THƠ THÁNG TÁM

10/08/202209:16:00(Xem: 2371)
Stains with fingerprints (1864-65) - Victor Hugo (1802-1885)
Stains with fingerprints (1864-65)
của Victor Hugo (1802-1885).

   thời chết đứng

   một mảnh đất rất gầy

   một bầu trời rất nhỏ

   không đủ nuôi nấng che chở một bộ tộc

   rất khốn khó

 

   bên khung cửa rất hẹp

   chờ đợi một cơn gió

   và khi gió lướt ngang

   không chút đổi thay

 

   tưởng chừng vẫn còn ngàn-năm-đô-hộ

   và tiếp nối nhiều ngàn năm sau nữa

 

   
   loáng thoáng phía sau khung cửa rất hẹp

   là mùi và màu của vô vọng

   là vết hằn từ ngọn roi từ mũi nhọn

   là những vũng máu khô khốc

   là tiếng rên xiết là tử khí âm hồn

 


ngày lại ngày qua gần nửa thế kỷ

người người chết đứng như lũ tượng nhà mồ

 ̶ ̶ ̶  trơ trất ù lì vô tâm vô cảm

 

rồi một buổi hừng đông

đoàn người chết đứng ngẩng mặt nhìn trời

khóc và tru như chó dại  ̶ ̶ ̶  khôn nguôi.  


-- Quảng Tánh Trần Cầm  


*

 

Uống rượu với bạn

 

thời gian như chiếc xe dừng lại bên đường

vừa đi qua những ổ gà và vết nứt

hàng cây già đớn đau ngã gục

con người mang khuôn mặt lạnh buồn

lời nói bạo lực sẵn sàng tuôn ra khi bất mãn

chiều nay trời nóng bức, con chim quên hót

chúng ta ngồi bên nhau, lòng cởi mở nhưng không nói nhiều

thèm nghe một tin vui, một mẩu chuyện đẹp

hớp miếng rượu tạm cho là hào sảng

nụ cười xuyên qua dàn hoa hồng không ai hái

mái tóc nhuốm bạc và giấc mơ theo gió bay

 

người nào đó kể ta nghe thần thoại

trau chuốt niềm vui không cần chăm sóc

thành phố an lành che những lạnh lùng vô cảm

chiến tranh thù hận chốn xa 

dương cầm ai đó trôi thật nhẹ

tiếng cười và hạnh phúc vô tư

cuộc đời như trò chơi mở toang tấm gương vũ trụ

hiu hắt đâu đây chút hồn thiêng sông núi

khuôn mặt hao gầy lồng trong thiên thu

 

thất thểu nỗi buồn đông phương

trải ra trên giấy nháp và bàn phím

chút lửa ấm thắp lên từ những câu thơ đầy bụi

thoáng chốc hơn năm mươi năm phiêu bạt

như chớp qua dòng sông

và khi buổi chiều xuống thấp

chút đau ló dạng trong lòng

cũng trời đất đó sao hôm nay thấy hẹp

nỗi buồn gói trọn trong tay

đám mây tháng bảy vẫn thì thầm

tháng tám đem cơn nóng cháy khô cây cỏ 

chuyện trở về như một điệp ngữ

của viên đá lăn xuống vực sâu

 

chiều thành thị nắng vàng ngang qua lối nhỏ

ta nhìn em như nhìn mùa hè

ngọn cây xanh và những bông hồng tàn héo

cưu mang vẫn nặng

ngôn từ không thể nói ngược những điều đang sống

cho nên ta chỉ còn ẩn dụ

trên môi và trong tim…

 

– thy an

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...