Có người phải đẩy
gạch nát xuống lề đường
để dọn chỗ
cho những chiếc xe chở đầy xác chết.
Có người phải lội
qua bùn đất tro tàn,
những lò xo đi văng,
những mảnh thủy tinh
và những mảnh giẻ đẫm máu.
Có người phải kéo
những cây cột chống tường,
người khác tra kính cửa sổ
và lắp cửa lên bản lề.
Chuyện này không ăn ảnh
và phải mất nhiều năm.
Mọi ống kính đã đi
đến một cuộc chiến khác.
Những cây cầu cần bắc,
và những nhà ga mới.
Những tay áo tả tơi
vì tất bật xắn lên.
Có người, tay cầm chổi,
vẫn nhớ chuyện đã qua.
Có người, đầu chưa bị rựt đứt,
gật gật lắng nghe.
Nhưng gần đó
bắt đầu chộn rộn lên những kẻ
cần một chút thuyết phục.
Có người thỉnh thoảng
vẫn đào lên từ dưới bụi cây
một lý sự rỉ sét
và bỏ vào đống rác cháy.
Những người biết
rốt cuộc nó là làm sao
phải nhường chỗ
cho những kẻ biết ít
hoặc ít hơn ít,
gần như chẳng biết gì.
Trên thảm cỏ đã phủ
lên nguyên nhân kết quả
có kẻ phải nằm,
một cọng rơm trong miệng,
và ngắm mây qua.
Wisława Szymborska (1993); Nguyễn Huy Hoàng dịch
theo bản tiếng Anh của Joseph Brodsky, người mà bài thơ này đề tặng.
***
Nguồn: https://hoanghannom.com/2021/07/02/koniec-i-poczatek/?fbclid=IwY2xjawF6dtJleHRuA2FlbQIxMQABHfwT001DzUNoDe4nxY68FiDS32nC8FGub4lWX0YuR-FctVq7rIs8ATDjbw_aem_aZBRHAQ7cfXH_ktmzeTVYw
Gửi ý kiến của bạn