thời chết đứng
một mảnh đất rất gầy
một bầu trời rất nhỏ
không đủ nuôi nấng che chở một bộ tộc
rất khốn khó
bên khung cửa rất hẹp
chờ đợi một cơn gió
và khi gió lướt ngang
không chút đổi thay
tưởng chừng vẫn còn ngàn-năm-đô-hộ
và tiếp nối nhiều ngàn năm sau nữa
loáng thoáng phía sau khung cửa rất hẹp
là mùi và màu của vô vọng
là vết hằn từ ngọn roi từ mũi nhọn
là những vũng máu khô khốc
là tiếng rên xiết là tử khí âm hồn
ngày lại ngày qua gần nửa thế kỷ
người người chết đứng như lũ tượng nhà mồ
̶ ̶ ̶ trơ trất ù lì vô tâm vô cảm
rồi một buổi hừng đông
đoàn người chết đứng ngẩng mặt nhìn trời
khóc và tru như chó dại ̶ ̶ ̶ khôn nguôi.
-- Quảng Tánh Trần Cầm
*
Uống rượu với bạn
thời gian như chiếc xe dừng lại bên đường
vừa đi qua những ổ gà và vết nứt
hàng cây già đớn đau ngã gục
con người mang khuôn mặt lạnh buồn
lời nói bạo lực sẵn sàng tuôn ra khi bất mãn
chiều nay trời nóng bức, con chim quên hót
chúng ta ngồi bên nhau, lòng cởi mở nhưng không nói nhiều
thèm nghe một tin vui, một mẩu chuyện đẹp
hớp miếng rượu tạm cho là hào sảng
nụ cười xuyên qua dàn hoa hồng không ai hái
mái tóc nhuốm bạc và giấc mơ theo gió bay
người nào đó kể ta nghe thần thoại
trau chuốt niềm vui không cần chăm sóc
thành phố an lành che những lạnh lùng vô cảm
chiến tranh thù hận chốn xa
dương cầm ai đó trôi thật nhẹ
tiếng cười và hạnh phúc vô tư
cuộc đời như trò chơi mở toang tấm gương vũ trụ
hiu hắt đâu đây chút hồn thiêng sông núi
khuôn mặt hao gầy lồng trong thiên thu
thất thểu nỗi buồn đông phương
trải ra trên giấy nháp và bàn phím
chút lửa ấm thắp lên từ những câu thơ đầy bụi
thoáng chốc hơn năm mươi năm phiêu bạt
như chớp qua dòng sông
và khi buổi chiều xuống thấp
chút đau ló dạng trong lòng
cũng trời đất đó sao hôm nay thấy hẹp
nỗi buồn gói trọn trong tay
đám mây tháng bảy vẫn thì thầm
tháng tám đem cơn nóng cháy khô cây cỏ
chuyện trở về như một điệp ngữ
của viên đá lăn xuống vực sâu
chiều thành thị nắng vàng ngang qua lối nhỏ
ta nhìn em như nhìn mùa hè
ngọn cây xanh và những bông hồng tàn héo
cưu mang vẫn nặng
ngôn từ không thể nói ngược những điều đang sống
cho nên ta chỉ còn ẩn dụ
trên môi và trong tim…
– thy an