nẻo xưa nhân ảnh & mùa gió chướng

24/07/202411:12:00(Xem: 561)


Tree


nẻo xưa nhân ảnh

 


dòng sông cạn chảy qua những lở bồi

mùa thanh tân ca hát ở khúc quanh

nghe lãng mạn đầu tay se vương vấn

rơm rạ tình yêu thắp lửa phân vân 

 

rồi khoảng trống lấp đầy vùng ký ức 

qua nẻo xưa nhân ảnh gọi tàn phai

nghe rạo rực hoang sơ mùa lá rụng 

khúc thơ tình còn mấy chữ trôi dài

 

ngồi trên đá nghe gió trời than thở

tay run run vuốt khuôn mặt hoang sơ

con đường đó giờ chỉ còn cát bụi

dấu chân im ghi xuống những khe mờ

 

thơm theo gió nghe lời kinh vừa tụng

vói tay run cầm lấy một cành sen

chợt tâm trí đa đoan tìm ẩn dụ

trở về đây chiều đã xuống nhẹ nhàng

 

thôi thì suối hãy đổ ra biển lớn

sẽ tìm nhau quên trăm cảnh hư hao

khoác chiếc áo thiên thanh lên đồi nhỏ

cười với mây rồi gửi lại câu chào…

 


mùa gió chướng 

 

trên con đường đất đỏ

mùa gió chướng ta vẫn nắm tay em

đi về phía biển trên cao là mặt trời

thế kỷ chuyển mình với những xôn xao thật lạ

 

nơi nào ta đi qua và trở về

cất giữ nguyên vẹn hình ảnh khơi lòng

những hơi ấm tình nồng

những thèm khát như thơ

nẩy lên từ mặt đất

có khi hoang vu

có khi trù phú

 

như dung nhan dưới cơn mưa chiều

thách thức rồi quên lãng

nỗi buồn bất chợt vô cớ

sợi nắng xuyên qua cành lá

phiến đá xanh yên lặng

lời chúc mừng

đã đến trần gian và yêu nhau…

 

thy an

hạ 2024

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thuở trời đang còn nắng | Thuở hoa biết hiền từ | Ngọt ngào và cay đắng | Với nỗi tình thặng dư
trong mảnh vườn nhỏ bụi cẩm chướng hôm nay | rụt rè đứng bên giàn mướp | ngàn cánh đỏ cố vươn cao tô trời chiều ráng đậm | từ dòng sông cạn gió nhợt nhạt về, tôi và những trái mướp non thở dốc
mùa xuân mang hoa về mật nắng | ta mang nhau vào khúc tự tình | áo thơ âm chữ nằm trong đất | rồi thoát thai đi bóng một mình
đứa bé cúi đầu gầm mặt | từ phía trong nhà chạy thẳng ra cửa | hay từ cửa chạy thẳng vào trong | như bị ma đuổi | không một lần dám ngoái lại nhìn bức tranh trên kính
Con đường đất ướt lầy tay nắm chặc | bước theo người mỗi bước mỗi thương chân | những mái lá nằm yên nghe gió trở | bờ môi ngon chạm hơi thở thật gần
Dưới gốc thông già | Tình ta không biên sử | Để mãi mãi không có mở đầu và kết thúc | như những quả thông lăn trên sườn đồi | Không hề chạm đáy hư vô
một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất. | có vết máu dính trên cửa, | dấu máu chảy thành dòng. | tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn | rồi thấy nó trong bụi cây, | bị bằm nát. | một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác: | “tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”
đi tìm ánh trăng cuối đường | tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ | tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ | tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp | mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật