong từng con chữ. Tháng Giêng vuông vắn. Tháng Giêng tròn. Tháng Giêng pháo bông rực sáng tâm hồn. Tháng Giêng dài như sông tháng Giêng rộng như biển. Tháng Giêng chở những điều tha thiết, nói rằng: Em yêu anh, yêu anh...
Thứ năm, 10/1/2008
(Cho tháng Giêng năm tới. Anh Yêu)
*
VŨ TRỌNG QUANG
Con Đường
Tôi vẫy tay chào chia tay tôi hôm qua
trở lại làm gì con đường mòn xưa cũ
hối tiếc làm gì lời nhàm chán của con ngựa chân mỏi
nhiều bàn tay trăm tuổi kéo từ phía sau lưng
không chùn bước tới
Tôi chào mừng tôi hôm nay
cắt băng khánh thành con đường thênh thang mới
ngôn ngữ quay trong không gian nhiều chiều
vẫn còn hai hàng cây
nụ hôn ban ngày bình thường
vẫn còn em
Tôi đợi tôi suốt chiều dài
ví dụ ai đó mai này mở nhiều đại lộ hơn
nhiều ngả đường giao nhau hơn
xin giữ lại xin giữ lại
hai hàng bóng mát
tôi muốn vậy
*
PHƯƠNG UY
Ở Phía Đáy Là Trắng
như cá hớp khí
đáy bóng
người tìm trăng
lòng tối
gào thao thức.
nơi đáy tim là biển
ngập mặn
chát cuồng
ở phía đáy là khoảng trắng
mặt trời không bắt sáng
hút hồn tôi
hoang tưởng lạ
ngắc ngoải nhịp sóng
câu thời gian hát mãi nên cũ mèm
chiêm bao khóc
tràn bờ thơ dại
buổi sáng
lặng trên tiếng chuông cầu hồn
trắng
ở phía đáy của một năm
là một ngày
cuối năm
là
nghìn
năm
chưa
chạm
trổ
hạt
bùi ngùi
nơi mà con mèo nằm đợi nắng
ngái ngủ
ở phía đáy của tưởng tượng
là mùa thay tóc.
*
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Mùa Xuân Đang Tới
Có phải cùng lúc với nụ cười
Âm thanh kéo tôi vào hy vọng
Bầy ảo mộng thôi huênh hoang
Tôi. Rủ rê bầy thơ non
Háo hức chữ mọc lên
Có phải cùng lúc với nụ cười
Ngưng đọng thời gian
Dẫu xanh của chiều đang khép lại tàng cây
Dẫu có khi bước chân nghe âm u niềm sỏi
Bầy nắng ngủ trong lá
Nói như mơ. Mùa xuân đang tới
Có phải cùng lúc với nụ cười
Tôi già theo năm tháng
Cây xương rồng quen gai
Và. Khi chữ tôi cười
Tôi trẻ lại những ước mơ
Tập quen cành lá mới
*
TRẦN HOÀNG PHỐ
Cho Đến Khi
bạn làm gì với phần đời còn lại
một ngày tàn
như hoàng hôn dịu dàng
đang tan ra trên lặng lẽ môi chiều
trên bàn tay yêu kiều muộn màng của gió
tháng ngày như mây đang bay
về một phương trời khác
trên môi ngày
còn sót chút
dịu dàng thơ ngây
bạn làm gì với phần đời còn lại
Khi đêm xuống
đêm mênh mông
bạn thì thầm đếm các vì sao ước muốn
cho đến khi chúng
tan ra như sương khói giấc mộng
SARA TEASDALE
Thuật Giả Kim
Em sẽ nâng trái tim như mùa xuân
Nâng đoá cúc lên cơn mưa buổi sáng;
Trái tim em như chiếc cốc màu xanh
Chẳng giữ gì ngoài những niềm cay đắng.
Em sẽ học từ hoa lá trên cao
Giữ trong mình những sắc màu lấp lánh,
Để chuyển hoá thứ rượu của buồn đau
Thành chất vàng óng ánh.
Pháp Hoan chuyển ngữ
TRỊNH Y THƯ
Chùm thơ lập xuân (trích đoạn)
– Ghi vội những lần lên chùa
thắp nhang cho Cao Xuân Huy.
1.
Ông ngồi trên kia
tôi đứng dưới này vái lạy
chợt thấy muôn triệu điều không hiểu
nhưng hiểu ra cũng chẳng để làm chi
lặng lẽ vũ trụ quay đều
vòng quay vô chung vô thuỷ.
2.
Lên chùa ăn bát cơm chay
chợt nghe tiền kiếp chật dày thời gian
một mai về với mây ngàn
chỉ xin nhớ chút dịu dàng của nhau.
3.
Lên chùa ăn bát cơm chay
hỏi han mới biết nợ vay kiếp người
rồi đây như chiếc lá rơi
hạ đông ngọn cỏ dặm khơi ảnh nhòa.
4.
Giọt lệ khóc cho ông hay cho tôi những
kẻ đứng chông chênh ngoài thế kỷ
ruồng rẫy cát bụi cũng chẳng có đường về
người chết thành tro
kẻ sống vô thường trụ
tít tắp bãi cỏ xanh bên kia bờ cát lở
một đoá ưu đàm nở lẻ loi.