Ở Chốn Không Nơi

30/09/202412:56:00(Xem: 509)
Art Paul Klee
Art: Paul Klee
Rayo Multicolor (1927)
[1]

trong đám cỏ cao ngang thắt lưng
những con bò buồn ngủ
tôi phóng sinh thơ

bầy chữ có cánh
thấp thoáng lên trời
giấy linh hồn gấp

[2]

leo trăm bậc lên đỉnh ngôi chùa
nơi có nhiều áng mây màu nắng

tôi gặp cơn mưa của các vị tổ thiền
đang tĩnh tọa trong khung ảnh

một tấm thảm dày đặc hoa chuông
dưới bóng trang nghiêm ngọn núi

[3]

những con chim nhàn nhã
bên tán cây rễ xoắn gầy gò
nơi tôn nghiêm mùa thu
tiếng ai cười như chuông đổ

trong mái bờm của tơ nhện
một kỵ sĩ trên con ngựa mùa hè
để lộ rễ và các lớp đất phủ
người sẽ lội qua bóng mát của cây bồ đề
mang thai các bờ sông hoa trắng

[4]

trưa cao
leo những bậc thang núi
mây trắng như bọt biển

sau lưng mưa
những năm trẻ mục đồng
đuổi gió mùa thu ướt

bỏ ba năm dịch một bài thơ
chữ nghĩa trôi đi ngủ
tỉnh dậy, thơ mới thành thơ xưa

trong khu rừng hiền triết
vào ban đêm, cùng các vì sao
tôi rụng lả tả như lá chết


[5]

nếu có một thiên đường
ở khoảng cách năm ánh sáng

một thiên thần trong hình dạng con người
cắt từ tấm thiệp giáng sinh

rơi xuống đất như một ngôi sao băng
cổ họng đầy nước mắt

[6]

ngắt cọng cỏ lá chuồn
mỏng như mưa
cây chết mùa đông năm ngoái

trong cánh rừng thoảng mùi mật hoa tháng ba
đàn chó tìm thấy tôi
bên những vệt đường mòn cổ

quăng một hòn đá lắng nghe
tiếng cá quẫy trong không khí
giật mình như một con cò đơn độc

trong không gian vô hạn này
với vô vàn ngôi sao và lỗ đen
hai cánh tay quá ngắn cho đôi mắt

[7]

trên các mái nhà màu xám
một con chim sẻ rùng mình trong gió

cảm giác đám mây không trọng lượng
tan chảy xung quanh vớ của tôi

âm thanh tiếng sấm lan khắp bầu trời
sức mạnh của cuộc ẩu đả trí tuệ

tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cơn bão đã qua
mùa hè luôn đi chân đất

[8]

những tán cây lửa trại
lấp lánh mưa
nơi bìa rừng ẩm ướt

bầu trời đêm bình yên
thơ là ánh sáng các ngôi sao
chạy trên đường ray tiếng còi tàu hỏa

đôi mắt hồ thu lộng lẫy
tiếng dương cầm chảy
âm thanh của tình yêu dưới cầu

người say rượu nhạt màu
nửa trăng ẩn, rời đi, ai sẽ ngủ
lối hẹp, hơi thở gần, hay cái váy thôi miên

[9]

những dải núi phá vỡ trong một vệt màu xanh
mùa hè rực rỡ thời thơ ấu
chiếc ghế dài dưới nắng ấm áp
chim chóc, cây cối và đám mây bông
làm tổ trong bụi bạch đàn
bóng râm của cảm xúc
nghe tâm sự cơn gió
gõ vào ô kính cửa sổ
nơi dòng suối đi qua
đá tảng hay thảm rêu xanh lá
cánh đồng nằm rải rác
chân trần qua bãi cỏ
đuổi theo ánh nến vàng rực trên đôi cánh chuồn chuồn
buổi chiều ngoại ô xinh đẹp

[10]

tôi luôn tưởng tượng
những bữa ăn chật chội có mùi
nhạc blues rên rỉ như lời cầu nguyện

căn phòng đẫm máu đêm
nơi giọt cà phê thì thầm từ bếp
một bí mật của niềm cô quạnh

trong mưa và sấm sét
tiếng kêu ầm ĩ của cột đèn
tín hiệu tuyệt vọng

nằm trong tôi sâu thẳm
đóa hoa chuyển màu lúc bình minh
dáng cây non trong gió

[11]

nơi ngưỡng cửa nhà thờ
những con chim nghe thơ
đang tràn ngập trên cỏ

hiên cây trổ phép lạ
màu xanh mới lên tuổi
trên vải sơn vội vã

có cách nào để biết
chân lý ẩn bên trong những bông hoa đầu mùa
trong nỗi cô đơn hay hương thơm của loài thảo mộc

dưới mũi giáo tàn nhẫn của đấu trường thời tiết
những câu thơ đi một mình qua đêm
thần thoại đang trong lò hỏa táng

[12]

tôi là
tấm gương
nói không
trong suốt
một người
bình thường
đến giờ
cứu chuộc
ngồi dưới
mái hiên
tu viện
tao nhã
tôi hỏi
Chúa sao
không ban
phép lạ
thì đây
mặt hồ
nước xanh
điềm tĩnh
mái nhà
vườn cây
bóng ai
thiền định
thì đây
bó hoa
cúi chào
ánh nắng
khoảng sáng
của ngày
với lời
cầu nguyện
...

Nguyễn Man Nhiên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đã ly biệt đến rồi sao? Đó là những ngày của tháng 11, giữa mùa thu 2023, qua điện thoại. Tắt. Ngẩn người. Giữa đêm khuya gửi bài thơ ngắn. Trên giường bệnh, những giây phút cuối cùng, thơ gửi qua email, Tuệ Sỹ gõ gửi lại mấy giòng thơ cuối. Là lời giã biệt. Vậy mà chưa hết, sau bài thơ của hai chị em, vài ngày trước khi viên tịch, điện thoại reo. Người nằm trên giường bệnh. Hỏi. Không trả lời. Lặng lẽ. Nghe Thầy em đọc lời kinh cuối. Nghe được tiếng cười qua sinh tử. Tắt. Một năm qua rồi! Lễ tiểu tường Tuệ Sỹ. Vô cùng thương nhớ. Nhã Ca
Có những cửa sổ | muốn được phóng thích khỏi khung | để chạy đùa với hươu nai | băng qua | cánh đồng dã thảo sau nhà.
bài thơ độc có thể đóng khung cơn cuồng nộ | rồi treo nó lên tường, | bài thơ độc có thể làm bồ đặt chân lên xứ Trung Hoa, | bài thơ độc có thể làm cho một tâm hồn tan vỡ bay lượn,
Anh đánh vảy một con sông Sông tuồn đi chín khúc Chiếc cọc nhọn đứng khựng Thất tung chim bói cá Thủy triều vá một tấm áo xanh Bờ đá vô tăm chìm nghỉm
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
tôi trôi về đâu? | cuốn theo dòng chảy về phía trước | hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.